Nói xong tên cao to chộp lấy đồ đạc cùng thanh đao sắc bén bên cạnh, đặt một mẩu bạc xuống bàn, rồi đi thẳng ra cửa không ngoảnh lại đến nửa khắc.
Ơ? Đây rốt cuộc là sao?
Thiên Tử Thất còn chưa kịp định hình thì phía bên bàn kia phát ra tiếng thở dài, cái hành động này làm y để ý cực kì, liền quay sang hỏi : “Huynh đài sao vậy?”
Cứ nghĩ giọng người này theo kiểu yếu đuối nhút nhát ai ngờ nghe xong câu trả lời cái suy nghĩ đó của Thiên Tử Thất như bị xóa sạch không còn lấy nửa nét : “Huynh không biết chứ, ta được nhờ đến đây, đi đã khó nhờ còn khó hơn… vậy mà… haizz”
Không cần nói tiếp Thiên Tử Thất cũng khẳng định được hắn có ý gì. Nhưng, có điều, dù có nói hay làm sai cái gì cũng không thể đổ hết lên đầu y được vì y có biết cái đường mù gì đâu mà tránh!
Kêu than xong, người này uống một ngụm nước rồi cũng cầm đồ đạc chạy mất tiêu, nhìn từ đằng sau mới biết người này cũng không hề đơn giản. Trên lưng hắn có đeo một thanh kiếm, bề ngoài nhìn cũ kĩ nhưng theo hiểu biết của Thiên Tử Thất đây không phải kiểu đồ cổ mà là đồ đã đeo theo nhiều năm. Vậy là cuối cùng chỉ còn mình y bơ vơ giữa chốn ồn ào náo nhiệt này.
Một lúc sau tiểu nhị mang đồ ăn, thức uống lên, nhìn sơ qua thì khá còn nóng hổi. Không chần chừ Thiên Tử Thất cầm cái bánh bao lên cắn một miếng, chính góc đó một làn khói ấm bay lên từ tận trong phần nhân ra, nhìn thôi là đã thấy ngon rồi! Sau đó y ăn thêm ít thịt còn rượu thì gọi ra đầu tiên nhưng lại không động chút nào, đến nắp còn chẳng mở nữa là uống.
Ăn uống cũng đã xong, Thiên Tử Thất gọi tiểu nhị ra trực tiếp đưa tiền rồi cầm đồ đạc và kiếm rời khỏi. Ra đến ngoài cửa y lại đặt kiếm xuống đất, niệm phép một lúc chờ nó bay cao ngang hông rồi lại nhấc từng chân trèo lên để ngự kiếm.
Cách này đúng là chẳng giống ai!
Vì đang là buổi sáng lại còn giữa đường giữa phố nên có rất nhiều người nhìn thấy, dù Thiên Tử Thất mặt dày cỡ nào cũng có chút ngại.
Sau một hồi bay trên trời, cuối cùng Thiên Tử Thất cũng đến nơi, ở trên không nhìn xuống, quả nhiên không hổ là đại phú nhất nhì lục địa! So đi tính lại bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chắc chắn có thể ngang ngửa với Nguyệt Vọng quốc, còn chưa kể xung quanh đều bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cây xanh tốt. Nói là tiên cảnh cũng chẳng hề sai! Y đáp xuống đất trong sự ngỡ ngàng, giờ nhìn xung quanh đúng rộng bạt ngàn, cầm kiếm lên rồi cất đi.
Trước khi đến Thiên Tử Thất khẳng định “Bách gia” không phải dạng vừa nên đương nhiên nhà sẽ lớn nhưng so với tưởng tượng thế này còn to gấp bội!
Đáp xuống chỗ gần cửa nhà họ, xem xét một chút, đây đúng là không khác gì giữa sa mạc mọc ra một ốc đảo đầy vẻ đẹp đẽ, giữa chốn hoang vu mọc lên một căn nhà to chà bá. Loay hoa loay hoay, đi đi lại lại một vòng quanh căn nhà liền mỏi đến rã rời chân tay.
Cấu trúc xây dựng, độ bảo toàn đều cực kì tốt, chưa kể còn có rào chắn ma thuật bao xung quanh, này so với chỗ ở của vua khác bao nhiêu chứ?
Rào chắn ở ngoài cùng Thiên Tử Thất một tay cũng có thể phá vỡ được, phá xong liền trèo lên tường nhảy vào trong. Vừa nhảy vào đến nơi thì mặt y bị đập vào rào chắn luôn, thiết nghĩ cần phá bỏ nên định thực hành luôn, ai ngờ vừa vừa niệm phép là đã có tiếng chuông như báo động cho bên trong. Chưa kịp hiểu rõ thì một đống binh lính mặc đồng phục cầm kiếm vô cùng oai phong hùng hồn từ bốn phương tám hướng tập trung lại một chỗ.
Cho dù tài giỏi thế nào cũng không thể trực tiếp đấu với bọn họ, ngộ nhỡ đạo hạnh mấy tên này còn cao thâm hơn vẻ bề ngoài thì Thiên Tử Thất biết làm thế nào. Còn chưa kể đây là ban ngày, mặt y đến nếp nhăn còn nhìn rõ, nếu đấu ắt sẽ có vấn đề bị liên lụy sau này.
Vậy nên, chạy là thượng sách!
Vừa nghĩ xong Thiên Tử Thất cấp tốc nhảy xuống tường, chạy như bay, vèo cái là cách xa cả cây số. Trong lòng y thầm nghĩ : “Vẫn may không đuổi theo…”
Chạy vòng và vòng vèo, hết lối này đến rẽ khác, giờ nhìn lại chỗ y đang đứng chẳng khác gì một mảnh hoang vu, cứ cách thật xa mới có một căn nhà còn đâu đều là lều trại dựng tạm bợ. Gần đấy cũng có một căn nhà tranh nhìn khá sập sệ cách khoảng năm thước, tiến lại gần xem, bên trong vậy mà không có người nào. Ban đầu Thiên Tử Thất nghĩ ở cái chốn này thì khả năng cao là nhà hoang, nên tùy tiện mở cửa, vén mành ngay sau lên rồi đi vào. Ngó đi ngó lại vẫn thấy vô cùng sạch sẽ, không giống bị bỏ lại đã lâu.
Đột nhiên cánh cửa lần nữa bị mở ra rộng hơn làm Thiên Tử Thất giật mình, vội quay lại nhìn. Đây chẳng phải vị bằng hữu ở quán trọ lúc nãy sao?
Thiên Tử Thất “A” một tiếng, sau đó nói : “Là huynh đài lúc nãy? Lại gặp nhau rồi.”
Người kia mặt hoan hỉ đáp lại : “Ra là huynh, vừa nãy thấy cửa có vấn đề, vốn tưởng gặp trộm chứ.”
Thiên Tử Thất cười gượng một tiếng rồi nói : “Đây là chỗ của huynh?”
Người kia bước vào trong, tiến lại gần về phía cái giường sập sệ chỉ có thể dùng tạm vài ba bữa, ngồi xuống nói : “Đúng, dù sao thì ở chốn này cũng quá khó sống rồi.”
Sau đó hắn vỗ vỗ xuống giường nhìn qua y rồi lại nhìn qua chỗ hồi nãy, ý bảo “ngồi xuống đây”. Thiên Tử Thất không suy xét nhiều trực tiếp chạy qua ngồi.
Người này quả thật có gì đó rất lạ, không phải vừa mới quen sao? Đến có phải là bằng hữu hay không còn chẳng dám chắc, vậy mà sao nhiệt tình dữ vậy? Vả lại sao đến một chút gọi là phòng bị cũng không có vậy?
Thiên Tử Thất trong lòng có vài hiềm nghi nhưng không tiện nói ra thế nên đành hỏi : “Ta thấy gọi huynh đài này huynh đài nọ cũng có chút bất tiện hay huynh cho ta biết tên đi?”
Người kia “Ồ?” một tiếng, cười cười nói : “Tại hạ họ Phùng, tên một chữ Liên.”
Thiên Tử Thất nghe xong thì đứng dậy, hành lễ theo kiểu đồng hữu : “Ra là Phùng huynh. Tại hạ Thiên Tử Thất.”. Hành xong liền ngồi xuống luôn
Sau một hồi trò chuyện, Thiên Tử Thất cuối cùng cũng biết Phùng Liên đến đây cũng không khác bản thân là mấy. Đều vì tiền thưởng nên đáng lẽ ra phải là kẻ địch nhưng hắn lại mở lời nói muốn cùng hợp tác. Thiết nghĩ thêm một đồng bạn còn hơn thêm một đối thủ nên y không chần chừ mà đồng ý luôn.
Nghe Phùng Liên nói muốn xâm nhập vào Bách gia như cách ăn trộm vào nhà là không được vì canh gác vô cùng nghiêm ngặt, với lại Thiên Tử Thất cũng đã thử rồi đúng là bất khả thi. Sau đó hắn nói thêm một cách khác là Bách gia đang tuyển nhân lực, ừm, nói là tuyển nhân lực chứ dám chắc là nô tài hay nô tì gì đó. Một hồi nói chuyện nghe cũng có vẻ hợp lí nên y quyết định sẽ thâm nhập bằng cách đó, có gì thì báo Liên Phúc sau.
Nghe Phùng Liên nói nữa là những ngôi nhà rách hay lều trại dựng tạm bợ gần đây đều là người muốn vào làm ở Bách ra, số lượng không ít nên phải tranh đấu nhiều. Tuy Bách gia danh tiếng càng ngày càng không tốt còn nghe nhiều người nói là bạc đãi nhân công, nhưng, mức tiền nhận được lại khá tốt nên người cần tiền bất chấp cứ đến ầm ầm.
Cũng vì người đến quá nhiều nên tất cả sẽ được tuyển chọn kĩ càng từ đầu đến chân, từ việc làm tốt đến không tốt. Nhưng, có điều bây giờ họ tuyển đều là nô tì nên khả năng cao cả hai đều phải nam giả nữ
Mà cái quan trọng ở đây không phải là giả nữ hay không mà là cái chiều cao của Thiên Tử Thất hơn hẳn nữ nhân một cái đầu cộng thêm cổ. Làm gì có cách nào để đè chiều cao xuống đâu chứ, đấy còn phải nói đến Phùng Liên, hắn còn hơn y những bốn năm phân… này làm sao bào chữa được?
Phùng Liên bảo Thiên Tử Thất cứ yên tâm mọi chuyện tùy cơ ứng biến. Sau đó hắn lấy ra hai bộ y nữ không biết lấy từ cái khe khỉ gió nào, đưa cho y một bộ.
Trong thời gian thay đồ thì người kia mặc, người này ra ngoài cửa đứng, dù cả hai đều là nam nhân nhưng nào có ai nói nam nhân không biết ngại?
Thay xong Phùng Liên lại lấy đống đồ trang nữ ở xó nào ra, thoa thoa đánh đánh lên mặt Thiên Tử Thất rồi mới đến mặt mình. Y cảm thấy bản thân với con chuột bạch hình như cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng, hơn cả, y có một cảm giác về người này cực kì khó hiểu… mà đã khó hiểu thì đành tạm gác qua một bên vậy.
Ngồi nửa ngày, cuối cùng hai người nhìn sơ qua đại khái cũng không khác nữ nhân là mấy, ngoại trừ cái chiều cao. Quả thật Thiên Tử Thất vô cùng thán phục tài trang điểm của Phùng Liên, không biết ai dạy hắn mà giỏi vậy nữa.
Vén mành cửa bước ra, hai đại mỹ nhân cùng hướng tới Bách gia mà thẳng tiến!