Vong Ưu

Chương 1-1

Thương sơn xanh thẵm, một mặt là vách đá cao chót vót, mấy khỏa cổ tùng cứng cáp đón gió đêm theo hoàng hôn buông rơi trên ngọn núi cao ngất càng làm phong cảnh nguy nga tăng thêm vài phần tang thương tú lệ.

Phần đỉnh quan kiệu lắc lắc lắc lắc đắc trên con đường dẫn lên núi, rèm kiệu nhẹ nhàng đẩy ra, thanh âm chậm rãi từ trong kiệu truyền ra, “Lão gia, còn chưa tới sao? Ta mệt.“

Nam tử ăn mặt bảnh bao cưỡi ngựa một bên thúc vào bụng ngựa tiến lên, con mắt nhỏ như hạt đậu chớp chớp tràn đầy vẻ hạ lưu, ”Tiểu mỹ nhân mệt à? Phía trước có lương đình, lão gia ta mang ngươi vào trong tiêu dao khoái lạc được không?”

“Lão gia ngươi thật đáng ghét!”

Mắt thấy núi vẫn còn cách xa, mặt trời dần xuống. Thiếu nữ đi xuống cỗ kiệu, quay đầu lại nhìn sắc trời, ánh mắt thu thủy doanh doanh cười một tiếng đưa tay chào đón trung niên nam tử, ”Lão gia, ta hơi khát. “

Nam nhân sắc mê tâm khiếu không đợi thiếu nữ đến gần, vươn tay một cái liền ôm nàng vào lòng, “Ta sai bọn chúng đi múc nước cho nàng, lão gia ta muốn nàng đến tâm đau ê ẩm a. “

Thị vệ nô phó bên cạnh sớm đã quen nhìn cuộc sống ăn chơi đàn điếm, phong lưu thành tánh của chủ tử, mỗi người hưng phấn trợn to mắt chờ trò hay diễn ra. Nữ tử thẹn thùng nép vào lồng ngực nam nhân, “Lão gia, nơi này hoang giao dã ngoại, hơn nữa bên cạnh còn có…… “.

Người nọ hiểu rõ ý tứ thiếu nữ, hắc hắc cười nhéo nhéo gương mặt thủy nộn của nữ tử, mặt trầm xuống hướng những người bên cạnh quát, ”Toàn bộ cút, chưa được ta phân phó ai cũng không cho phép lại gần! Có nghe hay không! Nếu không, chặt đứt chân cẩu của các ngươi!”.

“Ân,lão gia.“, tạp dịch cùng bảo tiêu bên cạnh nghe xong mệnh lệnh của nam nhân liền hãnh hãnh tản đi.

“Đến đây đi tiểu mỹ nhân, về sau cho nàng cật hương hát lạt(*), lão phụ thân đã chết của nàng ta sẽ sai người chôn cất, nàng cứ an tâm thoải mái theo ta.”

Nam nhân khẩn cấp một bên ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nữ tử, một bên đưa cái miệng thối hoắc kề vào bên cổ nàng, ”Tiểu mỹ nhân thơm quá. “

“Lão gia sao lại nóng lòng như vậy!”, nữ tử cười duyên, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, mặc bàn tay to lớn của hắn ở trên người mình sờ loạn, con ngươi tiếu lệ lại đột nhiên hiện lên một tia cười đắc ý.

“A–”

Miệng còn chưa kịp dừng trên khuôn mặt nữ tử, nam nhân lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đẩy ra thiếu nữ, hắn lảo đảo hai bước, rút ra thanh đao ở thắt lưng bổ về phía nữ tử, lại bị nàng tà tà tránh thoát, còn khiến cánh tay xuất ra một đạo vết máu, “Rất nguy hiểm a, ngài lớn tuổi như vậy, ngoan ngoãn chờ chết không tốt sao, lại vũ đao lộng thương.”

Vừa nói thiếu nữ vừa đưa tay lau mặt cười nói, ”Còn có a, đi đến Diêm vương điện đừng quên đánh răng súc miệng nga, thực thiếu chút nữa bị ngươi làm ngạt chết.”

Nam nhân kia đưa tay che cổ, ánh mắt tan rã nhưng vẫn như trước gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ đang cười sáng lạn, ”Ngươi, ngươi là…… “.

“Thật ngượng ngùng, Lí lão gia.”, nữ tử cười tự xé hạ nhân bì mặt nạ, hé ra dung nhan thanh tú tuấn lãng của một thiếu niên, thanh âm trong nháy mắt trờ nên réo rắc, “”Có người xuất một trăm lượng hoàng kim muốn mạng của ngươi, sách, đầu của ngươi đúng là có giá trị a. “

“Ngươi là…… Tiêu Diêu…… “, mất mạng suy sụp ngã xuống đất, cặp mắt như trước không cam lòng trợn tròn nhìn trời.

Thiếu niên nhún nhún vai bất đắc dĩ, ”Ngươi nga, nếu như không háo sắc như vậy, ta cũng thật sự rất khó hoàn thành nhiệm vụ. Nói đến còn phải cám ơn ngươi…… “.

Đương thời điểm thiếu niên ngồi xổm bên thi thể toái niệm, một mũi tên phá không vút đến, thiếu niên trong lòng rùng mình, nghiêng người vừa kịp tránh được ám tiễn, ngẩng đầu nhìn nơi phóng ra ám khí, cũng không nghĩ lại có một tiếng thét kinh hãi từ phía sau truyền đến –.

“Người đâu! Bắt thích khách!”, là người hầu múc nước trở về, nhìn thấy một màn trước mặt, đột nhiên kinh hô.

Không xong!

Không cần quan tâm kẻ sử dụng ám khí tột cùng là địch hay bạn, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành liền phải lập tức rời đi, hơn nữa không cho phép kinh động đến người khác là quy định của Tiêu Diêu Lâu.

Thiếu niên bĩu môi, mang mặt nạ tung người một cái nhảy lên lương đình, quay đầu lại đối với đám hộ vệ cuống quít hì hì cười. Những người đó vội vàng giương cung lắp tên, cũng không nghĩ thiếu niên chính là nhảy mấy cái liền mất bóng dáng.

“Đuổi theo! Mau đuổi theo!”, một đám người hoảng hốt bối rối đem thi thể kia mang lên kiệu, kêu to đuổi theo thân ảnh biến mất ở phía xa.

Trên nhánh cây cách lương đình không xa có một gã nam tử mặc huyền y, hai mắt nhìn nơi thiếu niên biến mất, nhếch miệng khẽ mỉm cười, ”Tiêu Diêu Lâu, Vong Ưu a.“

*

“Lão đầu ghê tởm. “, Văn Kình, cũng chính là ‘Vong Ưu’ của Tiêu Diêu Lâu, nghiêng đầu liếc nhìn vết thương biến thành màu đen rõ ràng trên cánh tay phải, từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh dược hoàn nuốt vào, hư nhuyễn ngồi dựa vào dưới tàng cây, đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Mới vừa rồi ngồi ở trong kiệu không có quan sát kĩ địa hình, vội vàng chạy như vậy lại khiến mình bị lạc trong rừng, thật buồn cười.

“Hoang giao dã ngoại, không bị độc chết cũng chết vì đói. “

Xé mở mảnh áo nơi miệng vết thương, mặc kệ có thuốc trị thương hữu dụng trên người hay không đều tùy tiện đắp lên chút ít.

Mắt thấy hoàng hôn buông xuống, hoang sơn dã lĩnh không thấy một cái ngôi nhà của nông gia, đừng nói là tìm được chỗ ở, chỉ sợ ngay cả đường đi cũng thật mơ hồ. Lão đầu kia không biết hạ độc gì trên đao, giải dược trên người mặc dù hiệu quả thần kỳ nhưng chưa chắc có thể lập tức phát ra công hiệu, từ trong bụi rậm truyền đến thanh âm bôn tẩu của dã thú, khiến y trong bụng phát lạnh, “Sẽ không phải ta một đời anh danh, cuối cùng lại bị sài lang cắn chết chứ. Nếu như là một thì còn giải quyết được, còn như là một bầy…… Ách…… “, nghĩ tới đây không biết vì sao trên người một trận ác hàn, cũng không nghĩ gì mà vội niệm Phật tụng kinh.

Phốc xích.

Không biết từ địa phương nào đột nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ, là người đi ngang qua nghe thấy được Văn Kình thao thao nói chuyện, thật sự nhịn không được phải bật cười.

“Ai?”, theo bản năng, đôi mắt nguyên bản biếng nhác nháy mắt trở nên sắc bén.

Dưới tán cây cách đó không xa lập lòe một thân ảnh cao lớn, nhưng không có tới gần mà vẫn tựa vào than cây nhìn về phía Văn Kình. Bởi vì sắc trời dần tối, trong không trung tuy có ánh bạc của trăng tàn, cũng không thể chiếu sáng toàn bộ quang cảnh. Cho nên dù Văn Kình căng mắt ra cũng không thể nhìn rõ tướng mạo người nọ.

Trong đầu Văn Kình linh quang chợt lóe, nháy mắt chuyển sang thanh âm kiều mỵ của nữ nhân, “Đại ca, ta bị thương không thể hành tẩu, đại ca có thể hay không……”, thanh âm thanh thúy như châu lạc ngọc bàn khiến cho nam tử nghe xong xương cốt cũng không khỏi nhuyễn ra vài phần.

Vị trước mắt này e là cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc, y quên nhân bì mặt nạ sớm đã ném đi, cho nên tự nhiên không thấy người nọ lộ vẻ thương hương tiếc ngọc mà chạy vội đến.

“Nga, cô nương bị thương sao?”

Hỗn đản.

Văn Kình trong bụng giận dữ, trong đầu hiện lên vô số biện pháp làm sao đem cái tên trước mặt này lợi dụng đến mức tận cùng sau đó chặt thành tám khối vứt ngoài hoang dã, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt chính là phải lừa gạt gã đã, tự cứu mạng mình quả là quan trọng hơn.

Bảo hộ tính mạng mình là nguyên tắc căn bản đầu tiên, Văn Kình mở miệng lần nữa, thanh âm càng tô nhuyễn tận xương, ”Mong vị tráng sĩ ca ca này…… “,  lời còn chưa dứt, bên kia lại đột nhiên bật cười, khiến cho Văn Kình liếc mắt hé ra một gương mặt tiếu lệ. ”Cười cái gì!”

“Gỉa dạng nữ nhân cũng thật hoàn hảo a?”

Văn Kình sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời hiểu rõ, khôi phục lại thanh âm trong suốt nguyên bản, “Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, nói đi, điều kiện gì?”

“Nga, ngươi cũng rất khôn khéo.“,  nam nhân  rốt cục từng bước đến gần, ngồi trước mặt Văn Kình nhìn chằm chằm người thiếu niên tuy hơi thở vặn loạn lại y nhiên như tiểu thú, “Ta không cần tiền, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện.“

“Nói“, Văn Kình rõ ràng cảm nhận trong ngực một trận buồn bực, nghĩ là mới vừa rồi đề khí chống đỡ làm cho độc khí công nhập tâm mạch, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu một mảnh mơ hồ.

“Làm phó dịch cho ta, ta sẽ cứu ngươi.“

“Ngươi nằm mơ…… “.

Bùm.

Còn chưa nói xong, thân thể lại ngã sang một bên trong tư thế cực kì bất nhã, nhưng ánh mắt vẫn quật cường ngạo khí. Nam nhân nhìn thiếu niên ngã một bên, khẽ mỉm cười, “Vong Ưu. Qủa nhiên thú vị phi thường”

*

“A –“, một tiếng hét thảm vang lên, khiến cho một ban sớm khí sảng thanh thuần trở nên thảm thiết dị thường.

“Hỗn đản! Ác côn! Vô sỉ…… “.

“…… Vương bát đản, dâm côn, xấu xa, hèn hạ…… “

“Tỉnh rồi? Mắng đủ rồi?”,  nghe y thao thao bất tuyệt  mắng một hồi lâu rốt cuộc im lặng, nam nhân không rõ là vô ý hay cố ý mà đưa tay đè lên vết thương của Văn Kình, ”Ta làm chủ nhân cũng đã rời giường, ngươi là hạ nhân lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, thật là không hợp lý a…… “.

“Hợp cái đầu của ngươi. “,  ngồi dậy xoa miệng vết thương, vừa rồi đau đến nỗi tám hồn thì bảy phách đã bất tỉnh đi gặp quỷ!

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt vẫn nhu nhu tựa như miêu nhìn nam nhân bên cạnh mình từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt cương nghị có một đôi tròng mắt u thâm khó dò, cánh môi mỏng không mang theo ý cười, tóc đen, huyền y, cả người không thể nói là lạnh như băng, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta không muốn tới gần.

Bộ dạng coi như đoan chính. Đây là đánh giá khách quan đầu tiên của y với Phong Thiên Tiêu.

“Ngươi là ai?”, y nghiêng đầu đánh giá cảnh tượng bốn phía, ”Đây là nơi nào?”.

Phong Thiên Tiêu không trả lời câu hỏi của y ngay, mà lười nhác tựa vào trên thân cột bên trên dưới đem y đánh giá một phen, “Đi ra ngoài, mang nước lại đây. “

“Ta? Giúp ngươi chuẩn bị nước?”

Phong Thiên Tiêu nhíu nhíu mi tựa như trả lời.

“Làm gì?”

Nhún vai. “Sơ tẩy hảo thượng lộ a.“

“Ý của ngươi là, muốn ta hầu hạ ngươi?”

“Đúng là như thế.“

“Ta hầu hạ??”

“Ta đã trả lời rồi.“

Trầm mặc.

Vẫn trầm mặc.

Tiếp tục vẫn là trầm mặc.

……

“Ngươi mộng giữa ban ngày!”, nhìn bộ dáng kia của hắn, Văn Kình rốt cục không thể nhịn được nữa mà rống lên. Đứng bật dậy phủi đi tro bụi trên người, vừa phủi vừa nói, ”Tiểu gia hôm nay tâm tình hảo, xem như ngươi cứu ta một lần, tựu tha thứ cho tội đại bất kính của ngươi, như vậy hai chúng ta không ai thiếu nợ nhau, cáo từ.“

Phong Thiên Tiêu cười một chút,  hướng phía sau y nhướn nhướn mày.

Rồi sau đó vừa lòng nhìn thấy thiếu niên theo ánh mắt mình liếc đến nơi mà y vừa nghỉ tạm trên mặt đất, thấy rõ một nắm tro mang tử sắc, vẻ phẫn nộ thay thế cho nét sinh động trên gương mặt. Hắn cười yếu ớt chậm rãi mở miệng, “E là ngươi muốn đi cũng phải có sự đồng ý của ta.”

“Cái gì!?”

“Ngươi nói thử xem?”

Nghe lời nói của hắn tràn đầy ý tứ mập mờ, khiến cho lửa giận trong Văn Kình càng tăng, ”Đưa ta giải dược!”

Phong Thiên Tiêu vô tội mở tay ra, “Sách! Lạp cuối cùng không khéo đã bị ta ăn.”

“Vương bát đản!”, Văn Kình nhìn thấy thái độ không liên quan gì đến mình của hắn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa đem đồ vật hướng gương mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt ném tới, ”Tại sao hạ Long Tiên Hương lên ta!”

Long Tiên Hương, một trong tối âm độc tà môn độc dược trong chốn giang hồ, nghe đồn dược này dùng  bảy bảy bốn mươi chín vị dược liệu trong mười tám chủng loại điều chế mà thành. Dược tuy có dược liệu tầm thường, nhưng nếu thủ pháp điều chế bất đồng thì dược tính bất đồng mà hiệu quả cũng bất đồng, ngoại trừ biết được một loại chủ dược là Vi long tiên thảo, sau khi đốt sẽ hóa thành tro tàn tử sắc, vị như đàn mộc, còn lại phương thức phối dược chỉ có người chế dược biết. Ngoại trừ Mộc Hồ Điệp trong truyền thuyết trên giang hồ, nếu người chế dược không chỉ ra thì có thể chân chính nói là vô giải chi độc.

Tuy dược liệu bất đồng, nhưng độc tính lại hoàn toàn giống nhau, bệnh trạng sau khi trúng độc, cũng đều ba ngày sau độc phát, cả người đau nhức. Trong vòng ba ngày nếu còn không ăn vào giải dược liền đi đời nhà ma, mà có ăn vào giải dược, cũng không hoàn toàn trừ đi tận gốc, cách mỗi nửa tháng phải lại ăn vào giải dược mới bình an vô sự.

Thứ kinh hại nhất của dược này, không phải gì khác mà chính là nỗi kinh khiếp khi đối mặt tử vong. Tuy nói trong thiên hạ anh hùng vô số, nhưng chân chính cười mà nói đến chuyện sinh tử thì có được mấy người?

“Hiểu biết không ít a.“, Phong Thiên Tiêu cười hì hì nâng tay đón gọn lấy quyền của Văn Kình, cúi đầu nhìn gương mặt như trước xinh đẹp lại tràn đầy lửa giận, mắt hơi nheo lại.

“Ta với ngươi không cừu không oán, tại sao cho ta hạ thứ âm độc như thế!”

“Không tại sao cả. Đột nhiên cảm thấy ở một mình có chút tịch mịch, cho nên vừa mới tìm ngươi theo giúp ta, bất quá cũng không quá phận. Huống chi hôm qua nghe được mấy tiếng đại ca ca tiểu ca ca ta có chút hưởng thụ, cho nên cho ngươi một cơ hội báo ân, đi theo ta đi. “

“Gì?”, Văn Kình thấy hắn dùng vẻ mặt thản nhiên mà nói lời kinh khiếp như thế, đầu óc nhất thời đình chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt. Cũng không nghĩ người kia cười buông tay ra, ”Hiểu rõ thì đi lấy nước,  chúng ta hảo khởi hành.”

Văn Kình lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu, con ngươi trầm tĩnh tiếu lệ nhìn chằm chằm nam nhân tuy khuôn mặt mang nụ cười nhưng lại lạnh như băng, trong bụng hiểu rõ giải dược này không lấy được tay người này, ngạo nghễ ngang khởi gương mặt trong trẻo tuấn tú nhưng lạnh lùng, toàn thân cười vang nói, “Khinh thường ta.”

Phong Thiên Tiêu hơi hơi mị nhãn, nhìn thân ảnh thon dài đi ra khỏi cửa miếu chậm rãi nhếch miệng, ”Không sợ chết?”.

“…… “

“Nếu như nghĩ thông suốt, có thể đến Nhạc Dương lầu tìm ta, ta chờ ngươi ba ngày.“

Văn Kình khẽ ngừng một chút, xuy cười một tiếng rời đi.

(Còn tiếp)

Ghi chú:

(*)cật hương hát lạt: có lẽ là cuộc sống giàu sang chăng? hay ăn ngon mặc đẹp nhỉ?