Vong Tình Cốc

Chương 39: Tao Ngộ Bất Ngờ



Chia tay Kiều Mai Lý, Hàn Tùng Bá ra đi với một tâm tình lạ lùng, khó hiểu.
Chàng thiếu hiệp buông hơi thở dài như vừa trút đi một gánh nặng ngàn cân.
Chàng đã yêu Kiều Mai Lý rồi chăng?
Không thể như thế được. Lời hẹn thề cùng Kỳ Hoa Nữ đến nay hãy còn văng vẳng bên tai chàng.
Chàng làm sao quên được mối tình đầu đối với trang tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng đêm qua chàng đã hành động cùng Kiều Mai Lý như tình nghĩa vợ chồng, lại được Kiều Mai Phương đứng ra chủ trì hôn lễ sau này chàng phải giải quyết thế nào cho ổn?
Cho dù thâm tâm chàng chỉ muốn sử dụng bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” cứu Kiều Mai Lý, nhưng thiếu nữ đã khôn khéo dồn chàng vào bến yêu đương.
Quả đây là chuyện khó xử sao cho tròn.
Còn nữa Lục Cẩm Hồng cũng đã yêu chàng sau khi chàng dùng bí thuật cứu tỉnh nàng. Chàng đã chiếm mất tiết trinh của thiếu nữ những ngày sắp tới gặp lại nàng, chàng phải ứng phó cách nào?
Bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” cứu người thần diệu nhưng cũng vô cùng tai hại về hậu quả.
Mải nghĩ ngợi miên man, tâm tình Hàn Tùng Bá như cuộn tơ chùng muôn mối.
Chàng đi hết ngọn núi này sang ngọn đồi khác từ bao giờ chẳng hề hay biết.

Sau cùng, Hàn Tùng Bá đến ngoài quan lộ cũng chẳng lưu tâm đã tới vào lúc nào.
Buổi sáng đẹp trời, mây xanh như ngọc, hai hàng cổ thụ dọc hai bên đường lá cành chuyển động theo từng cơn gió đong đưa mát rượi tâm hồn.
Hàn Tùng Bá hít mấy hơi dài không khí mát mẻ cảm nghe lòng dịu dàng nỗi ưu tư.
Bỗng trong giờ phút đó bên tai Hàn Tùng Bá nghe có loạt tiếng quát tháo, la thét bên kia ngọn đồi thấp.
Chuyện gì nữa đây?
Tiếng la thét âm thanh của đàn bà chen lẫn loạt cười khà khả ố của bọn đàn ông.
Dĩ nhiên nơi đó đang diễn ra trận giao đấu giữa đàn bà kia và một số đàn ông đông đảo hơn.
Không thể bỏ qua, Hàn Tùng Bá nhanh lẹ tiến tới ngọn đồi thấp, bắn vút mình lên tận đỉnh, ngưng lại đưa mắt nhìn xuống.
Trên một nghĩa trang cỏ xanh có sáu gã đàn ông đang vây hãm một thiếu phụ và một thiếu nữ.
Hai nàng đã thất thế lui sát vách núi không còn một lối thoát thân. Sáu gã đàn ông áo đen cười khà đắc thắng và lại sắp dồn hai nàng vào tuyệt địa để bắt sống.
Hàn Tùng Bá vận nhỡn lực nhìn kỹ, nhận ra sáu gã đàn ông kia là cao thủ Địa Ma cung, còn hai ả kia chính là Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng.
Hai nàng đi đâu lại bị bọn cao thủ Địa Ma cung vây đánh ở nơi này.
Không cần nghĩ ngợi Hàn Tùng Bá cũng hiểu rõ bọn chúng định bắt sống Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng mang về Địa Ma cung cho Địa Ma Vương Triệu Võ hưởng lạc.
Riêng Mộc Trầm Hương là kẻ có tội với Địa Ma cung nếu để bị bắt nàng sẽ bị lão ác ma hành hạ cho đến chết.
Còn Lục Cẩm Hồng cũng sẽ bị đầu độc dâm dược “Lạc Cảnh Hồn Đan” tháng năm đắm chìm trong dục thú giống như Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn.
Chẳng chút chậm trễ, Hàn Tùng Bá bằng một thân pháp kỳ ảo bắn mình xuống trường đáp tới đứng uy nghi như một vị tiểu thiên thần giáng hạ. Liền đó chàng hét :
- Các ngươi muốn chết!
Hai đạo kình nặng nề từ song chưởng Hàn Tùng Bá quét ngang qua sáu gã cao thủ Địa Ma cung.
Kình lực quá bạo vũ khiến bọn này giật mình phóng đi nơi khác tránh né.
Cả bọn đưa mắt nhìn qua cái nhân vật vừa xuất hiện là ai thân thủ lại cao diệu dường đó.
Khi nhìn ra gương mặt tuyệt thế của Hàn Tùng Bá bất giác sáu tên cao thủ Địa Ma cung cùng loạt hô lên :
- Ồ! Tiểu tử!
Phía này Hàn Tùng Bá cũng đảo cặp mắt thần nhìn qua coi sáu cao thủ thuộc hàng nào trong Địa Ma cung.
Chàng thấy tên cao thủ đứng phía trước mang phù hiệu Điện chủ Địa Ma cung, còn năm tên kia đều là trung niên Đường chủ.
Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng nhận ra vị cứu tinh là Hàn Tùng Bá cùng vui mừng lướt tới.

Mộc Trầm Hương hí hửng :
- Hàn thiếu hiệp đấy à?
Lục Cẩm Hồng có vẻ xúc động :
- Hàn tiểu huynh. Anh đến rất kịp thời.
Hàn Tùng Bá quay lại nhìn Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng khẽ giọng :
- Nữ tiền bối và Lục tiểu thư có mang thương tích gì không?
Mộc Trầm Hương lắc đầu :
- Chỉ một chút sơ sài không sao Hàn thiếu hiệp. Nhưng nếu Hàn thiếu hiệp không tới kịp lúc chắc chắn bản nương và Lục tiểu thư tự quyết chứ không để cho bọn chúng bắt sống đem về Địa Ma cung chịu điều nhục nhã đâu.
Hàn Tùng Bá nghe vậy cháy phừng lửa giận, nói :
- Nữ tiền bối và Lục tiểu thư giao đấu mỏi mệt hãy đứng ngoài kia nghỉ ngơi, sáu tên ác ma này để mặc cho tại hạ xử trí.
Tên Điện chủ Địa Ma cung hừ bằng giọng mũi :
- Hàn Tùng Bá! Bọn bản tọa có lệnh Giáo chủ đi tìm ngươi mấy hôm nay không ngờ lại gặp ngươi ở nơi đây.
Hàn Tùng Bá khinh khỉnh :
- Chính bản tiểu gia cũng đang tới gặp bọn ngươi, nào ngờ thiên lý nan dung, các ngươi tự mình nạp mạng.
Hiểu rõ Hàn Tùng Bá tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại là một đại tuyệt thủ trên giang hồ, Điện chủ Địa Ma cung không dám khinh xuất, quát :
- Chư vị Đường chủ chớ để gã tiểu tử chạy thoát lần này sẽ đắc tội cùng Giáo chủ.
Tức thì tên Điện chủ Địa Ma cung và năm tên trung niên Đường chủ bao vây Hàn Tùng Bá vào chính giữa, mỗi người một chưởng tấn công chàng.
Hàn Tùng Bá vận mười thành công lực lên song chưởng quét vòng qua chiêu “Bạt Hải Di San” bóng chưởng khổng lồ sức mạnh tợ núi lở.
Loạt tiếng nổ vang rền, mặt đất trên nghĩa trang rung chuyển, vài nấm mồ tốc lên không trung.
Nhìn qua đã có một tên trung niên Đường chủ Địa Ma cung bay bổng ra ngoài nằm im trên mặt cỏ.
Quả thật khủng khiếp!
Chỉ một chưởng Hàn Tùng Bá đã giết chết một tên cao thủ Địa Ma cung đẩy lui năm tên cao thủ khác trong đó có cả Điện chủ đứng hàng thứ sáu trong ma đạo này.
Cũng nhờ ăn trái nhân sâm quả của Thái Ất Tà Thần nội lực của Hàn Tùng Bá vượt trội hơn nên thi triển võ công kình lực gia tăng gấp bội.
Kể ra hiện nay Hàn Tùng Bá đã có trước sau trong người một trăm năm nội lực.
Điện chủ Địa Ma cung hốt hoảng xê mình ra đứng nhìn Hàn Tùng Bá bằng cặp ma nhỡn xanh rờn.

Bốn tên trung niên Đường chủ Địa Ma cung cũng vô cùng khủng khiếp trước cái nội lực và cả chiêu thức quỷ thần vô lượng của chàng thiếu hiệp.
Sau chiêu này Hàn Tùng Bá thu hồi thân thủ thản nhiên nhìn năm tên cao thủ Địa Ma cung.
Trong lòng chàng thiếu hiệp phấn khởi lên khi rõ ra công lực của mình tăng vượt xa hơn trước.
Ngưng đi một lúc, Điện chủ Địa Ma cung trong cái thế chẳng đặng đừng, quát to :
- Xuất chưởng!
Bọn năm tên cao thủ Địa Ma cung phóng tới toàn lực xuất chưởng mù trời đổ ập vào người Hàn Tùng Bá theo thế “Quần hồ địch nhất hổ”.
Hàn Tùng Bá điềm nhiên giở song chưởng quay vòng mãn nguyệt tuôn ra cuồn cuộn bóng chưởng “Bạt Hải Di San”.
Trận ác chiến liền diễn ra giữa năm tên ác đạo võ công cao cường và chàng thiếu hiệp.
Nháy mắt lại nghe có hai tiếng rú thê thảm, đồng thời, hai chiếc bóng bay bổng ra ngoài.
Lại có thêm hai tên trung niên Đường chủ Địa Ma cung phơi thây trên mộ địa.
Trận giao đấu lại ngưng đi.
Điện chủ Địa Ma cung đưa cặp ma nhỡn nhìn ba tử thi đồng bọn rồi nhìn Hàn Tùng Bá cặp mắt oán độc :
- Tiểu tử! Tội ác của ngươi hôm nay sẽ có ngày bản giáo trả lại bằng máu trên mình ngươi.
Hàn Tùng Bá trợn mắt :
- Ác ma hãy xéo đi ngay, đừng chờ bản tiểu gia nổi giận. Các ngươi hãy trở về báo tin trước với lão quỷ Triệu Võ vài hôm nữa ta sẽ tới đòi nợ máu năm xưa.
Tự biết mình chưa phải là đối thủ của Hàn Tùng Bá, Điện chủ Địa Ma cung và hai tên trung niên Đường chủ lặng lẽ bế xốc lấy thi hài đồng bọn phóng lên ngọn đồi ma mất dạng.
Hàn Tùng Bá thấy không cần đuổi theo bọn chúng, vì cần hỏi chuyện Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng.
Chàng quay lại trong Mộc Trầm Hương và Lục Cẩm Hồng cũng vừa bước tới.
Sự có mặt của Lục Cẩm Hồng làm cho Hàn Tùng Bá nhớ lại trên ngọn cao sơn lúc nọ lòng chàng áy náy không yên.
Nhưng Lục Cẩm Hồng lại khác, gương mặt tuyệt đẹp của nàng hiện lên nét vui mừng khôn tả khi gặp lại cố nhân đã từng một đêm tuyệt vời trên đỉnh núi.
Thiếu nữ đứng sát lại bên Hàn Tùng Bá nhìn chàng bằng đôi mắt cả một bầu trời tình ái.