Quảng Cáo: Cuối cùng lão gia cũng thoát ra khỏi khảo hình tàn nhẫn kia, bị truân chuyển qua tay người khác. Có dịp gặp lại những phu nhân đã từng làm mình thừa sống thiếu chết, Tần Chính sẽ phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây? Cái miệng hại cái thân, tật lanh chanh không bỏ. Aiz, lão gia à, hạn của ngài còn chưa dứt đâu. Hảo hảo ráng giữ mạng đi a!
_______________
Cách ngày tỉnh rượu lại, đầu đau đến độ muốn nứt ra, chuyện đêm trước tự dưng ập lại trong trí nhớ, Sĩ Thần khẩn trương đưa tay quờ quạng quanh giường thì phát hiện cái tên vô lương kia đã không còn nằm ở đó nữa.
“Lan......”
Không đợi hắn gọi xong, ở bên ngoài mạn liêm đã có người đáp lời, “Lão gia đã dậy từ trước, vừa vặn Nhị chủ tử đến đây, đã mang hắn đi rồi.”
Sĩ Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra liền ngồi dậy, chợt nhìn xuống thấy y bào trên người còn nguyên, hắn có chút ngoài ý muốn, tên sắc quỷ kia mất đi trí nhớ ngay cả lá gan cũng nhỏ đi, nếu là ngày xưa lão gia có khi nào bỏ qua mỹ thực trước mắt, nhất định đã sớm đem hắn ra ăn sạch sẽ không chừa một miếng rồi.
“Chủ tử muốn rời giường?” Nha đầu Lan Tố ở liêm ngoại cất tiếng hỏi.
“Ân.” Sĩ thần đi xuống giường, cầm lấy y vật mà Lan Tố sớm chuẩn bị để ở bên giường mà mặc vào, chờ hắn vận phục xong, Lan Tố mới bưng một chén trà thủy tiến vào.
“Trước tiên nhuận hầu cái đã.” Lan Tố đem thanh trà giúp thanh tĩnh trí não đưa cho Tứ chủ tử sau đó liền nhận chén từ tay hắn về, tiếp đến giúp chủ tử mình sửa sang lại y phục cho chỉnh tề một chút.
“Tê (giọng khàn). .....” Mới ngậm một ngụm trà làm thông cổ, Sĩ Thần liền lên giọng trách cứ, “Ngươi nha đầu này, bình thường chẳng thấy mặt mũi đâu. Ngươi xem Thúy Mặc cùng Tâm Như các nàng, người nào lại không suốt ngày kề bên, đem chủ tử mình hầu hạ cho thỏa đáng.” Nha đầu này tuyệt không thân hắn, cả ngày cứ chưng ra bộ mặt lạnh băng băng.
“Lan Tố tay chân vụng về, xin Tứ chủ tử tha cho.” Lan Tố vẫn lạnh lùng như trước, nhanh nhẹn giúp hắn chỉnh sửa y trang cho xong rồi mới mang trà bàn (khay trà) ra nội thất, “Điểm tâm ở trên bàn, ngài mau ăn chút gì đi.”
Sĩ Thần lắc đầu thở dài. Nhớ năm xưa, Việt Thành có cô nương nào mà không bị hắn làm cho mê mẩn tâm hồn...... Quên đi, hảo hán không nên lúc nào cũng nhắc đến chuyện xưa, lo ăn tảo thiện (đồ ăn sáng) trước đã.
Ra khỏi sương phòng, Lan Tố không khỏi quay đầu lại liếc mắt một cái, vừa hanh thanh (hừ tiếng) vừa lắc đầu. Đối với vị chủ tử này của nàng, tốt nhất là đừng nên quá thân cận, nếu không, bất luận nam nhân hay là nữ nhân đều bị hắn câu hồn đi mất, không đường trở về.
Sau khi tách ra khỏi Nghiêm Thanh Nhẫm, lại bị Sĩ Thần hành hạ không ngủ được, đành nằm đợi một đêm, Tần Chính liền bị triển chuyển (đẩy) qua tay của Quần Ngạo. Nghĩ đến phản ứng của hắn lúc rời khỏi Tần Phủ, Quần Ngạo e sợ hắn sẽ lại bài xích mình, ngoại trừ ngày đầu còn lui tới xem xét thương tích của lão gia thì tiếp đến mấy ngày sau đều không có xuất hiện trước mặt Tần Chính, còn để nha hoàn lúc nào cũng bên người – Mặc Hương, cẩn thận chăm sóc cho hắn. Thẳng đến năm ngày sau, Tần Chính mới được nhìn thấy mặt của Triển công tử tức nhị phu nhân của mình.
Đến lúc này, đã qua ngày thứ hai mươi mốt kể từ khi lão gia bị Vong Tâm Đan làm mất đi trí nhớ.
“Tiểu nhân chờ ở tiểu tiểu thuyền bang (mạn thuyền), nếu không chịu gia nhập bang phái thì nhất định bọn người trong Giang Bắc minh (liên minh Giang Bắc) sẽ không để cho mọi người sống yên, mong rằng Triển đại hiệp suy nghĩ một chút,tiểu nhân chờ coi đại cuộc sắp tới......”
Trong phòng chật chội, một lão nhân gầy gò nơm nớp lo sợ nói, ba người ngồi kế bên cũng là thần tình sợ hãi mà phụ họa.
Quần Ngạo gật gật đầu, trên mặt tuyệt không có một tia trách cứ nào ngược lại còn có hai phần áy náy, “Là Triển Quần Ngạo ta vô năng, nếu không phải do ta không có cách bảo hộ, Hồ bang chủ cũng sẽ không tang mệnh, mà quý bang cũng sẽ không từ một phân thành hai.” Nói xong, Quần Ngạo đứng dậy hướng bốn người trước mặt ôm tay lễ bái.
Bốn người vội vàng đáp lễ, “Không dám, chúng tiểu nhân nào có thể nhận đại lễ này của Triển đại hiệp được!”
Quần Ngạo nhíu mày suy tư một lát, “Lương cầm trạch lâm nhi tê (chim khôn chọn cành mà đậu), Giang Bắc Minh mặc dù ngang ngược nhưng là cũng chưa có hành động đại gian đại ác nào, Tất bang chủ có thể tạm thời dựa vào, nếu ngày khác quý bang bị khi nhục, Triển mỗ tuyệt không thờ ơ quan sát.”
Nghe vậy, bốn người lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, Tất bang chủ lại lão lệ tung hoành. Hôm nay Tần Phủ triệu kiến, nguyên bản nghĩ đến tử kỳ (số chết) đã tới, nhưng không ngờ rằng Triển đại hiệp lại khoan hồng độ lượng như thế, hỏi bọn hắn làm sao mà không tự hổ thẹn với chính mình.
“Tất lão nhân, ngươi đúng là lá gan chuột nhắt!” Một trung niên hán tử đứng dậy la lên, “Gái gì là liên minh Giang Bắc chứ, chỉ là đồ bỏ đi, Thiên long bang ta trừ bỏ Triển đại hiệp, tuyệt không nhận một ai khác làm minh chủ!”
Tiếp theo, một gã thanh sam hiệp khách cũng nhã nhặn đứng lên hướng Quần Ngạo cúi đầu, “Lưu bang chủ nói năng ẩu tả không để ý gì hết, còn quên Hải Diêm bang ta cũng chỉ nghe Triển đại hiệp sai phái.”
“Hải Sa bang chờ Triển đại hiệp sở dụng!”
“Hán Thủy phái chờ lệnh từ Triển đại hiệp!”
“Chú kiếm môn nghe theo Triển đại hiệp phân phó!”
“Đường mỗ ta cũng xin được giúp một tay!”
Trong một lúc, Thiên long bang cùng Lưu bang chủ nhất hô bá ứng, tất cả mọi người trên dưới một lòng đều hướng về phía Triển đại hiệp cúi đầu thần phục.
Quần Ngạo lại không có dựa đó mà tự kiêu, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh như cũ mà phân tích tình thế trước mắt, đồng thời trấn an mọi người bình tâm một chút, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ đợi bước đi tiếp theo của Giang Bắc Minh. Sau khi các chưởng môn, bang chủ các bang, các phái rời đi, y còn không quên phân phó thuộc hạ sắp xếp người bảo vệ bên trong thuyền bang, chặt chẽ chú ý tình hình các bang nội để đảm bảo không xảy ra bất kì nguy hiểm nào.
Tất cả những chuyện xảy ra ở nội đường đều lọt vào mắt của Tần Chính, trong lòng ngoại trừ nể phục ngày càng tăng thì còn có một chút tư vị tựa như mất mác cùng ảm đạm.Gạt người, nhất định là gạt người! Người như vậy có thể nào thuộc về hắn...... Là thê tử của hắn... Y như thế nào lại có thể cam nguyện thần phục ở dưới thân hắn chứ......
“Có dùng qua ngọ thiên chưa?”
Khi Tần Chính còn đang trong cơn thương tâm, Triển công tử đã từ nội đường tiến đến.
“Không đói bụng.” Tần lão gia giận dỗi cực kỳ giống như hài tử. Đã nhiều ngày y đối hắn chẳng hề quan tâm, lúc này đây lại quan tâm đến việc hắn có ăn cơm hay không.
“Tần Phủ trù tử còn chưa có đến kịp, lão gia ngài tạm thời chịu khó một chút.”
Thấy Quần Ngạo lộ ra vẻ mặt hờn giận, Tần Chính vội vàng lui về phía sau. Vốn tưởng hắn sẽ được ăn một trân đòn no nê thay cơm, lại không nghĩ rằng vị Triển công tử này lại chậm chạp đi tới, cũng không có đánh hắn, vì thế Tần lão gia ngốc nghếch hỏi, “Ngươi tại sao lại không đánh ta?”
“Đánh ngươi?” Quần Ngạo ngạc nhiên, tiếp đó nở nụ cười, đi đến trước mặt Tần Chính, đem trán y nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của hắn, giọng nghẹn ngào, “Ta là muốn đánh ngươi, ngươi...... Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Cảm giác được thân thể y hơi hơi phát run, Tần Chính theo bản năng nâng tay lên vuốt vuốt gáy Quần Ngạo, nhẹ giọng vỗ về, “Ta không sao, ngươi không thấy sao, ta đây rất tốt.”
“A kiệt nói ngươi nội thương tái phát, lão lục bảo có lẽ là do độc tính của Vong Tâm Đan gây ra, hiện giờ trong chốn giang hồ lại...... Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta...... Ta......”Nỗi lo lắng hãi hùng mấy ngày nay đều nhân lúc này mà phát tiết ra hết.
Thanh âm không giấu được sự run rẩy hàm ẩn bên trong, một thân nam tuấn vĩ ngạn, nhưng lại vì hắn mà hai hốc mắt đã đỏ cả lên, Tần Chính cảm động bắt lấy tay hắn, “Ngươi là lo lắng cho ta?” Không ngờ y lại khóc, vị Triển đại hiệp mới vừa rồi còn đứng ở đó khí chất, phong thái khiêm tốn khiến quần hùng cam tâm thuần phục cư nhiên vì hắn rơi lệ! Hay là, hay là... không phải gạt người chứ, Triển công tử, Triển Quần Ngạo này thật thuộc về hắn...... là của hắn......
Phát hiện chính mình thất thố, Quần Ngạo vội nghiêng đầu qua một bên che đôi mắt đang mờ nước mông lung, nhỏ giọng nói, “Chỉ là không yên lòng mà thôi.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, khẽ khàng đùa giỡn với những lọn tóc mai mềm mượt, Tần Chính lấy tay thay y gạt đi những sợi tóc bướng bỉnh đang cố gắng che đi gương mặt tuấn tú quan ngọc của người kia, ánh mắt hắn lưu luyến không ngừng. Từ lúc thấy y lần đầu tiên, Tần Chính trong đầu liền hiện ra tám chữ ‘ khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc ’. Thần thái ung dung, tự nhiên, phong độ khoát đạt nho nhã, không tùy tiện phô diễn tài năng, hành sự lại đường đường chính chính, khiến cho người ta cảm nhận được hào quang rạng rỡ của hắn.
“Các ngươi lúc nãy có nói đến minh chủ, chính là chủ sự liên quan đến Giang Bắc Minh?” Tần Phủ chủ nhân, tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng đối với một số chuyện, sự mẫn tuệ, sâu sắc của hắn không kém đi mà còn tăng lên.
“Cũng không phải, thật ra là liên quan đến đương kim võ lâm minh chủ.”
“Ta?” Tần Chính chỉ vào mũi của mình, Tiểu Bính Tử hình như có nói qua thân phận hắn, chính là võ lâm minh chủ. Bất quá Tiểu Bính Tử cũng cũng có nói đương kim võ lâm minh chủ nay đã là Đào Hoa Ổ chủ Nghiêm Thanh Nhẫm, hiển nhiên Tần Chính đã mau chóng quên mất vị Nghiêm ổ chủ này.
Quần Ngạo lắc đầu, “Lúc trước thì đúng là ngươi”
“Mới vừa rồi bang chủ Thiên Long bang nói đúng, ngai vàng võ lâm minh chủ kia chỉ là đồ bỏ đi không cần phải lo sợ, cũng không cần quá mức lo lắng.” Tần Chính lời này ý là an ủi Quần Ngạo, làm cho y bớt vì việc đó mà lao tâm khổ tứ.
“Võ lâm minh chủ vị là đồ vô dụng, là đồ bỏ đi?”
“Đúng vậy.” Không chú ý tới ngữ khí lạnh lẽo của Quần Ngạo, Tần Chính tiếp tục nói, “Võ lâm minh chủ, từ trước đến nay cũng chỉ có loại muốn mua danh chuộc tiếng dùng, hoặc lấy quyền để mưu tư, hoặc cầu lợi cho riêng mình, hay nhờ đó mà bá hoành giang hồ, làm cũng vậy, mà không làm cũng thế.” Lời này bổn ý là muốn nói cho Quần Ngạo biết, đối với chuyện hắn đã đánh mất bảo tọa võ lâm minh chủ, không cần phải hối tiếc, buồn rầu, hắn cũng không để ý.
“Thật không?” Quần Ngạo cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú che giấu âm ảnh đang ẩn tàng, Tần lão gia ngu xuẩn, không chú ý tới núi lửa đang chực chờ phun trào.
Phụ thân lúc trước đảm nhận chức Võ lâm minh chủ, cả đời vì nó mà dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, mới khiến cho giang hồ nguyên bản tư sát phân loạn (chém giết lung tung) có được một phiến khắc bình yên như ngày hôm nay. Kế nhiệm nguyện vọng giữ gìn trật tự giang hồ, đạo nghĩa của cha vốn là chí hướng ban đầu của Quần Ngạo, chỉ là sau đó hắn tìm được một người so với hắn cũng có tư cách ngồi lên vị trí này, chính là Ngụy vương thế tử Ngụy Vô Song, mà nay đã trở thành Tần Phủ chủ nhân, Tần Chính. Cũng không nghĩ rằng Tần lão gia đối với chủ vị này rất là khinh thường, không ngừng lặp đi lặp lại câu ‘ không làm cũng thế ’. Mua danh chuộc tiếng, lấy quyền mưu tư, hoành bá giang hồ? Có gan dám đem phụ thân không người nào dám bất kính của y nói những lời mạo phạm như thế, thật muốn chết sao?
“Triển...... A ———!” Một quyền rắn chắc đánh thẳng vào bụng Tần Chính, làm cho hắn bay ra nội đường, một quyền này có thể sánh bằng mấy chục quyền kia của Sĩ Thần, lực đạo thêm vào cũng rất lợi hại.
“Mua danh chuộc tiếng? Không làm cũng thế?”
“A a ——” Tần Chính bất chấp đau đớn đang truyền lên từ bụng dưới, mau chóng lê lết xác tàn, vận hết sức lực mà bò đi trốn. Cái gì khiêm tốn, cái gì ôn nhuận như ngọc, hắn thu hồi mấy lời mới nói hồi nãy lại! Triển công tử này trở mặt so với phiên thư (lật sách) còn nhanh gấp bội phần, thật đáng sợ ——!
Không biết là ai đã làm cho Tần lão gia quên mất, Nhị phu nhân của hắn ngày thường đích thật là một người hòa nhã, khiêm tốn, người gặp người mến, chỉ trừ khi nào đem hắn chọc giận thì so với Tần Phủ Đại chủ tử, y còn làm cho người ta sợ hãi hơn.
Việc Giang Bắc minh gây ra náo loạn đã đến lúc không thể không ra tay ngăn chặn. Cách nhật, Quần Ngạo liền li khai rời khỏi Giang Lăng, đến Nam Cung Môn cùng A Kiệt hội hợp cộng thương bàn chuyện quan trọng, Tần Chính liền được chuyển qua tay, giao cho Duy Nhất đến nghênh giá đồng thời đảm nhận nhiệm vụ bảo mẫu.
Vì sao những người khác không có tới? Tiểu Lâm thì ở lại Tần Phủ nghiên cứu chế tạo giải dược, Vân Phi nhận được thập vạn hỏa cấp tín thư, phải trở về Bạch Vân thành để giải quyết sự tình, còn Kỳ Nhi thì bị Hải Phượng Hoàng lấy ba đạo kim bài triệu đi Nam Lương. Nghiêm Thanh Nhẫm tụ họp với bọn Giang Bắc Minh, Bạch Vân thành đã bị Nam Lương uy hiếp, vương thượng Nam Lương bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi chuyện giống như có hẹn mà ập đến một lúc, lửa đang cháy còn thêm dầu vào, chủ nhân Tần Phủ, Tần Chính lại nhằm lúc này mà mất đi ký ức, tình hình hiện giờ rất chi là kham ưu.
“Lão gia, nhiêu đây đồ ăn có đủ hay không?” Duy Nhất vừa đưa tay tiếp thức ăn do thị tòng đưa lên vừa hỏi.
“Chỉ có chúng ta hai người cùng ăn?” Tần Chính chỉ chỉ vào cái bàn trước mặt mà hỏi, cái này chẳng lẽ là yến hội?
Duy Nhất nháy mắt mấy cái làm duyên, “Lão gia nếu ngại không đủ, ta đây sẽ không ăn.”
Cái bàn dài trước mặt gần hai trượng lớn, trên đó là bách đạo mỹ vị giai hào (trăm món cao lương mỹ vị) , liếc mắt một cái, mặt Tần Chính dường như muốn nổi gân lên, chẳng cần nhiều, mỗi món chỉ cần thử qua một chút cũng đủ để làm bụng hắn nổ tung đi, còn có thể kêu không đủ sao?
“Có bao nhiêu món?”
“Không nhiều lắm, chỉ có một trăm lẻ chín món thôi.” Hoàng đế mỗi bữa đều phải ăn một trăm lẻ tám món, lão gia nhà y chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn, đương nhiên là phải ăn một trăm lẻ chín món rồi. Nghe nói Nghiêm Thanh Nhẫm, dọc đường đi vì lão gia thu xếp mọi thứ hữu hảo, cật hát ngoạn nhạc, không kém phần phóng túng, y cũng không tin mình đường đường là Triệu hầu gia dưới một người trên vạn người mà năng lực lại không bằng một tên giang hồ thảo mãng!