Vong Xuyên

Chương 29

CHƯƠNG 29

By Kì

Thiên Hoàng nhìn Khai Dương, trên gương mặt vẫn hằng mong nhớ kia lại là biểu tình xa lạ vô cùng, vẻ mù mờ trong mắt y càng sâu thêm.

Dao Quang thở dài, đi đến bên cạnh Vong Xuyên, cẩn thận vươn tay ra nắm lấy bàn tay gần như trong suốt kia, mày nhíu lại, hồi lâu, mới buồn bã nói: “Ta vốn nghĩ… nhiều năm luân hồi đã kết thúc, lần này trở lại, có thể nói với y, ta kỳ thật không phải là Khung Quang, ta là Dao Quang, Thất Tinh cung Dao Quang Tinh Quân trên trời, mặc dù tên là giả, nhưng những chuyện khác, đều là thật…”



Nỗi bất an trong lòng Thiên Hoàng càng lúc càng mãnh liệt, y nhìn Vong Xuyên, vừa mở miệng, đã ho khan kịch liệt, theo từng tiếng ho khan, thân thể y cũng dần mờ đi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một lũ khói nhẹ mà tan mất, một lúc sau, y mới miễn cưỡng dằn cơn ho khan xuống, thân thể cũng khôi phục lại, y khẽ gọi một tiếng, trong lời nói đã mang theo một tia cầu xin: “Dao Quang…”

“Ngươi luôn miệng nói ngươi yêu Khai Dương, kỳ thật cũng chẳng yêu bao nhiêu đâu nhỉ?” Dao Quang đưa mắt nhìn y, thanh âm mang theo lãnh liệt.

Lời nói giống như đã từng biết, tim Thiên Hoàng chợt nghẽn lại, mới phảng phất nhớ tới, Vong Xuyên lúc nhảy xuống sông cũng từng nói qua lời tương tự.

Thiên Hoàng phục hồi lại tinh thần, có điểm sốt ruột mà nhìn sang Khai Dương bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng, Khai Dương đã tranh nói trước: “Không cần giải thích với ta, ta không phải là hắn”.

Một câu ý vị không rõ, lại khiến tâm Thiên Hoàng lập tức nguội lạnh.

Khai Dương nhìn vẻ mặt của y, hừ một tiếng, vẫn nói một câu như cũ: “Chuyện phàm nhân đều biết, hóa ra ngươi lại không hề hay biết…” Nói tới đây, giống như nộ khí dâng lên trong lòng, y loạng choạng đi đến bên cạnh Thiên Hoàng, định kéo Thiên Hoàng dậy, nhưng y vừa bị nước sông Vong Xuyên ăn mòn, thân thể hư nhuyễn, bất ổn một cái lại ngã về phía trước, Thiên Hoàng cả kinh đưa tay định đỡ, Diêu Quang đã nhanh tay hơn, một tay đỡ lấy y.

“Đừng kích động, Phụ”.

Cách xưng hô xa lạ khiến Thiên Hoàng cả kinh: “Cái… gì?”

Dao Quang thấy Khai Dương đã đứng vững, mới chậm rãi quay đầu qua, lúc nhìn về phía Thiên Hoàng, trong ánh mắt cũng phủ lên một tia châm chọc: “Chúng ta thật sự không ngờ rằng ngươi lại có thể không biết. Cho dù lúc ở trên trời không biết, nhân gian bách thế, chẳng lẽ ngươi còn chưa từng nghe qua? Nhân gian có nói, Bắc Đẩu thất tinh ở xa nơi phương Bắc, sao thứ nhất gọi là Thiên Xu, thứ hai là Thiên Tuyền, ba là Thiên Cơ, bốn là Thiên Quyền, năm là Ngọc Hoành, sáu là Khai Dương, bảy là Dao Quang…” Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thiên Hoàng, thanh âm từ từ nặng thêm, y ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Phụ tinh bám vào Khai Dương, cho nên tá đấu thành công, hình dạng cũng giống nhau… trần thế nhìn lên, thấy Khai Dương là song tinh”.

Khai Dương lạnh lùng tiếp lời: “Ta còn cho là, trên thiên đình, Khai Dương Tinh Quân trời sinh hồn phách thành đôi đã là chuyện không người không biết, lại không nghĩ tới có loại người ngu ngốc như ngươi”.

Thiên Hoàng há miệng, ngớ ra đó, không nói thêm được lời nào, chỉ không ngừng lắc đầu, giống như muốn phủ nhận lời hai người nói.

“Ngươi, không phải là… Khai Dương?” Qua một hồi, Thiên Hoàng mới gian nan thốt ra được một câu.

“Là ta”. Khai Dương cười khẽ một tiếng, “Khai Dương chỉ có một, chẳng qua là linh hồn bất đồng thôi. Nhưng ta thường ngủ say, lúc nhân gian có thể thấy Phụ, mới là lúc ta chủ trì. Để phân biệt chúng ta, bình thường họ vẫn gọi ta là… Phụ”.

“Vậy… Khai Dương”. Thiên Hoàng có chút bối rối mà ngừng lại một chút, “Y… ta…”.

Khai Dương, không, Phụ chợt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn y, hận ý vốn đã nhạt đi lại nổi lên nơi khóe mắt, bên môi lại là một mạt lãnh tiếu: “Ngươi muốn hỏi, người ngươi yêu là ‘Khai Dương’ hay ‘Phụ’ sao?”

Thiên Hoàng lắc đầu cứng ngắc, đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Lúc trước không hiểu Khai Dương vì sao lại đột nhiên trở mặt, lại vì Khai Dương lúc lạnh lúc nóng mà cảm thấy ủy khuất cùng căm phẫn bất bình, hiện tại tất cả đều đã có đáp án.

“Vậy thì, Khai Dương đâu?” Gian nan hỏi ra miệng, Thiên Hoàng cúi đầu nhìn Vong Xuyên, thấy thân thể y đã gần như trong suốt, Dao Quang không biết đã quỳ xuống nắm tay Vong Xuyên từ lúc nào, trong lòng y ít nhiều đã có phần minh bạch.

Quả nhiên Phụ đã chậm rãi mở miệng: “Trên bàn đào yến ngươi đương diện trốn tránh trách nhiệm, người nghe chính là Khai Dương, lúc lên Tru Tiên đài, người tỉnh cũng là Khai Dương, kiếp luân hồi đầu tiên, người ngươi nhìn thấy cũng là Khai Dương”.

Trong đầu chợt lóe qua vẻ trống rỗng trong mắt Khai Dương lúc trước, khiến y cơ hồ đương trường sụp đổ, Thiên Hoàng từ từ cắn răng.

Phụ giống như không nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt y, chỉ chậm rãi nói tiếp: “Khi đó hắn gặp ngươi, xuống địa phủ, lên cầu Nại Hà… không chịu nổi nữa, nhảy thẳng xuống Vong Xuyên”. Trong lòng Thiên Hoàng chợt đau đớn, đau đến mức y vô thức nắm chặt tay, hồi lâu mới run giọng hỏi: “Cái gì là… không chịu nổi?”

Phụ ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nhưng không hề nói lời nào. Dao Quang rốt cuộc nhìn qua: “Phụ, ta cũng muốn biết”.

Nhưng Phụ vẫn trầm mặc, rất lâu sau, Thiên Hoàng đột nhiên khom người, kịch liệt ho khan.

Phụ nhìn y ho khan liên tục, hồi lâu, mới chuyển tầm mắt qua bên Khai Dương, thản nhiên mở miệng: “Ngươi chịu lấy hồn phách cùng chống đỡ với hắn, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch”. Y ngừng lại một chút, thấy Thiên Hoàng miễn cưỡng kiềm nén cơn ho mà nhìn qua, mới nói tiếp: “Bởi vì… so với ngươi, Khai Dương đã yêu sớm hơn”.