Tối đó, trên đường trở về sau bữa cơm tối cùng các quản lý cấp cao của công ty, Từ Thăng đột nhiên hỏi Thang Chấp: “Thứ bảy, chủ nhật vẫn chưa có sắp xếp gì đúng không.”
Thang Chấp hơi nghi hoặc, bởi vì tối qua bọn họ mới vừa xác nhận lịch trình xong, trí nhớ của Từ Thăng đáng lẽ đâu có tệ như vậy.
Nhưng Từ Thăng là một người cực kỳ dễ cáu khi người khác hỏi quá nhiều, nên Thang Chấp đáp: “Đúng vậy, không có.”
“Ờ.” Từ Thăng dùng một giọng điệu hết sức bình thường nói với Thang Chấp, “Vậy cậu đi đối chiếu với thư ký của chủ tịch Từ, bảo cậu ta gửi tin cho cậu.” echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp giật mình một chút: “Hả?”
“Bảo cậu ta gửi tin cho cậu.” Từ Thăng lặp lại lần nữa.
Giọng điệu của Từ Thăng giống như anh chỉ đang bố trí cho Thang Chấp một nhiệm vụ không thể bình thường hơn. Vậy mà Thang Chấp lại không biết anh đang nói cái gì.
Thang Chấp lặng thinh mấy giây, Từ Thăng lại giống như không đợi nổi nữa, truy hỏi: “Đã hiểu chưa?” truyenfull là chó
Thang Chấp chỉ đành phải nói “Hiểu rồi”, nhưng trong lòng thầm nghĩ: con người này đột nhiên nói chuyện không rõ ràng, nhất định là đang giấu diếm bí mật gì đó khó nói.
Sau khi về phòng, Thang Chấp gọi cho người thư ký của chủ tịch Từ mà cậu đã từng liên lạc, nói với anh ta: “Từ tổng bảo anh gửi tin cho tôi.”
Nói đến cũng thấy kì, thư ký có vẻ như cho rằng cậu biết chuyện, nên chẳng nói gì, chỉ nói với Thang Chấp “Tôi biết rồi”, sau đó gửi cho cậu số hiệu chuyến bay tối thứ sáu, địa chỉ khách sạn và số điện thoại của tài xế.
Thang Chấp nhìn mấy dòng tin nhắn ngắn ngủn, trong lòng tràn ngập nghi vấn, không nhịn được bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn Từ Thăng đang ngồi trên sô pha đọc báo kinh tế tài chính, hỏi anh: “Từ tổng, chúng ta sang Houghton làm việc sao?” đứa nào wattpad là chó
Từ Thăng nghe vậy, tay lật báo ngừng lại, ngẩng đầu, cũng nhìn Thang Chấp, “Ừm” một tiếng, rồi lại dời tầm mắt về tờ báo.
Thang Chấp càng hiếu kỳ, hỏi thêm một câu: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Từ Thăng cũng không ngẩng đầu mà đáp: “Phải.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Không phải đã nói rồi sao.” Từ Thăng nâng mắt nhìn thẳng vào Thang Chấp, mặt không cảm xúc, nói, “Làm việc.”
Thang Chấp nghĩ nếu còn hỏi nữa sẽ bị Từ Thăng đuổi ra khỏi phòng mất, cậu chỉ có thể suy tư trong mơ hồ, lát sau, cậu đột nhiên nhận được email thứ hai của thư ký Phí.
Trong email ghi tên một nhà hàng, tên người đặt là “Từ Thăng”, một thời gian cụ thể: Trưa thứ bảy mười hai giờ rưỡi.
Đính kèm là vài tấm hình sinh hoạt của một cô gái xinh đẹp, và một đoạn lý lịch, sở thích của cô gái đó.
Thang Chấp quẹt màn hình mấy cái, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra, nói với Từ Thăng: “Từ tổng, hóa ra là anh định đi xem mắt.”
“Không phải.” Từ Thăng khép báo lại “xoạch” một phát, hất mắt phủ nhận, “Tôi đi làm việc.”
“Nhưng ở trong đây viết…” Thang Chấp đứng dậy, đưa điện thoại cho Từ Thăng, “Chủ đề thích hợp để nói chuyện với Triệu tiểu thư.”
Từ Thăng lập tức giật điện thoại tới, rõ ràng hàng lông mày nhíu chặt, vậy mà còn vừa giả vờ như không có chuyện gì mà “Ừm” một tiếng, vừa cúi đầu lướt điện thoại Thang Chấp, còn bày đặt ghét bỏ nói: “Màn hình của cậu nứt rồi.”
Màn hình điện thoại của Thang Chấp nứt hơn cả tháng rồi, nhưng chỉ là một khe hở nhỏ ở trên góc, không ảnh hưởng đến việc sử dụng, nên lười đi thay.
“Tôi đang định đổi rồi.” Thang Chấp nói, “Nhưng mà công việc bận quá, có lúc còn phải giúp ông chủ đi xem mắt ——”
Thang Chấp muốn cười gần chết rồi, cảm thấy mối thù nói xấu cậu xem phim sex cuối cùng cũng được trả lại rồi, vui sướng đánh giá: “Triệu tiểu thư xinh thật đấy.”
Từ Thăng không nói tiếng nào, liếc cậu một cái, phát hiện Thang Chấp còn cúi người xuống tì khuỷu tay lên tay vịn ghế, ghé sát vào người mình, có ý cùng xem email.
“Rất xứng với Từ tổng.” Thang Chấp tiếp tục đánh giá.
Từ Thăng vốn lười để ý đến cậu, sau khi chuyển tiếp email đó sang cho mình, anh liền chọn xóa bỏ.
Sớm biết thư ký của ông ngoại lại trực tiếp gửi thông tin của đối phương sang cho Thang Chấp, anh nhất định sẽ không để Thang Chấp đi nói chuyện với thư ký.
Hình như Thang Chấp nhìn thấy động tác xóa bỏ của anh, đột nhiên vươn tay qua lấy lại điện thoại: “Anh xóa số hiệu chuyến bay rồi đó ——“
Từ Thăng tránh tay đi, Thang Chấp không với tới, chỉ bắt được mu bàn tay của Từ Thăng.
Không biết tại sao, vừa đụng tới Từ Thăng, Thang Chấp như bị giật mình, lập tức thả tay ra, kết quả không giữ vững trọng tâm, ngã về phía trước, bổ nhào đến Từ Thăng, cuối cùng tay cậu đặt trên chân anh, cằm thì đập vào vai anh.
Từ Thăng không bị đau, nhưng bị Thang Chấp ôm chầm lấy.
Cả mặt Thang Chấp đều vùi vào cổ và vai Từ Thăng, gò má cọ vào làn da ở cổ anh, ấm nóng và mềm mại.
Trên người cậu có một mùi hương ngọt nhẹ, để mượn lực đứng dậy, phải giơ tay vịn vào bả vai Từ Thăng, trông giống như cậu đang vụng về ôm ấp Từ Thăng.
Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp nhiều lúc rất khờ khạo, anh giữ cánh tay Thang Chấp, giúp Thang Chấp tìm lại trọng tâm, hỏi: “Thang Chấp, cậu có cần bớt chút thời giờ đi kiểm tra lại tiểu não của mình không?”
“Xin lỗi…” Thang Chấp cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, ngoan ngoãn nhận sai.
Lúc Thang Chấp nhận sai nhìn rất ngoan, giống như đang thật lòng biết sai vậy, tuy rằng Từ Thăng không biết cậu đang xin lỗi vì chuyện gì, cũng miễn cưỡng nhận lời.
Sáu giờ tối thứ sáu, sau khi bọn họ đến Houghton, tài xế lái xe đến một trung tâm thương mại nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Thư ký Phí đã liên lạc với một nhãn hàng đá quý mà Triệu tiểu thư yêu thích, bây giờ các sản phẩm hàng đầu ở những cửa tiệm xung quanh Houghton đều được chuyển về đây cho Từ Thăng chọn.
Cửa hàng này nằm ở lầu một trong trung tâm, chủ cửa hàng ra đón bọn họ, đi qua tủ kính trước cửa, bước đến phòng dành cho khách quý.
Thang Chấp đi đằng sau, nhìn ngó xung quanh.
Đi qua tủ kính chứa hàng loạt những sản phẩm kinh điển, Thang Chấp đi chậm lại một chút, dừng lại ngắm vài giây, nghĩ là mẹ cậu sẽ thích, định sau khi Từ Thăng chọn xong, cậu cũng sẽ mua một cái.
Chủ tiệm chuẩn bị cho Từ Thăng rất nhiều kiểu dáng, Từ Thăng chọn đại một cái thật nhanh gọn, nhanh đến nỗi Thang Chấp cảm thấy anh hình như chẳng thèm nhìn kỹ.
Đợi đóng gói mất nhiều thời gian, Thang Chấp ngồi xuống một lúc, nói với Từ Thăng: “Từ tổng, tôi muốn đi xem thử dây chuyền để mua cho mẹ.”
Từ Thăng nhìn cậu vài giây, nói được, Thang Chấp liền đi ra ngoài.
Tiếp đãi Thang Chấp là một nữ nhân viên có dáng người rất cao.
Cô lấy ra ba chiếc dây chuyền cùng kiểu dáng nhưng khác màu, Thang Chấp nhất thời hơi khó chọn.
Nữ nhân viên ấy đeo lên thử từng món cho Thang Chấp xem, lúc gỡ ra không biết làm sao lại mắc vào áo, Thang Chấp giơ tay gỡ ra cho cô, đúng lúc nhìn thấy Từ Thăng bước ra từ phòng khách quý.
Hai tay Từ Thăng trống trơn, chủ tiệm cầm túi đồ thay anh.
Thấy hành động của Thang Chấp, chân Từ Thăng chợt khựng lại, Thang Chấp cảm thấy hình như anh chau mày, nhưng mà cũng có thể cậu nhìn nhầm.
Từ Thăng đi đến bên cạnh Thang Chấp, hỏi cậu: “Sao chậm vậy?”
“Xin lỗi.” Thang Chấp nói.
Biểu cảm của Thang Chấp có hơi âu lo, cậu nhỏ giọng nói với Từ Thăng: “Đang chọn màu sắc.”
Từ Thăng nhìn theo tầm mắt cậu, liếc thấy những chiếc dây chuyền đặt trên tấm vải nhung màu sẫm, những chiếc này đều có kiểu dáng giống nhau, đều đính kim cương, nhìn qua thấy giống y như đúc, chỉ có khác màu sắc.
Thang Chấp hơi nhíu mày, tỏ vẻ không thể quyết định được, ngón tay gẩy vào chiếc bạch kim, rồi lại chạm vào chiếc vàng trắng (*).
(*) bạch kim và vàng trắng: dịch tới đây Ếch mới biết, bạch kim và vàng trắng là hai loại hơi khác nhau một tẹo, vàng trắng là một loại hợp kim được pha trộn nhiều chất, sau một thời gian sẽ xỉn màu đi. Bạch kim là kim loại quý có giá trị cao hơn cả vàng gấp nhiều lần. Hic, thế mà đó giờ cứ tưởng hai thứ là một:((
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, nhìn rất lâu, muốn bảo Thang Chấp đừng có làm mất thời gian nữa, nhưng không biết vì sao, anh nhìn hoài vẫn chưa thể nói ra câu này.
Có thể là vì dáng vẻ Thang Chấp chọn đồ quá chân thật, khiến người ta không cách nào khắc nghiệt với cậu.
“Thang Chấp.” Từ Thăng gọi cậu.
Vì thế tối nay, ánh mắt chuyên chú của Thang Chấp từ tầng mây ngoài máy bay đến điện thoại, từ điện thoại đến bữa sáng, từ bữa sáng đến người tài xế đứng đợi ở ngoài cổng sân bay, đến chủ tiệm, đến kệ tủ trang sức lấp lánh, cuối cùng là vào lúc bảy giờ, từ ba chiếc dây chuyền cùng kiểu dáng đến chỗ Từ Thăng.
“Sắp xong rồi.” Giọng cậu mang theo chút khẩn cầu, nhanh chóng nói với Từ Thăng, sau đó quay đầu, hạ quyết tâm nói với nhân viên bán hàng, “Cái màu trắng đi.”
Vì thế câu nói tiếp theo của Từ Thăng “Thích thì gói hết lại đi, đừng lãng phí thời gian nữa” vẫn không thể nói thành lời.
“Là màu trắng này nè.” Thang Chấp vui vẻ nói với nhân viên, mắt cậu rất sáng, Từ Thăng nhìn chằm chằm vào cậu, cảm thấy dạ dày và yết hầu đều có cảm giác co rút thật nhẹ kéo tới.
Anh nhìn thấy Thang Chấp rút ra một tấm thể ngân hàng hơi cũ kĩ, liền giơ tay ngăn lại, có thể vì động tác hơi mạnh, nên đã bắt lấy tay Thang Chấp.
Thang Chấp hình như bị anh dọa cho hết hồn, suýt nữa làm rơi thẻ xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Thang Chấp hỏi anh.
Tay của Thang Chấp gầy hơn Từ Thăng một vòng, cũng lạnh hơn tay Từ Thăng.
Từ Thăng nhìn cậu, thả lỏng tay ra, rút thẻ của mình ra, đặt lên cái khay bằng da trên quầy.
Thang Chấp phản ứng lại, lập tức từ chối: “Không cần đâu.”
Cậu đẩy cái khay ấy ra, rồi đưa thẻ của mình cho thu ngân.
Nhưng thu ngân chưa kịp nhận, cô nhìn nhìn Từ Thăng, lại nhìn nhìn chủ tiệm, giống như không biết nên nhận tấm thẻ nào.
Thang Chấp cầm tấm thẻ của Từ Thăng lên, trả lại cho anh, còn bất ngờ cười với anh: “Sao đột nhiên khách khí với tôi thế.”
“Làm tôi giật cả mình.” Cậu nói như thể Từ Thăng keo kiệt với mình lắm.
“Không cần đâu.” Thang Chấp lặp lại.
Từ Thăng nhìn cậu một lúc, nhận tấm thẻ lại.Ở mấy chương này có nhắc đến một địa điểm mới, mà Ếch dịch là Houghton, về địa điểm này Ếch không chắc, bởi vì tác giả ghi là 顿市, mà chữ 顿 (Đốn) là từ phiên âm tiếng trung của những nơi có âm “don” hoặc “ton” ví dụ như Houghton, Trenton, Boston, Washington vv… còn chữ 市 nghĩa là thành phố, nên từ này nó rất là mập mờ, tra cỡ nào cũng không ra được, sau đó Ếch đi tìm thử những thành phố ở bang Michigan, thì Ếch sort ra được có Houghton là có vẻ thích hợp nhất. Lỡ mà nó sai thì cũng kệ chứ làm thế đ nào mà biết được là thành phố nào khi chỉ ghi có nhiêu đó:))))