Sau đó Thiên Tử Thất theo chỉ dẫn dẫn Bách Vân về phòng, tuy nhìn ngoài biệt viện thì đẹp đấy nhưng bên trong thì tồi tàn khỏi nói, ừm, cái này người ta gọi là thuật che mắt nhưng hơi ngược xíu nhỉ. Nhiều chỗ sàn đã bị mục từ lâu, nhìn còn rất rõ, chỗ mục với chỗ bình thường màu sắc hoàn toàn không giống nhau. Trên sàn còn bày dăm ba cái bát quanh nhà, có lẽ là để hứng mưa, nhưng mà số lượng có phải nhiều quá rồi không… Thanh trần nhà mục đến nỗi muốn gãy làm ba làm bốn rồi chứ nói gì đến làm đôi. Mái nhà thì bục đến không còn chỗ nào lành, vì chỉ là mấy lỗ nhỏ nên ngày mưa cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Mà nhìn lại, mấy cái lỗ đều được che kín lại hết rồi, với lại ở đây cũng chẳng còn ai khác sống, vậy thì, không lẽ đứa trẻ Bách Vân này tự mình leo lên mái nhà để sửa đấy chứ?
Sau khi đưa Bách Vân vào phòng Thiên Tử Thất đi xung quanh xem thêm một chút. Đầu tiên là phòng gì đó mà nồi niêu xoong chảo vứt lung tung khắp nơi, đũa thì để ngổn ngang trên bếp, thực phẩm liêu xa liêu xiêu… nhìn vô ai dám nghĩ là nhà bếp không chứ.
Tiếp đó là thêm vài phòng nữa, dấu hiệu nhận biết là mấy đồ thuộc đồ dùng loại phòng đó. Tổng cộng có ba phòng ngủ tính cả của Bách Vân đang dùng, trong đó hai phòng dùng được, một phòng giường bị gãy đôi, chân giường bị mối mọt ăn đến sắp chẳng còn cái gì. Một nhà bếp thì chẳng khác gì chiến trường, một nhà tắm thì chẳng giống chỗ tắm được là bao… Có lẽ chỗ sạch nhất là chỗ đầu tiên Thiên Tử Thất nhìn thấy, nhưng, như vậy cũng hợp lí, cả căn nhà to như vậy đối với một đứa trẻ có vẻ đang mang bệnh thì dọn dẹp cũng hơi khó.
Sau đó Thiên Tử Thất tìm thêm mọi cánh cửa, mọi ngõ ngách khác thì phát hiện đằng cuối nhà có một cái cửa khá nát, vẫn tính là đóng mở được nhưng đẩy ra đẩy vào có hơi khó. Y mở cửa đi ra xem, vừa mới dùng lực một chút nó liền biến thành một đống gỗ mục rơi lả tả khắp nơi. Đang ngoảnh đi ngoảnh lại không biết phải xử lí tình huống này ra sao thì đập vào mặt Thiên Tử Thất là một tán lá to khủng bố, rồi nó quẹt cho y một vết cắt nhỏ trên mặt.
Cái thể loại cây gì đây? Cứa một cái liền sứt da luôn rồi?
Mặt Thiên Tử Thất nhìn sốc vô cùng, tính ra thì cũng không đau, đến cảm giác còn không có nữa kìa, nhưng, cái làm y sốc là cái cây ngay trước mặt đây này. Cái cây gì mà trồng ngay trước cửa lại còn cao dễ sợ nữa, thân thì là cây gỗ còn lá thì lại là cây cỏ? Thứ quái quỷ gì đây?
Thiên Tử Thất bước xuống mấy bậc nhà, xuống đó đứng nhìn cây chốc lát, thế quái nào mà nó còn cao hơn cả mái nhà gần hai thước, hình dạng còn kì cục hết sức. Tuy phải nói loại cây tương tự vậy không phải là không tồn tại nhưng thế này cũng quá khác biệt rồi. Ấy, mà khoan, nếu mà nó cao hơn mái nhà gần hai thước sao khi đến y không nhìn thấy? Cứ cho giả thiết là ở quanh đây nhiều cây cao và xanh vô cùng đẹp mắt nhưng nhìn sao cũng thấy chúng na ná nhau, vậy thì một cái cây khác biệt như này lại còn không bị che khuất nữa, sao y có thể không nhìn ra? Chẳng lẽ mắt có vấn đề sao?
Thôi thì cứ cho là mắt Thiên Tử Thất có vấn đề đi, chuyện này cứ tạm thời gác qua một bên đã. Sau đó y đi lòng vòng một lượt quanh nhà, cuối cùng cũng có thể kết luận một điều là vẻ ngoài ở đây chỉ để làm màu thôi. Hình như Bách Vân cũng có trồng thêm mấy loại cây nhỏ nữa, để trên mấy cái kệ sập sà sập sệ, có vẻ là đồ làm tay nên hơi lỗi chút xíu. Sau khi đi một hồi thì y bỗng nảy lên cái ý định là dọn dẹp rồi sửa sang tất cả các đồ ở đây, chắc phải tốn ít nhất một ngày nhưng chẳng nên vấn đề gì đâu ha…?
Bắt tay vào làm. Đầu tiên Thiên Tử Thất dọn nhà bếp hay còn gọi là cái phòng nát nhất trước, trong lúc dọn vì không có dụng cụ chuyên ngành nên y cứ hở tí là lại phải đi rửa tay. Muốn cọ mấy cái xoong cháy đen thùi lùi thì y phải mang đồ ra sau nhà, ngồi cạnh cái giếng mà tỉ mỉ cọ, cũng may còn có đồ để cọ chứ không khéo y lấy móng tay hay cái đồ gì vô cùng bí ẩn để cọ quá…
Cọ xong nồi thì tiếp đến là quét dọn sàn nhà lau bụi và tỉ tỉ thứ khác, chắc khoảng một, hai canh giờ sau mới xong. Ban đầu Thiên Tử Thất cũng có ý định nhờ Bách Vân giúp một chút nhưng lại thôi, y tự mình làm cũng không thành vấn đề. Có mỗi một cái phòng thôi mà tốn bao nhiêu thời gian, phòng ngủ còn may chứ nhà tắm chắc Tết Tây mới được… Làm xong cả người y chẳng khác gì cọng bún thiu, nhũn hết cả, không còn sức. Trong không gian tối thui y bỗng nhìn thấy một cánh cửa sổ phía trên, thế là liền bật dậy mở tung ra, nhìn cảnh tượng này chẳng khác gì phạm nhân nhìn được ánh hy vọng cả.
Đã có thêm chút động lực nên Thiên Tử Thất cố gắng lết xác sang những phòng khác để dọn dẹp tiếp, tuy quá trình có thể nói là gian nan nhưng thành quả cũng không đến nỗi tệ. Cũng may là y còn không phải dọn nhà xí đấy chứ không chắc đến khuya. Thời điểm dọn xong tất cả thì mặt trời cũng đã lặn từ lâu, tính ra thì cũng nên nấu cơm rồi nên y bắt tay làm luôn.
Vì nguyên liệu cũng chẳng có nhiều cộng thêm đồ nấu nướng đều đã cũ hết nên cũng hơi khó sử dụng. Nguyện liệu thì cũng chỉ có vài cọng rau dại ở sau nhà với ít gạo còn dùng được rồi lẻ tẻ vài thứ linh tinh, không biết nấu được món gì đó nên hồn không nữa. Mà điều đặc biệt bây giờ là đang thiếu củi để nhóm bếp, vụ nào còn nhét được thì nhét chứ vụ này cứu sao nổi. Đằng sau nhà đúng là có một đống cây vừa to vừa lớn nhưng đều là gỗ tươi cả, cho dù có đốt đến sang năm cũng chẳng nấu xong cơm. À, đúng rồi, sử dụng pháp lực một chút là được mà!
Vừa nghĩ xong Thiên Tử Thất liền thực hiện luôn, vo gạo rồi cho vào nồi xong bẳng lên bếp, nhặt vài cành cây rớt lung tung gần nhà, nói chung vẫn chưa khô hẳn nhưng có vật dẫn là tốt rồi. Sau khi mọi thứ đã hoàn thành y liền lôi từ trong áo ra một tờ phù chú, hoạ tiết có chút quắn quéo vặn vẹo, ừm, cái này là do đích thân y sáng tạo ra nên nhìn có chút đơn điệu. Mấy cái của sư phụ với các sư thúc sư bá thì nghìn phần nghìn là phức tạp với khó dùng hơn, đấy gọi là một tầng cao khác.
Mà nói mới nhớ, nhỡ sư phụ mà biết y lôi võ công tuyệt học của sư môn ra để nhóm bếp không biết sẽ có phản ứng như nào nữa. À, thôi, đừng để bọn họ biết thì hơn…
Sau đó y niệm phép cho lửa bên trong cháy lên, còn phù chú có tác dụng giữ cho ngọn lửa cháy mãi. Mà chắc không cháy mãi được đâu… pháp lực có hạn a… Vừa nấu cơm y vừa nghĩ trong đầu : “Con xin lỗi sư phụ, con xin lỗi các vị sư thúc sư bá. Trăm sai vạn sai đều do con sai nhưng là do hoàn cảnh cả… nhất định mọi người đừng biết!”
Nấu xong thì cũng đã chẳng còn việc gì làm nên Thiên Tử Thất quyết định đi tắm, y phục thì cũng có rồi nên không có gì đáng ngại. Chỉ có điều sao cả buổi chiều y cứ lạch cà lạch cạch rồi loảng xà loảng xoảng như điên lên thế mà Bách Vân dù chỉ ra ngoài than phiền một xíu cũng không thấy vậy? Chẳng lẽ bệnh tật dạo này nguy hiểm đến độ như vậy sao?
Nghĩ lại thì, lo nghĩ nhiều cũng chẳng có ích khéo còn rước họa vào thân, nên tốt nhất là tránh được bao xa thì cứ tránh vậy. Thiên Tử Thất cầm y phục đi vào nhà tắm, nước đã được y chuẩn bị sẵn từ lâu nên không phải lo tắm mà không có nước. Đầu tiên là y cởi tóc đang cột trên đầu xuống, mái tóc dài, đen nhánh, nhìn mượt không tả nổi. Tiếp đó y cởi đai lưng ra, đồ này tuy có chút phiền phức hơn đồ y thường mặc chút nhưng cuối cùng vẫn là cởi ra được. Sau đó là đến cởi lớp áo ngoài, cởi xong y thật sự không tưởng được cả buổi làm việc bản thân đã vác theo nó, nặng kinh khủng luôn… nguyên liệu làm cái này là gì vậy…?
Cởi xong đồ mà như đi đầu quân về ấy, nhẹ người hẳn đi. Mà giờ mới để ý đồ ở đây mỏng thật, có hai lớp thôi chẳng trách không nóng là bao. Ơ, mà lúc mặc sao y lại không để ý mấy vụ này nhỉ?
Đang lúc cởi được một nửa thân trên của lớp áo cuối cùng thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra làm Thiên Tử Thất giật nảy một cái. Quay đầu lại nhìn, hóa ra người mở cửa là Bách Vân, y thở phào một hơi, thầm nghĩ : “Làm hết hồn…”
Sau đó cửa liền bị đóng lại một cái mạnh. Như vậy sẽ hỏng cửa đó. Thiên Tử Thất đang định nói như vậy nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Bách Vân chen lời trước : “Xin lỗi, ta cứ ngỡ huynh không ở bên trong!”
Ra là Bách Vân muốn tắm hả?
Thiên Tử Thất cười nói : “A…! Không sao, đáng ra ta phải nói với thiếu gia trước mới đúng…”