“Đụng có đau không vậy?” Một đôi bàn tay ôn nhu chìa ra, nhẹ nhàng xoa xoa cằm của Tần Chính, lại vì hắn mà ngẩng đầu thổi phù phù vào chỗ đau. Vừa rồi phải chịu ‘khổ hình’ của Nam Cung Môn chủ, bây giờ lại được đối đãi dịu dàng như thế, giờ khắc này đây Tần Chính cảm động đến mức rơi lệ, hảo...... Người đâu mà ôn nhu thế cơ chứ!
“Sao lại nhếch nhác như vậy chứ?” Con người dịu dàng kia xoa xoa cằm cho Tần lão gia, lại giúp hắn gạt đi vài sợi tóc hỗn độn đẫm mồ hôi.
Thấy rõ khuôn mặt của người đứng trước mình, nhãn tình của Tần Chính không khỏi sáng lên. Vị công tử này có một bộ dáng thật là mĩ mạo, xinh đẹp. Mi này, mắt này so với nữ nhân gia còn muốn hơn phần tinh xảo, thanh thoát tươi đẹp, đừng có nói với hắn đây là một tiểu thư phẫn nam trang? Cơ mà nghĩ lại lúc trước, vị Tư Đồ công tử mà hắn kêu là ‘cô nương’ chẳng phải cũng là nam tử hay sao?
“Ban đêm còn quấy rầy Nghiêm Ổ Chủ, thật không phải.” Quần Ngạo cùng Kỳ Nhi đồng thời sải bước tiến vào phòng, theo sau là bốn người còn lại.
Vừa thấy sáu người, Tần Chính tức khắc trốn ở phía sau Nghiêm Thanh Nhẫm, kinh hoàng nói, “Các ngươi........ các ngươi đừng khinh người quá đáng...... Bằng không.... bằng không ta liều mạng với các ngươi!”
Nghe vậy, Nghiêm Thanh Nhẫm ngạc nhiên, đồng thời miệng cũng giương lên một tia tiếu ý, Tần Chính quả nhiên đã quên những người này. Cứ tưởng việc Thất vị chủ tử cho lão gia uống nhầm Vong Tâm Đan đã bị phong kín, không cho người ngoài biết, nhưng tai vách mạch rừng, tin tức vẫn như cũ rơi vào tay của Nghiêm Ổ Chủ.
“Ngươi muốn cùng với chúng ta liều mạng?” Vân Phi há to miệng, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, “Thật tốt, ngươi muốn liều mạng như thế nào?” Khi nào, lúc nào, nơi nào bọn họ lại muốn cùng với người này liều mạng? Lãnh khốc, lời nói như dao cứa vào tim sáu người kia, dẫu biết rằng lão gia như thế là do Vong Tâm Đan, nhưng...tim không ngăn khỏi một cú bóp nghẹn.
Lời nói đã xuất ra thì không thể thu hồi, nhưng Tần Chính thực lòng không nghĩ như thế, hắn lắp bắp “Ta...... Ta là nói, các ngươi không cần...... Không cần......”
Thấy hắn đối với sáu người vừa sợ lại vừa hận, Nghiêm ổ chủ mặt mày hớn hở, trong đầu tính toán lập mưu, bỗng nhiên lao vào trong lòng ngực của Tần Chính, làm ra bộ thống khổ đau đớn, “Các ngươi còn muốn ép hắn ra nông nỗi nào thì mới vừa lòng? Nếu duyên phận đã hết xin buông tha hắn đi! Nhượng ta một lần đã bị các ngươi đả thương nghiêm trọng, cái giá đó còn chưa đủ hay sao?!”
“Ngươi đang nói cái quái gì?” Sĩ Thần nheo mắt phượng lại, Nghiêm Thanh Nhẫm muốn sử dụng quỷ kế gì, nếu không biết thì hắn đã không bị gọi là hồ ly rồi, câu tiếp theo Nghiêm Thanh Nhẫm sẽ nói là gì, Sĩ Thần có thể đoán được.
Nghiêm Thanh Nhẫm thê lương hô to “Các ngươi muốn giết thì cứ giết ta! Nếu là nghĩ đến hạ độc thủ thì có thể làm cho hắn quên ta, đem chúng ta chia cắt thì ta đây nói cho các ngươi biết, các người chỉ mơ mộng hảo huyền thôi! Ta cùng hắn chính là chết cũng muốn chết cùng một chỗ!”
“A?” Tần Chính lại một lần nữa như bị quả búa tạ đập vào đầu, nhất thời xoay mòng.
Này này này...... Chuyện này….chuyện này sao lại có thể a———
“Ngươi thật muốn chết!” A Kiệt là người đầu tiên ra tay, hai tay đánh ra chính diện hai chưởng tuyệt chiêu của Nam Cung gia vừa nhanh lại vừa mạnh, nhằm khiến cho Nghiêm Thanh Nhẫm gân mạch đều đứt đoạn hết.
Chợt thân ảnh lại đan xen nhau, ngăn lại chưởng lực mạnh mẽ. Người chịu hai chưởng này chính là Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo
“Tần Chính ngươi......” Vân Phi cùng Sĩ Thần khó có thể tin vào mắt mình, phu quân của bọn hắn, ngoài bảy vị chủ tử, lại đi ôm một người khác trong lòng.
Tất cả mọi việc đều xảy ra quá nhanh, Duy Nhất mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng nhìn cái cách Tần Chính lấy thân che chở cho Nghiêm Thanh Nhẫm hắn cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra. Đơn giản là Tần lão gia sẽ vì người trong ngực mà nhận lấy cái chết, còn Tần đại chủ tử cùng Tần nhị chủ tử lại vì lão gia mà ngay cả chết cũng không màng, lấy thân mình đỡ chưởng lực. Trong bảy người thì hai người bọn họ có công lực thâm hậu nhất, nhưng song chưởng của A Kiệt cũng mạnh mẽ không kém, hai người không kịp chuẩn bị mà lại gắng gượng lấy thân đỡ đòn thì làm sao có thể vô sự.
Kỳ Nhi đứng thẳng người, cúi đầu xuống lau đi hồng ti đang trào ra nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói, “Theo ta trở về.”
Ánh đèn leo lét, u ám khiến Tần Chính không nhìn thấy rõ mặt của Kỳ nhi, nhưng thanh âm của hắn lại nghe có vẻ khác thường, quay sang nhìn Quần Ngạo đứng bên cạnh đang cố gắng tỏ vẻ vô sự,Tần lão gia chỉ cảm thấy một khối cự thạch đang đè nặng trong lòng, nặng nề đến nỗi khiến tim hắn chợt thắt lại, hô hấp cũng khó khăn. Hắn chỉ là không ngờ có người vì hắn mà thụ thương, hắn chỉ là muốn dốc hết sức bảo vệ người đang ở gần hắn nhất thôi, thật ra, trong thâm tâm, Tần lão gia ngàn lần, vạn lần cũng không có lòng muốn đả thương bảy người bọn họ.
“Không, theo ta đi!” Nghiêm Thanh Nhẫm dùng tay nắm lấy người đang có chút dao động, kêu lên, “Ta mang ngươi rời khỏi nơi này!”
“Rời khỏi......” Nghe hai chữ này Tần Chính bình tâm một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngươi muốn đi theo hắn?” Chiết phiến trong tay Duy Nhất rơi xuống đất.
Kỳ Nhi lạnh lùng nói, “Ngươi mà dám, ta sẽ khiến cho Đào Hoa Ổ của người gà chó cũng không lưu!” (giết sạch, chó gà cũng không chửa)
Nghiêm ổ chủ cầm lấy tay của Tần Chính, cười lạnh, “Ngươi cho là có hắn, ta còn quan tâm đến cái khác?” Một Đào Hoa Ổ nhỏ nhoi, có bị tận diệt cũng không đáng tiếc, chỉ cần có được người này, cái gì hắn cũng không màng.
“Các ngươi......” Tần Chính thống khổ mà lắc đầu. Đầu óc đều hồ đồ hết, trong lòng thì càng hỗn loạn hẳng lên, nên đi thôi, trước tiên hắn phải rời khỏi nơi này, sau đó hắn sẽ ngẫm lại như thế nào có thể đem mọi chuyện mà tiêu hóa hết......
“Phóng ———!” Theo tiếng hô to của Nghiêm Thanh Nhẫm, từ ba mặt của nóc nhà nhất thời phát ra ánh lửa đại lượng, xích....xích.... tiếng kêu của hàng trăm hỏa tiễn đang bắn về phía Kỳ Nhi sáu người, cả góc trời rực sáng.
Ngửi được mùi của tiêu thạch (giống như mùi thuốc nổ), Vân Phi hô to, “Chấn thiên lôi!” Nghiêm Thanh Nhẫm sớm thiết lập mai phục!
“Đi!” Nghiêm Thanh Nhẫm nhân cơ hội này túm lấy Tần Chính đi về phía nội đường.
Tần Chính vùng khỏi tay y, bóp chặt lấy yết hầu của Nhiêm ổ chủ, miệng quát, “Mau gọi người của ngươi dừng tay!”
“Ngươi?!” Nghiêm Thanh Nhẫm trừng lớn mắt.
Kinh giác được chính mình đang làm cái gì, Tần Chính liền vội vàng buông tay ra “Ta...... Ta là nói ngươi đừng nên đả thương tánh mạng của người khác!” Bản năng, phản ứng này của Tần Chính hoàn toàn là theo bản năng, hắn cũng không biết tại sao vừa mới nhìn thấy những ác quỷ một sống một chết đòi bắt hắn về bị mai phục như thế liền không suy nghĩ mà bắt lấy yết hầu của Nghiêm Ổ Chủ – người vừa mới cứu hắn ra khỏi địa ngục. Hắn, vốn dĩ, chỉ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà hắn lại không muốn nhìn bảy người kia có bất kì tổn thương nào.
“Với năng lực của bọn họ thì ngay cả làm bị thương một cọng lông tơ cũng là điều không thế, đi mau!”
Quay đầu nhìn lại thấy sáu người đã an toàn ly khai khỏi tiền đình, Tần Chính lúc này mới theo Nghiêm Thanh Nhẫm đi tới thư phòng của hắn, rồi sau đó trong thư phòng mở ra một bí đạo cơ quan thoát ra ngoài Đào Hoa Ổ, không, là Tần Phủ mới đúng, bí đạo này thông ra ngoài thành Tô Châu. Đây mới là đào sinh chi lộ (đường chạy trốn) thực sự của Đào Hoa Ổ
Có lẽ là không khí trong bí đạo bị vẩn đục, hoặc do nội thương lại tái phát, Tần Chính đi được nửa đường liền ngất xỉu, mất đi ý thức, chờ ngày hôm sau tỉnh lại hắn đã được Nghiêm Thanh Nhẫm an bài ở một gian tiểu khách xá tại ngoài thành.
“Ngô......” Người trên giường mới vừa thốt lên một tiếng vô nghĩa, mi mắt còn chưa nhếch lên, người bên giường liền nhào vào ngực của hắn, lực đạo mạnh tới nỗi khiến chút sức lực hắn vừa mới gắng gượng được tan thành bọt bể.
“Ngươi rốt cục tỉnh! Ngươi nếu không mở mắt ta, ta...... Ta liền......” Lời còn chưa dứt, nhãn thần của mĩ công tử đã có một tầng sương bao quanh chật chờ rơi xuống, nguyên lai nam nhân cũng có thể sở động lòng người như thế.
Chỉ là vị mĩ công tử khiến người người động lòng này lại đang đè hắn tới thở cũng không nổi, người thoạt nhìn thanh thanh gầy gầy thật ra cũng nặng muốn chết, Tần Chính thử vài cách cũng chưa có cách nào có thể đẩy ra hắn, chỉ đành rên rỉ nói, “Công tử, ngươi nặng thấy mồ, đè ta muốn ngộp thở luôn, đến nỗi mắt cũng không mở ra được nữa.”
Nghiêm Thanh Nhẫm nghe thế vội vàng đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống, “Có chỗ nào không thoải mái? Ta liền đi thỉnh đại phu. A, không, trước tiên phải ăn một chút gì đã chứ. Ngươi ngủ một giấc, chắc cũng thấy đói bụng rồi. Mau, đây là cháo thịt mới vừa nấu, còn nóng hổi, nhanh nhanh ăn một ít đi. Đúng rồi, phải đem quần áo mặc thêm vào nữa, trời vẫn còn rét chút đỉnh, đừng nên để bị cảm lạnh .” Nói xong Nghiêm ổ chủ tay chân bắt đầu luống cuống hầu hạ Tần Chính mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, dùng điểm tâm.
Tần Chính mới vừa tỉnh lại,trong đầu vẫn là một mảng mơ mơ hồ hồ, trong lúc nhất thời còn không nhớ nổi vị này ôn nhu công tử này là ai, ngây ngẩn cả người ra mà mặc hắn bài bố, thẳng đến khi chuyện phát sinh tối hôm qua tìm đường trở về óc của hắn thì hắn mới nhớ lại tý chút, nga, nguyên lai là Nghiêm ổ chủ.
Quần áo đều được cẩn thận khoác lên người, chỉ còn lại có đai lưng cùng bội sức là chưa đeo lên, Tần Chính thấy thế vội vàng ngăn cản cái người bên cạnh đang đầu tắt mặt tối, vì hắn chuẩn bị mọi thứ không ngơi tay, “Không cần nhọc phiền đến ngươi, tự ta làm cũng được.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không làm theo, thực ra y muốn đích thân mình đeo cho Tần lão gia, “Ta muốn làm.”
Bỗng nhiên một màn tương tự như vậy tựa như tia chớp lướt qua đầu của Tần Chính, hình như là giờ phút này, người giúp hắn sửa sang lại quần áo đáng ra ..... Hình như là vị Triển công tử kia, còn có Lâm công tử...... Vô luận như thế nào cũng không phải là người đang đứng trước mặt, “Không, không! Bản thân ta, ta nên tự chăm sóc, Nghiêm ổ chủ không cần phải hạ mình như vậy.” Nói xong Tần Chính vung tay lên đẩy người trước mặt ra, tự mình lấy đai lưng bó buộc lại. Hắn vẫn như trước không có nhớ lại được chút gì, nhưng mà trong lòng lại dâng lên một loại chấp niệm không thể hiểu, không nên cùng người này thân cận quá mức, không nên......
“Nghiêm ổ chủ?” Nghiêm Thanh Nhẫm hừ lạnh một tiếng, lập tức lại lộ vẻ mặt ai oán, “Ngươi quả thực đem mọi thứ quên sạch, lúc trước ngươi cũng không gọi ta như vậy.”
Tần Chính thở dài, xoay người hướng hắn chắp tay, cúi đầu, “Còn nữa, xin đừng cùng với người ngay cả tên mình còn không nhớ, người xung quanh quan hệ thế nào cũng không biết như ta mà so đo, thật khiến ta áy náy quá.”
Nghiêm Thanh Nhẫm thầm mắng chính mình ngu ngốc. Ngàn vạn lần không thể nóng vội, không thể ép buộc cái tên mất trí nhớ này. Bảy người kia không phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Làm cho hắn trốn cũng không kịp.
“Thực xin lỗi.” Nghiêm ổ chủ ra vẻ tự trách mà nói, “Ta thực không nên trách ngươi.” Nói xong liền bày ra một nụ cười chói chang nắng hạ, bắt chước bộ dạng của Tần Chính chắp tay lấy bái, “Tại hạ Nghiêm Thanh Nhẫm, nhân sĩ Tô Châu, may mắn được cùng với Tần huynh nhất ngộ tao duyên, lúc này xin có lễ.”
Tần Chính sửng sốt, lập tức nở khuôn mặt tươi cười, chắp tay bái lại, “Tần mỗ xin được hoàn lễ.”
“Mọi sự lúc trước đã quên cũng không sao, lúc trước ta là ai cũng không là trọng yếu.” Nghiêm Thanh Nhẫm lắc lắc đầu, làm ra bộ dáng tiêu sái hào phóng, “Nhưng ngươi cũng chớ kêu ta là Nghiêm Ổ Chủ, thực là làm tổn thương người khác, ngươi có thể gọi thẳng tên ta được chứ?”
“Thanh...... Thanh Nhẫm?” Tần Chính thử kêu lên.
Nghiêm ổ chủ cố gắng kiềm nén cuồng hỉ đang trào dâng trong lòng, liên tục gật đầu, “Đúng đúng, chính là Thanh Nhẫm!” Đoạn, bưng cái chén đang ở trên bàn, “Ngươi xem, mải lo nói chuyện, cháo đều lạnh cả rồi.” Múc một muỗng cháo thịt, Nghiêm Thanh Nhẫm đưa tới bên miệng Tần Chính, nhưng ngay sau đó lại vội vàng rút tay về, đem bát cháo đưa tới tay Tần Chính, ngượng ngùng nói, “Vẫn là không quên được thói quen từ trước.”
Thói quen từ trước? Thói quen vô cùng thân thiết như thế? Tần Chính trên mặt một trận run rẩy, hay là hắn cùng với vị Nghiêm ổ chủ này thực sự có cái gì?
Nhìn ra được cử chỉ trốn tránh của Tần Chính, Nghiêm Thanh Nhẫm bất giác gợi lên tiếu ý nơi khóe miệng. Có vết xe đổ của Tần Phủ thất vị chủ tử, Nghiêm ổ chủ biết rõ đối với vị lão gia mất trí nhớ này thì nóng nảy chỉ tổ làm hư chuyện thêm, chi bằng cứ tuần tự, từ từ mà tiến hành. Tục ngữ có nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cần có thể chiếu cố hắn, Nghiêm Thanh Nhẫm tin tưởng rất nhanh y liền có thể chiếm giữ được tâm của Tần Chính. Bản tính của Tần lão gia là gì? Không phải là trời sinh háo sắc, mà là cực hảo nam sắc. (câu này quá đúng àh nha)
“Cháo này ăn có ngon không?”
“Ăn ngon, ăn ngon!” Hôm qua, từ lúc bỏ trốn đến giờ, chưa từng hảo hảo nếm qua một hột cơm nào hết, lúc này đương nhiên ăn cái gì đều cảm thấy ngon tất.
“Về sau ngươi muốn ăn cái gì, Thanh Nhẫm đều làm cho ngươi ăn.”
“Ân, ân.” Tần Chính vừa ăn vừa cảm thán, Nghiêm ổ chủ cũng thật ôn nhu, thực thân thiết, hắn coi như được trời thương ăn ở hiền lành nên được gặp gỡ người tốt.
“Ăn xong rồi thì chúng ta liền sửa soạn chuẩn bị khởi hành, nếu không thì sẽ bị bọn người kia đuổi kịp mất......”
“Đi đâu?”
“Đi chỗ nào cũng được, chỉ cần có ngươi làm bạn......”
Đây là ngày thứ năm, ngày thứ năm mất trí nhớ, Tần Chính cùng người đã từng có nghiệt duyên ngắn ngủi với mình bắt đầu cuộc trốn chạy khỏi địa ngục.