“Lão gia......” Tiểu Bính Tử sợ hãi kêu lên một tiếng. Hắn thật sự đoán không ra tâm tình của lão gia giờ phút này, chiếu theo phẩm tính thì nghe xong hắn giảng, lẽ ra lão gia phải nghểnh mặt lên, lỗ mũi nở to như một con công làm dáng mới đúng chứ. Vì sao lại phản ứng như vậy?
“Không bình thường......”
“Lão gia nói cái gì?”
Nam nhân thú nam nhân đương nhiên không bình thường, huống chi là thú đến bảy người, nguyên lai đều là kết quả do hắn lạm dụng uy quyền bắt người khác phải khuất phục.
“Ta...... Chúng ta có thể có con?” Tần lão gia đột nhiên toát ra một câu hỏi cực kì ba chấm.
“A?!” Tiểu Bính Tử làm như thấy rắn rết, liền nhanh nhanh lui về phía sau, xem ra Vong Tâm Đan không chỉ làm người ta quên mất chuyện cũ, còn có thể đem đầu óc biến thành ngu muội. Nam nhân cùng nam nhân như thế lại nào có thể sinh con?!
Tần Chính thấy hắn hiểu lầm, mới sửa lời nói, “Ta...... Ta có con hay chưa?”
Tiểu Bính Tử châm biếm, “Ngài dám có sao?”
“Còn bọn họ..... Bọn họ thì sao?”
Tiểu Bính Tử giận dữ, “Ngài dám hoài nghi lòng trung thành của thất vị chủ tử?!”
Tần Chính không khỏi nắm tay thành đấm, nói hắn vạn ác không tha là còn chưa đủ, quả thực là thương thiên hại lí, đáng bị quăng xuống mười tám tầng địa ngục! Người ta nam nhi cần phải nối dõi tông đường, hắn cư nhiên bắt buộc nam nhi bọn họ trở thành thiếp của hắn!
“Ngươi kêu là Tiểu Bính Tử phải không?.” Tần Chính chậm rãi đứng dậy, hai đấm nắm chặt hít sâu hai hơi, “Tiểu Bính Tử, thỉnh ngươi giúp ta chuẩn bị văn phòng tứ bảo.”
“Lão gia phải làm gì......”
“Viết hưu thư.”
“Hưu...... Hưu thư ————?!”
Đã từng phạm tội lớn ngập trời như thế, hy vọng bây giờ chuộc tội còn kịp.
Nói là viết hưu thư, nhưng hưu thư này phải viết như thế nào, cách viết ra sao hắn còn không biết. Tần Chính mặc dù không phải học phú ngũ xa (giống như một bụng đầy chữ), nhưng tốt xấu gì cũng là Ngụy Vương, khi còn trẻ cũng đã đọc đủ thứ thi thư. Ngặt nỗi hắn nghĩ muốn nát đầu cũng không biết được phải viết hưu thư ra sao, chỉ đành cường bức Tiểu Bính Tử dẫn hắn đến thư phòng đi tìm bản mẫu.
Ở thư phòng, tuốt trên cái kệ cao muốn chọc trời, hắn cuối cùng cũng tìm được một quyển dã sử Trung Hoa nói về chuyện vua chúa của Trung Hoa ngày xưa đã viết một phong hưu thư cho thê tử mình như thế nào.
Mở đầu hưu thư là viết như vậy, ” Ta thiếu niên khí phách, chịu lệnh phụ mẫu, lại có phần ngưỡng mộ ngươi thanh tú, toại ý cùng ngươi đồng sàng.” Đọc xong Tần Chính liền lập tức lắc đầu, không được,không thích hợp, bọn họ làm sao mà được tới lệnh của cha mẹ chứ. Bất quá cái câu ‘ ngưỡng mộ ngươi thanh tú ’ thật rất thích hợp, nghĩ đến đây Tần Chính trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Kỳ Nhi băng lãnh tuyệt sắc dung nhan, Quần Ngạo lỗi lạc, nho nhã...... Ngừng lại, không được nghĩ tiếp nữa!
“Từ mẫu thương ngươi tuổi nhỏ, yêu thương hết lòng như chính bản thân mình, rõ ràng như thế, ngươi vẫn còn nhớ chứ? Ngươi chưa từng quan tâm, không hề cảm ân tấm lòng của phụ mẫu, ngược lại còn gian trá, quỷ quyệt, ác độc, tàn bạo!” Lung tung quá, một chút cũng không áp dụng được.
“Muôn vàn nguyên do, chuyện ngươi làm, ngươi tự biết, ta cũng niệm tình phu thê, tất cả đều nhất nhất dung lượng, mỗi khi giảng giải, ngươi giả vờ như không nghe không thấy, ngày càng ác độc xảo quyệt, ra vẻ bề trên......” Muôn vàn nguyên do? Cái gì mà muôn vàn nguyên do, không cần phải nói rõ ràng sao? Hưu thư có thể viết hàm hồ như thế à? Nam nhân viết cái thư này nhất định không phải người tốt. Tần Chính tâm nghĩ như thế.
“Ngươi điêu ngoa giả dối, tâm địa xấu xa, chuyên gây họa lớn, hưởng phúc từ họa, lại đắc ý khi thấy người khác gặp nạn, bụng dạ hẹp hòi, tham lam ngay cả hổ lang cũng không bì kịp .....” Câu này, ừ, tựa hồ có thể sử dụng tiếp theo câu trên, để qua một bên trước, rồi tìm tiếp.
Vì muốn mau chóng bù lại những đại sai lầm trong quá khứ, Tần Chính suốt đêm thức trắng không nghỉ, ở thư phòng tìm một đống thư chắp vá lung tung, cũng không quản là có thích hợp hay không, toàn bộ viết thành một lá. Cách ngày sau, sáng sớm mang thư giao tận tay Kỳ Nhi bảy người.
Ngày thứ hai Tần lão gia mất trí nhớ. Đào Hoa Ổ.....
Không, hiện giờ phải gọi là Tần Phủ, ở Tần Phủ Thính Vũ Các, là chỗ lão gia ở ngày xưa, bảy người bọn Kỳ Nhi sớm bị tiểu Bính Tử gọi vào nơi này.
Khi Tần Chính đưa ra hưu thư, bảy người xơ cứng ở tại trận, hôm qua đã cố ý quên, nay ác mộng lần thứ hai lại tiếp diễn.
“Sao lại chỉ có một phong, không phải là bảy phong hay sao?” Sĩ Thần trào phúng nói.
Kỳ Nhi tiếp nhận hưu thư, nằm mơ y cũng không ngờ lại có một ngày mình cầm cái thư này trong tay.
“Viết cái gì, Đại chủ tử cho ta xem.” Sĩ Thần lấy hưu thư từ tay Kỳ Nhi, mở tờ thư ra đọc lên, “...... Ngươi yêu tiền như mạng, ham tài vật, bạc thân nghĩa, đắc lũng vọng thục*, tham lam ác độc đến nỗi ngay cả loài rắn rết cũng không bằng ngươi......” Đọc đến chỗ này Sĩ Thần nhanh chuyển hướng sang Vân Phi, ra vẻ kinh ngạc, “Ôi, Bạch Vân Phi, đây không phải đang nói về ngươi sao?”
Lời nào, câu nào là viết cho ai, Tần Chính đâu có biết. Nhưng mà vừa nghe Sĩ Thần nói như vậy, ánh mắt hắn vô thức hướng về phía Vân Phi. Vân Phi nhìn thấy, liền cho rằng những lời này thật sự ám chỉ mình.
“Nguyên lai lão gia vẫn chê ta yêu tiền như mạng a.” Vân Phi mở miệng, cười ra hai tiếng, lập tức bước tới trước Tần Chính, tay nắm cổ áo hắn xách lên mà quát, “Ta không yêu tiền như mạng, ta không đắc lũng vọng thục*, thì ngươi ăn cái gì uống cái gì! Ngươi làm sao có ngân lượng mua đại quỳ hoa này, tiểu quỳ hoa nọ! Nói ta độc như rắn rết, ta độc lúc nào, ta ác ra sao? Tần Chính, ngươi nói coi!”
Tần Chính bị rống đau cả màng nhĩ, vừa định mở lời giải thích, Vân Phi đã buông hắn ra, đi đến trước mặt Sĩ Thần, lấy hưu thư, tiếp theo đọc to lên, “Ngươi điêu ngoa giả dối, tâm địa xấu xa, chuyên gây họa lớn, hưởng phúc từ họa, đắc ý khi thấy người khác gặp nạn, bụng dạ hẹp hòi, hổ lang cũng không bì kịp lòng tham của ngươi. A, Tư Đồ Sĩ Thần, cây này đặt trên người ngươi thật thì thích hợp nha.”
Sĩ Thần nheo mắt phượng lại, “Đúng thật là như thế sao, Tần lão gia?”
Tần Chính vừa định lắc đầu, nhưng nghĩ lại, thư này chẳng phải là viết cho bọn họ hay sao, vì thế cắn răng gật đầu một cái. Hắn không biết rằng hành động này đã ban cho hắn một hắn một kết cục cực kì tàn khốc trong vài phút tới. (ngu hết biết…chuẩn bị nhận quả báo nhá =]])
“Tốt! Ta điêu ngoa giả dối, ta bụng dạ hẹp hòi! Ta chuyên gây họa lớn! Ta tham còn hơn hổ lang!” Lúc này đây đến lượt Tứ chủ tử đứng dậy xách cổ áo anh chồng tội nghiệp của mình mà lắc lắc, “Trừ ngươi ra, Tần lão gia, ta còn đối với ai điêu ngoa giả dối? Rõ ràng là ngươi thiên vị Bạch Vân Phi, lại vẫn nói ta bụng dạ hẹp hòi! Nhiều năm như vậy, ta hưởng phúc nào, tạo họa nào? Ta tham với ngươi cái gì, cái gì ta cũng đều cho ngươi, cái gì ta cũng đều hi sinh cho ngươi để ngươi được hạnh phúc, ăn sung mặc sướng, ta còn có thể tham lại ngươi cái gì! Có chăng chỉ cầu chút tình cảm từ một người vô lương như ngươi mà thôi.”
Tần Chính bị hắn dùng sức nên loạng choạng,suy nghĩ vừa mới lướt qua đầu đã cảm thấy chóng mặt, làm sao còn nghe thấy Tứ chủ tử đang nói cái gì, càng đừng nói Tần Chính trả lời lại.
Hưu thư bị Sĩ Thần vo thành viên quăng vào mặt Tần Chính, vừa lúc cục giấy đó dừng ở tay Kỳ Nhi. Kỳ Nhi vốn định đem thứ này xé đi, ai ngờ một hàng chữ cực kỳ chói lóa vô phúc rớt vào ánh mắt của hắn.
“Ta hối hận cùng hổ lang làm bạn, ta thẹn đồng sàng cùng rắn rết, nhưng lại không quả quyết nên ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) nhiều năm......” Đọc được khúc này Kỳ Nhi đã tức giận đến cả người phát run, chỉ cảm thấy muốn phun ra một ngụm huyết khó chịu ở ngực, trong một chốc, sát khí tề tụ bên người tầng tầng lớp lớp “Cùng hổ lang làm bạn? Cùng rắn rết đồng sàng? Đúng vậy, nhịn nhiều năm như vậy, quả nhiên là ủy khuất cho ngươi Tần lão gia!”
“Không phải, cái này đều không phải là ta......” Tần Chính nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, không biết vì sao đối mặt với vị lãnh diện công tử này hắn liền cảm thấy sợ hãi không thôi.
Thấy Đại chủ tử khí cực, sắp đem chỉ thư tạo thành bột phấn, Tiểu Lâm đang đứng lặng lẽ bên cạnh liền nhón chân thò tay đoạt lấy hưu thư. Kỳ Nhi hai mắt gắt gao trừng Tần Chính, vẫn chưa phát giác Tiểu Lâm đã lấy mất hưu thư.
【 Ta thiếu niên khí phách, chịu lệnh phụ mẫu, lại ngưỡng mộ ngươi thanh tú, toại ý cùng ngươi gia đông sàng...... Phàm người khác hưu thê khi thê tử mình phạm một trong thất xuất chi trạng, nhất vô tử, nhị dâm dật, tam bất sự cữu cô, tứ khẩu thiệt, ngũ đạo thiết, lục đố kị, thất ác tật. Ngươi thử cân nhắc kĩ xem ngươi đã phạm mấy tội. Ngươi có xứng mặt phối ngẫu cùng ta...... 】. Đọc đến đây, Tiểu Lâm sớm khóc hết sức lực. Nguyên lai lão gia chính là ghi nhớ chỉ phúc vi hôn từ phụ mẫu, mới cố mà giữ y ở bên người. Y sớm nên đoán trước đến điều này, chỉ cần là cái ‘ Thất ác tật ’ này, hắn câm điếc làm sao có đủ tư cách làm Tần Lục chủ tử, y không có tư cách đứng bên người lão gia, hầu hạ lão gia, y không có tư cách......
thất xuất chi trạng: 7 tội mà nam nhân có thể dựa vào đó mà từ thê tử: không con, dâm dật, không kính cha mẹ, mồm miệng, trộm cướp, đố kị, mắc bệnh hiểm nghèo.
“Lão lục!”
“Công tử!”
Tần Chính nhanh hơn Kỳ Nhi, bắt được thân hình Tiểu Lâm đang đổ xuống ngất xỉu, liền kinh hoảng kêu lên, “Công tử tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a! Y, Y làm sao vậy?”
Kỳ Nhi chặn ngang, đoạt lấy Tiểu Lâm từ lòng ngực của hắn, giao cho nha hoàn Tâm Như, “Dẫn y đi xuống, chuẩn bị chút dược an thần, tạm thời để cho y ngủ.” Phân phó nha hoàn xong liền chuyển hướng sang Tần Chính cười lạnh nói, “Y làm sao vậy? Như ngươi mong muốn, nếu như y đã chết thì cũng bị một tờ hưu thư này của ngươi làm cho tỉnh dậy.”
Quần Ngạo nhìn chằm chằm chỉ thư trên mặt đất, sau một lúc lâu mới xoay người nhặt lên, đang muốn mở ra xem rồi lại dừng. Hai tay hung hăng đem nó vo thành viên tròn, tùy tay đưa cho A Kiệt đứng bên cạnh, không thèm liếc mắt một cái. (anh nhát, ko dám đối mặt với hiện thực)
A Kiệt đem viên giấy mở ra, miệng đọc một đoạn viết vô phúc rơi vào tầm mắt, “Phàm là duyên phu thê, phải kết duyên ba kiếp trước, kiếp này mới cùng nhau kết thành phu phụ. Nếu kết duyên không hợp, tựa là oan gia. Như thế thì chẳng thể nào đồng lòng đồng sức, cùng nhau vượt chuyện được, vậy chỉ còn cách phân ly. Nay nhờ thư này báo với mọi người, nhân duyên chấm dứt, hai người rẽ lối, đường ai nấy đi, không nguyện chung hướng..... ”. Tới đây A Kiệt cũng không muốn đọc tiếp nữa, giơ tay hất hưu thư qua một bên, yên lặng mà đi đến bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ. Hôm nay trời rất cao, rất trong rất xanh, chỉ duy nhất màu thiên thanh trải dài không thấy đích. Đường ai nấy đi là là sao? Mà cũng không sai. Giống như Tần lão gia nói đã nói, kết duyên ba kiếp thì kiếp nầy mới thành phu thê. Mà chuyện giữa bọn họ, bất quá chỉ là một hồi hoang đường, hiện giờ là cũng đã đến lúc nên chấm dứt.
“Cuối cùng mới đến phiên ta sao?” Duy Nhất “bá” một tiếng rồi thu hồi chiết phiến, lại “bá” một tiếng mở ra hưu thư, suy xét ý tứ của ngòi bút, tìm được một đoạn thuộc về y, nhưng vừa thấy liền lập tức la lên, “Cái gì?!”
Chỉ thư trên, câu cuối cùng lại viết ‘ Chỉ nguyện ta ngươi đôi ngã phân ly, ngươi dáng dấp thanh tao, duyên dáng xinh đẹp, yểu điệu thục nữ, nhanh nhẹn khéo léo. Dễ dàng tuyển chọn cho mình một vị cao quan, hưởng vinh hoa phú quý. Nên giải đi nút kết này, đừng níu kéo chỉ làm mình thêm khổ. Một cuộc biệt ly, hai người đều nhẹ, mọi người cùng vui ’.
“Mặc kệ! Ta không cần câu này! Dáng dấp thanh tao, mày ngài duyên dáng, yểu điệu thục nữ, nhanh nhẹn khéo léo, dễ dàng chọn cho mình một vị cao quan làm nơi nương tựa? Đây là cái gì a!” Y đường đường là Tịnh Khang Hầu gia, dưới một người mà trên triệu người, lại dám ví y như một mị nhân! Để cho cái đám mỹ nhân trong thiên hạ “nhanh nhẹn khéo léo, yểu điệu thục nữ” đến lấy lòng y còn chả thiếu, cần gì y phải ra tay!” Mặc kệ, đổi câu này! Tư Đồ Sĩ Thần ta và ngươi đổi!” Y tình nguyện làm kẻ điêu ngoa giả dối, bụng dạ hẹp hòi chứ không muốn làm cái này!
Nghe xong lời này của Ngũ chủ tử, Tiểu Bính Tử suýt nữa ngã quỵ. Giờ này là lúc để lo chọn câu nào hợp với mình?.
* Bây giờ edit lại mới thấy hồi xưa mình non tay quá. Câu này nguyên bản là Đắc Lũng Vọng Thục, nghĩa là được đất Lũng, còn vọng sang nước Thục. Tiếng việt mình có một câu tương tự là “Được voi đòi tiên”
Vậy câu thành ngữ này có xuất xứ từ đâu?
Lũng là vùng đất phía Đông tỉnh Cam Túc còn Thục là vùng đất phía Tây tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc ngày nay. Chuyện kể rằng Sầm Bành là một đại tướng thời Đông Hán, đã lập được rất nhiều chiến công, giúp Lưu Tú bình định thiên hạ. Khi Lưu Tú xưng đế, Sầm Bành rất được trọng vọng và được phong làm đại tướng quân sự. Sau đó, Lưu Tú cho quân tấn công Lạc Dương thành nhưng tướng giữ thành này là Châu Vĩ quá giỏi, đội quân hùng hậu của Lưu Tú tấn công mấy tháng trời vẫn không chiếm được. Biết Sầm Bành có thời là hiệu úy của Châu Vĩ, Lưu Tú bảo Sầm Bành khuyên Châu Vĩ hàng. Châu Vĩ biết quân mình đã vào thế sơn cùng thủy tận nhưng vẫn không muốn hàng vì xưa kia đã từng tham gia sát hại anh trai Lưu Tú, nay sợ bị trả thù. Sầm Bành bèn chuyển lời hứa của Lưu Tú là sẽ trọng dụng Châu Vĩ. Châu Vĩ vẫn không tin, cho người hạ sợi dây thừng xuống bảo Sầm Bành là nếu có thành ý thì hãy lên thành nói chuyện. Sầm Bành không hề do dự leo lên, Châu Vĩ lúc ấy mới tin và chịu hàng, quả nhiên được Lưu Tú tự tay cởi trói và phong làm Bình Định tướng quân. Trong chiến công Lạc Dương thành, Sầm Bành được xét công đầu.
Sau này, Lưu Tú lại đem Sầm Bành tấn công thành Quỹ Ngao của Tây Lương. Sau khi hạ lệnh cho các tướng khác vây thêm thành Thượng Quê, Lưu Tú quay về Lạc Dương rồi viết thư chỉ đạo Sầm Bành: “Sau khi chiếm được hai thành thì lập tức dẫn quân chiếm Tứ Xuyên. Lòng người khó mà thỏa mãn được, chúng ta đã bình định được Cam Túc (Lũng), lại muốn tấn công Tứ Xuyên (Thục), có lẽ con người đều tham lam không biết thế nào là đủ là như vậy đó”.
Đáng tiếc là lần này quân của Sầm Bành đã thất bại vì thiếu lương thực, sau đó Sầm Bành lại bị thích khách giết chết khi đem quân chinh phạt Công Tôn Thuật (lúc bấy giờ đã gần thắng lợi), làm Lưu Tú thương tiếc mãi không nguôi.
Từ điển tích này mà người Trung Quốc có câu “Đắc Lũng vọng Thục”.
Cóp về từ trang web nhà Athena, sorry chị, em mượn dùng.