Vụ Án Cuối Cùng

Chương 26: Búp Bê Thiên Sứ 8



“Tôi…” Tần An ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho nên…”Cậu ta tuy rằng nói như vậy, không phải hiển nhiên chỉ bởi vì cái này, cậu ta dùng ánh mắt len lén đánh giá Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín, bộ dáng sợ hãi lại cảnh giác.Có lẽ là Tần An tuổi còn nhỏ cho nên, cũng không có lòng dạ gì, biểu cảm đều hiện cả lên mặt.Cuối cùng Trương Khải Lương đi ra ngoài trước, khiến Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch ở trong phòng này nói chuyện với Tần An một chút.Tần An ngồi trên ghế sa lon đối diện, vô cùng lo lắng, hai tay của cậu đan vào nhau, gắt gao nắm chặt, móng tay đều trắng bệch.Tạ Kỷ Bạch nói: “Trước chúng tôi đã cử đồng sự đến hỏi thăm, nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi cậu cẩn thận một chút.”“Tôi thực sự…” Tần An nói: “Tôi thực sự không biết gì cả, thực sự.”Đường Tín lấy ra ba tấm hình, hai ảnh trước là hình nạn nhân ở bên cạnh là bộ phận của búp bê, một chân và một cánh tay.Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Cậu trước đây có thấy qua con búp bê này chưa?”Tần An lập tức lắc đầu, nói: “Chưa từng thấy qua.”“Vậy cậu gặp anh ta chưa?” Đường Tín giơ ảnh chụp thứ ba lên cho Tần An xem.Là ảnh chụp Ngu Cốc, trong hình Ngu Cốc mặc âu phục màu đen, đối với cameras cũng không cười, nhưng mà cũng không phải dáng vẻ rất nghiêm túc, thoạt nhìn là một thân sĩ ôn hòa dễ dàng nói chuyện.Tần An vừa nhìn thấy ảnh chụp thì ngây ngẩn cả người, hai mắt của cậu chăm chú nhìn ảnh chụp, khoảng chừng năm giây, bỗng nhiên cảm giác được sự không khống chế của mình, lập tức lắc đầu, nói: “Chưa từng thấy qua.”Tạ Kỷ Bạch nhẹ nhàng nói: “Anh ta tên là Ngu Cốc, là một người chuyên chế tạo búp bê.”“À, đúng vậy…” Tần An cười cười, không được tự nhiên.Tạ Kỷ Bạch lại hỏi lúc hai nạn nhân chết, Tần An ở chỗ nào, Tần An nhưng thật ra rất thành thật trả lời, cùng với lần Lưu Trí Huy và Tần Tục không khác nhau mấy, chỉ là trình tự có chút thay đổi mà thôi.Hỏi xong tất cả vấn đề, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín rời khỏi phòng, Trương Khải Lương ở phòng cách vách chờ, thấy bọn họ đi ra liền đứng lên, đi tới hỏi: “Tần An không có vấn đề gì chứ?”Tạ Kỷ Bạch lắc đầu.Trương Khải Lương nói: “Trước đây Tần An là bệnh nhân của chị gái tôi, tôi cũng gặp qua cậu ấy vài lần, cậu bé này có chút tự ti, lá gan cũng rất nhỏ, nhưng là một cậu bé tốt.”Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Cảm ơn sự phối hợp của Trương tiên sinh, chúng tôi đi trước.”“Được.” Trương Khải Lương gật đầu.Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch đi thang máy tới lầu một, vào thang máy, Đường Tín mới nói: “Tần An nhất định là có giấu giếm, nhưng mà tôi nghĩ, người tên Trương Khải Lương hình như cũng có vấn đề.”Tạ Kỷ Bạch nhấc mi, nói: “Anh làm sao nhìn ra được?”Đường Tín nói: “Trương Linh Hoa là chị gái Trương Khải Lương, Trương Linh Hoa đã chết, Trương Khải Lương hình như không hề buồn, hơn nữa mọi việc làm mọi mặt đều quá khéo léo, cậu không cảm thấy vậy?”“Đích xác.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Theo tôi đi, chúng ta xuống quầy lễ tân hỏi một chút hành trình của Trương Khải Lương hai ngày hôm đó.”Bọn họ đến quầy tiếp tân lầu một, lấy chứng minh, muốn kiểm tra tình hình gần đây của Trương Khải Lương.Người ở quầy tiếp tân đưa cho họ một danh sách, Tạ Kỷ Bạch cầm lên nhìn, đêm hôm đó, Trương Khải Lương đích thật là đi làm, tới sáng sớm mười giờ lẻ năm mới tan tầm.

Trên máy đánh dấu có biểu thị, Trương Khải Lương ngày đó tới nơi làm việc rất sớm, có đánh dấu lại.


Ngày hôm sau là sáng sớm chín giờ rưỡi mới đánh dấu tan ca rời đi.Cho nên nói, thời điểm nạn nhân thứ nhất Trương Linh Hoa chết, Trương Khải Lương đang ở bệnh viện.

Mà thời điểm nạn nhân thứ hai chết, Trương Khải Lương vừa mới tan tầm không bao lâu, cho nên không thể kịp chạy tới nhà nạn nhân để gây án.Đường Tín nhíu mày, nói: “Hắn ta có chứng cứ ngoại phạm.”Tạ Kỷ Bạch nói: “Không nhất định.”“Hả?” Đường Tín tiều hắn.Tạ Kỷ Bạch chỉ vào bảng, nói: “Ký hiệu này, ý là thay ca?”Người quầy lễ tân nhìn thoáng qua, nói: “Đúng vậy.

Trương Khải Lương ngày đó chắc là làm ca sáng, nhưng mà lại đổi với người khác, biến thành ca chiều.


Tôi mấy ngày hôm trước tới làm việc sáng sớm, vừa lúc nghe được Trương Khải Lương và một bác sĩ khác nói chuyện, ngày đó có chút việc, muốn đổi ca.”Tạ Kỷ Bạch nói: “Lúc Trương Khải Lương làm ca chiều, không có bệnh nhân nào, cũng không có ghi lại cố vấn.”Đường Tín cúi đầu nhìn, quả nhiên là như vậy, căn bản không có ghi lại có buổi cố vấn nào.Tạ Kỷ Bạch nói: “Trong phòng cố vấn không có máy ghi hình.”Trong phòng cố vấn đích xác không có máy ghi hình, cũng là vì bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, nhưng mà ngoài hành lang và thang máy đều có máy ghi hình.Tạ Kỷ Bạch yêu cầu nhân viên công tác lấy ra video từ camera giám sát, nhưng mà thật không may, những tầng lầu khác máy ghi hình vấn dùng tốt, chỉ có tầng của Trương Khải Lương là bị hỏng, chưa sửa chữa xong.Tạ Kỷ Bạch nói: “Trương Khải Lương ngày đó làm việc ở bệnh viện buổi chiều, nhưng không có bệnh nhân tới, một mình hắn ta ở trong phòng cố vấn, thời gian lâu như vậy, cũng đủ hắn ta chạy đến hiện trường gây án.”“Chỉ là, ” Đường Tín nói: “Thời điểm nạn nhân thứ hai chết, Trương Khải Lương có đánh dấu hết ca.”Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Nhưng mà tôi vừa mới nhìn, đánh dấu ở chỗ này bằng quẹt thẻ, cũng không phải quét mặt hay vân tay, nếu có người cầm thẻ của Trương Khải Lương , có thể quẹt hộ Trương Khải Lương.”Tạ Kỷ Bạch nói có ý đúng, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán mà thôi.Tạ Kỷ Bạch nói: “Chúng ta tìm bác sĩ thay ca cho Trương Khải Lương hỏi vài câu.”Bác sĩ thay ca với Trương Khải Lương ngay đó có ở, nhìn thấy có cảnh sát tìm đến thì kinh hãi, hỏi: “Có chuyện gì không?”Là một bác sĩ nữ, không ngoài ba mươi tuổi, rất trẻ.Cô ta mặc bên ngoài một chiếc áo blouse, bên trong ăn mặc cũng khá mốt, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt, cũng không nồng nặc, làm cho người khác dễ chịu hơn.Nữ bác sĩ nghe xong Tạ Kỷ Bạch nói, cười nói: “À, là người ở quầy lễ tân nhớ nhầm rồi, ngày đó là tôi và bác sĩ Trương đổi ca, tôi vì hôm đó muốn đi liên hoan với bạn bè, cho nên mới nhờ bác sĩ Trương đổi ca cho tôi.

Ngày hôm sau tôi làm ca sáng, lúc đến phòng cố vấn, vẫn còn hàn huyên với bác sĩ Trương một lúc, sau đó bác sĩ Trương mới đi.”Có phải nói dối hay không, hay là nhớ nhầm, bây giờ không thể phán đoán.

Có nữ bác sĩ làm chứng cho Trương Khải Lương, hắn ta có xác minh chính xác có chứng cứ ngoại phạm.“Hiện tại chúng ta đi chỗ nào?” Đường Tín hỏi.Tạ Kỷ Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Còn có một chuyện rất quan trọng.”Hai người nhờ người sửa sang lại danh sách bệnh nhân của Trương Linh Hoa đưa cho bọn họ.Nhân viên công tác lúc đầu không chịu, nghĩ đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, nhưng mà Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín có chứng minh, muốn điều tra vụ án giết người, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, đưa cho bọn họ một phần tài liệu và ảnh rất cặn kẽ.Tạ Kỷ Bạch cầm danh sách, nói: “Sợ rằng hung thủ còn muốn gây án.”“Cậu nghĩ, nạn nhân tiếp theo vẫn là bệnh nhân của Trương Linh Hoa?” Đường Tín hỏi.“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Tôi nghĩ là người có liên hệ tới cô ta, bệnh nhân có khả năng lớn hơn một chút đi.”Hai người ra khỏi phòng khám bệnh, sang quán cà phê ở bên cạnh ngồi, chọn một cái bàn ở góc, gọi một ly cà phê và một cốc sữa tươi.Tạ Kỷ Bạch bắt đầu cúi đầu lật xem tư liệu trong tay.Đường Tín uống một ngụm cà phê, nói: “Những tài liệu quá nhiều.”Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.” Cậu nói rồi rút ra một ảnh chụp.Là ảnh lúc trước Ngu Cốc cho bọn họ xem qua, toàn bộ bộ phận của búp bê.Búp bê chưa được lắp ghép hoàn chỉnh, chỉnh thể phân ra năm bộ phận.

Thân người, cánh tay trái, cánh tay phải, chân trái, chân phải, trong hình cũng không có đầu.Hiện tại ở hai hiện trường vụ án, bọn họ phát hiện một cái cánh tay và một chân, nói cách khác, hiện tại còn chưa xuất hiện chỉ còn lại có ba bộ phận, theo thứ tự là một cánh tay một chân và thân người.Tạ Kỷ Bạch nói: “Hung thủ có lẽ nghĩ, búp bê và nạn nhân có một số chỗ giống nhau, cho nên mới lựa chọn nạn nhân làm mục tiêu.”Nạn nhân thứ nhất Trương Linh Hoa trên mu bàn tay có một nốt ruồi đen, trên mu bàn tay búp bê cũng có.Nạn nhân thứ hai trên đầu gối có một vết thương nhỏ, trên đầu gối búp bê cũng có.Đường Tín nói: “Vậy thân thể cũng có tiêu chí rất rõ ràng.”Đường Tín chỉ tấm hình kia, nói: “Cậu xem, búp bê trên vai có một hình xăm hoa hồng.”Hình xăm hoa hồng?Tạ Kỷ Bạch nhíu mi hỏi: “Làm sao anh biết đây là hình xăm hoa hồng? Đây là vết bớt màu trắng, không phải màu đỏ.”Đường Tín cười một tiếng, nói: “Là hoa hồng trắng, không phải hoa hồng đỏ ”Búp bê vai trái có một khoảng màu trắng, ảnh chụp đã cũ, độ rõ ràng không cao, phỏng chừng lúc đó chỉ chụp để cất giữ, hơn nữa bởi vấn đề góc, khối hoa văn trên vai kia cũng rất mơ hồ, nhìn qua thì giống như là vết bớt màu trắng vậy.Đường Tín nói: “Lúc tôi ở nước ngoài, có một người bạn có nghiên cứu về hình xăm, tôi trước đây có thấy loại hoa như vậy.”“Hình xăm hoa hồng…” Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, nói: “Hóa ra là hình xăm hoa hồng, hình như tôi nhìn thấy ở chỗ nào?”“Ở nơi nào?” Đường Tín hỏi.“Là…” Tạ Kỷ Bạch đột nhiên đứng lên, nói: “Bác sĩ nữ vừa này, bên trái gần xương quai xanh có phải có một hình xăm hoa hồng màu đỏ hay không?”Tạ Kỷ Bạch vừa nói như vậy, Đường Tín sửng sốt, nhớ lại một chút đích xác là như vậy.Nữ bác sĩ kia bên trong mặc một chiếc áo sơ mi có cổ, cổ áo mở ra, gần xương quai xanh có một vệt màu đỏ.


Nhưng mà hai người họ đều là nam, không thể cẩn thận xem xét phần cổ người người phụ nữ được, cho nên lúc đó cũng không chú ý.

Lúc này Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên nhắc tới, Đường Tín nhưng thật ra có chút ấn tượng.“Đi.”.