Bây giờ trời đã sáng hẳn. Hàn Tùng Bá bằng một khinh công thần tốc trở lại Kiều Mai cung để cứu mạng Kiều Mai Lý. Hàn Tùng Bá không rõ từ lúc chàng đi đến giờ tình trạng thiếu nữ đã thế nào. Giờ chàng có trở về kịp chữa độc chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” cho nàng chăng?
Càng lo sợ trong lòng Hàn Tùng Bá càng trổ thuật khinh công nhanh hơn trước. Mặt trời vừa lên cao, Hàn Tùng Bá đã đáp xuống trước cổng Kiều Mai cung. Một ả nữ tỳ áo xanh từ trong trang viện tất tả chạy ra ngoài nước mắt đầm đìa hai má.
Hàn Tùng Bá kinh hãi :
- Tiểu cô nương, Kiều Mai Lý đã thế nào?
Ả nữ tỳ sùi sụt :
- Kiều tiểu thư sắp... chết....
Không đợi ả nữ tỳ dứt câu, Hàn Tùng Bá bắn mình vào trong viện tới một gian phòng khuê các. Giờ phút này Hàn Tùng Bá chẳng còn ngại ngùng gì nữa cả. Kiều Mai Phương đã đưa Kiều Mai Lý vào trong phòng này đang ngồi khóc nức nở. Hàn Tùng Bá nhanh lẹ tiến vào, hỏi thật mau :
- Kiều tiểu thư. Kiều cô nương đã ra sao rồi?
Kiều Mai Phương ngẩng mặt đầy lệ :
- Hàn thiếu hiệp... trái tim hiền muội sắp tuyệt rồi.
Hàn Tùng Bá hốt hoảng :
- Kiều tiểu thư, hãy gọi nữ tỳ vào đây mau.
Kiều Mai Phương gọi vọng ra ngoài. Một ả nữ tỳ áo xanh chực sẵn từ nãy ứng thính tất tả chạy vào :
- Bẩm tiểu thư có tiện nữ đây.
Hàn Tùng Bá lấy cành Vạn Niên Chi Bảo ra bẻ đôi đưa cho ả nữ tỳ áo xanh một nửa :
- Cô nương hãy giã lá này ra lấy nước rồi đem vào đây nhanh lên.
- Vâng!
Ả nữ tỳ áo xanh tháo trở ra ngoài, cả Hàn Tùng Bá và Kiều Mai Phương ngồi chờ đợi. Trước tình hình nguy ngập này Hàn Tùng Bá không còn e ngại gì nữa, đặt bàn tay lên gò ngực Kiều Mai Lý lắng tai nghe ngóng. Trái tim thiếu nữ chỉ còn sẽ động như sợ tơ vàng có lúc muốn im đi. Hàn Tùng Bá lo sợ bồi hồi không hiểu có cứu kịp Kiều Mai Lý hay không. Nếu không, cái công phu chàng tới động Tiểu Bồng Lai sẽ trở thành mây khói.
Riêng Kiều Mai Phương ngồi bên cạnh mắt đẫm lệ nhìn Kiều Mai Lý không ngớt lo âu. Phút chốc ả nữ tỳ áo xanh tay bưng chén ngọc bước nhanh vào :
- Bẩm tiểu thư, đã xong.
Hàn Tùng Bá cầm lấy chén ngọc nhìn vào thấy có một ít nước màu đỏ tợ máu như lời Thái Ất Tà Thần đã bảo. Chàng nói mau :
- Kiều tiểu thư mau cạy miệng Kiều cô nương cho tại hạ mớm linh thảo vào.
Kiều Mai Lý lẹ làng cạy miệng Kiều Mai Lý ra cho Hàn Tùng Bá mớm từng giọt Vạn Niên Chi Bảo. Xong hết, Hàn Tùng Bá và Kiều Mai Phương ngồi chờ kết quả của cây linh thảo. Kiều Mai Phương đưa tay lau thanh lệ lấy lại sự bình tĩnh day sang Hàn Tùng Bá :
- Hàn thiếu hiệp! Câu chuyện thiếu hiệp tới động Tiểu Bồng Lai như thế nào? Có trở ngại gì không?
Hàn Tùng Bá kể lại chuyện tới động Tiểu Bồng Lai gặp Thái Ất Tà Thần cho Kiều Mai Phương nghe. Chàng lặp lại lời của lão nhân :
- Lão đại tiền bối có bảo bệnh nhân uống Vạn Niên Chi Bảo này sau một giờ sẽ phun ra vòi nước đỏ và sẽ hồi sinh. Đây chính là một loại tiên thảo không có trên chốn giang hồ, chỉ có Tiểu Bồng Lai mọc một cây thôi. Nó sống trên một ngàn năm đấy Kiều tiểu thư.
Kiều Mai Phương kinh dị :
- Ồ! Thảo nào cao thủ giang hồ chẳng đi tìm động Tiểu Bồng Lai và đã có mấy bộ xương khô nằm nơi gần vách núi.
- Kiều tiểu thư cũng trông thấy ba bộ hài cốt đó nữa à?
- Vâng. Tiểu muội tới mấy bộ xương khô kia chưa kịp gì cả thì Thái Ất Tà Thần đã xuất hiện. Hàn thiếu hiệp cũng gặp lão đại kỳ nhân nơi đó à?
- Không. Tại hạ đến vách núi phát giác ra cửa động Tiểu Bồng Lai, tại hạ tiến vào mới gặp Thái Ất Tà Thần.
Đôi nam nữ thiếu niên cố kéo dài câu chuyện cho quên đi thời khắc trôi qua trong bầu không khí nặng nề khó thở. Trải qua một giờ, tình trạng bệnh Kiều Mai Lý vẫn như cũ, chưa thấy có triệu chứng gì kết quả. Hàn Tùng Bá lo âu :
- Kiều tiểu thư! Đã qua một giờ rồi sao chưa trông thấy Kiều cô nương động tĩnh.
Kiều Mai Phương chớp đôi mắt còn vương lệ :
- Hàn thiếu hiệp! Vạn Niên Chi Bảo vốn là tiên dược trong đời, nay không chữa nổi độc công “Đoạn Phách Ly Hồn” chắc chẳng còn hy vọng gì cứu sống hiền muội rồi.
Tới đây giọt lệ của Kiều Mai Phương lại chảy ra đầm đìa xuống má. Hàn Tùng Bá vô cùng bối rối đưa mắt nhìn gương mặt xanh xao của Kiều Mai Lý suy nghĩ nhưng vẫn chưa biết phải tìm ra phương cách nào nữa để cứu mạng thiếu nữ. Vạn Niên Chi Bảo là tiên dược trong giang hồ giờ không hóa giải được “Đoạn Phách Ly Hồn” thì biết phải dùng loại linh đan nào nữa?
Bỗng một ý nghĩ lóe qua trong trí não của Hàn Tùng Bá. Chàng thiếu hiệp nghĩ thầm :
- “Ồ! Hay là chỉ tại vì lục mạch và các huyệt đạo trong cơ thể của Kiều Mai Lý đã hoàn toàn bế tắc nên không thể dẫn đạo linh thảo Vạn Niên Chi Bảo vào tạng phủ được, vì vậy không có hiệu nghiệm, giờ ta thử dùng bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” xem hiệu quả thế nào”.
Thế nhưng có một nỗi khó khăn cho Hàn Tùng Bá là nếu dùng cách “Chân Dương Dẫn Đạo” xem như chàng sẽ chiếm đoạt lấy tiết trinh của Kiều Mai Lý. Đã một lần chàng thiếu hiệp dùng bí thuật này với Lục Cẩm Hồng trên ngọn cao sơn, hậu quả thiếu nữ này coi chàng như vị hôn phu, mối ân tình bất đắc dĩ đó tới nay chưa giải quyết xong giờ lại đến lượt Kiều Mai Lý. Giá nếu chàng sử dụng “Chân Dương Dẫn Đạo” cứu tỉnh Kiều Mai Lý, sau đó nàng yêu thương chàng như Lục Cẩm Hồng thì phải đáp ứng thế nào?
Trong khi chàng và Kỳ Hoa Nữ đã yêu nhau đã thốt ra lời thệ ước, dù chưa dính dáng tới thể xác nhưng đã xem nhau như tình nghĩa phu phụ rồi, chừng đó chàng nói năng với nàng cách nào cho ổn? Quả đây là một chuyện vô cùng rối rắm khó tính sao cho được vẹn toàn.
Nhưng trường hợp này chẳng lẽ chàng im lặng để mặc cho Kiều Mai Lý phải chết một cách quá đau thương. Kiều Mai Lý chết, Kiều Mai Phương sẽ tự quyết, cùng một lúc hai ả thiếu nữ vĩnh biệt cõi đời. Mặc cho hậu quả, nhất định chàng phải cứu sống sinh mạng hai thiếu nữ rồi sau đó ra sao thì ra. Hàn Tùng Bá thầm nghĩ như thế.
Chàng cất tiếng gọi :
- Kiều tiểu thư!
Đang sụt sùi khóc nghe Hàn Tùng Bá gọi, Kiều Mai Phương ngẩng mặt lên :
- Hàn thiếu hiệp bảo gì?
- Kiều tiểu thư! Bây giờ chỉ còn một phương thức cuối cùng có thể cứu sống Kiều cô nương thôi.
Kiều Mai Phương để hiện trên gương mặt đẹp niềm hoan hỉ :
- Phương thức nào thế Hàn thiếu hiệp?
Ngại ngùng giây phút, Hàn Tùng Bá đáp :
- Đó là bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” Kiều tiểu thư ạ.
- Chân Dương Dẫn Đạo à?
Hàn Tùng Bá gật đầu :
- Vâng! Tại hạ vừa nghĩ ra nó vì lục mạch và các huyệt đạo trong người của Kiều cô nương đã đoạn tuyệt, chân âm cả chân dương không còn, nên Vạn Niên Chi Bảo không được đưa vào tạng phủ, do đó linh thảo chưa thấy hiệu quả giờ thử đưa “Chân Dương” vào dẫn đạo xem kết qủa thế nào. Có điều...
Kiều Mai Phương hỏi nhanh :
- Điều gì thế Hàn thiếu hiệp?
Hàn Tùng Bá thẳng thắn :
- Có điều nếu tại hạ sử dụng bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” mặc nhiên như tại hạ đã xâm chiếm tiết trinh của Kiều cô nương rồi. Tại hạ rất lấy làm ái ngại.
Kiều Mai Phương đáp không cần nghĩ ngợi :
- Hàn thiếu hiệp chớ nên mặc cảm, trong giờ phút cuối cùng này bất cứ là phương thức nào có thể cứu sống hiền muội của tiểu muội xin thiếu hiệp ra tay tế độ. Tiểu muội xin cảm tạ ân đức của thiếu hiệp mãi đến trọn đời.
Sự quyết tâm của Kiều Mai Phương làm cho Hàn Tùng Bá cảm thấy yên lòng. Chàng gấp lên :
- Như thế, chúng ta phải hành động ngay kẻo không còn kịp nữa Kiều tiểu thư ạ.
Kiều Mai Phương hiểu ý đứng lên :
- Vâng! Hàn thiếu hiệp cứ tự tiện.
Nói dứt, thiếu nữ lẹ làng đi ra ngoài khép cánh cửa phòng lại. Bây giờ, trong phòng còn lại hai người, Hàn Tùng Bá và Kiều Mai Lý vẫn nằm thiêm thiếp trên giường. Hàn Tùng Bá nhìn Kiều Mai Lý trong lòng bồi hồi xúc động. Nàng là một trang quốc sắc thiên hương, chàng sắp tước đoạt trinh tiết của nàng vì phải dùng bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo”. Quả đây là một hành động ngoài ý muốn của Hàn Tùng Bá.
Nhưng chuyện đã quá cấp bách không còn đủ thời giờ cho Hàn Tùng Bá nghĩ ngợi hoặc chần chừ thêm nữa. Chàng bước lên giường xắn tay mở khóa động đào... Bất giác, Hàn Tùng Bá đã phải thảng thốt cả người khi nhìn nét thân hình diễm tuyệt hiện ra. Ngưng đi giây phút trấn áp lòng tâm niệm, giữ vững ý chí, Hàn Tùng Bá khởi đầu sử dụng “Chân Dương Dẫn Đạo”.
Trong thời gian này Hàn Tùng Bá đã hết sức chật vật kháng cự tà tâm mỗi khi dâng lên. Ý niệm của chàng thiếu hiệp luôn nghĩ đây là một hành động cứu mạng người, đồng thời dập tắt mọi điều khác.
Một giờ sau đó.
Chợt nghe trái tim của Kiều Mai Lý đập mạnh hơn trước và mạch đạo đã nhịp nhàng. Gương mặt xanh xao như người vừa chết của thiếu nữ trở lại màu hồng thắm như đóa hoa xuân. Rõ là một trang tuyệt thế mỹ nhân hiếm thấy trên chốn giang hồ. Sắc đẹp của Kiều Mai Lý không hề kém sút Kỳ Hoa Nữ một chút nào.
Đương nhiên thiếu nữ sắp tỉnh lại rồi.
Phọt!
Kiều Mai Phương phun ra một vòi nước đỏ tợ máu từ nơi cửa miệng.
Hàn Tùng Bá hoan hỉ :
- Nàng sắp tỉnh rồi đây.
Nhớ lại lời dặn dò của Thái Ất Tà Thần, Hàn Tùng Bá khẽ thầm như thế. Chàng thiếu hiệp vội vàng vận luồng chân khí cuối cùng tống vào người Kiều Mai Lý để nàng nhanh chóng tỉnh lại sau khi chàng rời khỏi nàng. Nhưng đã chậm mất rồi! Kiều Mai Lý vùng buông tiếng thở phào mở bừng đôi mắt đẹp.
Vừa mở mắt ra thoáng thấy một gã đàn ông, Kiều Mai Lý kinh hoàng hét :
- Ác ma, ngươi phải chết.
Đang trong lúc thét, Kiều Mai Lý giở ngọc chưởng vỗ vào mặt Hàn Tùng Bá. Bất phòng, Hàn Tùng Bá không tránh né kịp trúng một chưởng ngã quay ra. Trên gương mặt chàng thiếu hiệp hằng lên một dấu tím bầm. Chàng kêu lên :
- Kiều cô nương...
Kiều Mai Lý ngồi lên toan giơ ngọc chưởng vỗ ra một đạo kình chợt nhận ra gương mặt tuyệt thế của Hàn Tùng Bá liền ngưng lại. Thiếu nữ nhìn chàng sửng sốt, cố hồi tưởng lại chuyện vừa qua như trong cơn ác mộng. Hàn Tùng Bá bước xuống giường, vừa nói :
- Kiều cô nương. Tại hạ xin cáo lỗi vì vừa rồi đã sử dụng bí thuật “Chân Dương Dẫn Đạo” chữa trị độc công “Đoạn Phách Ly Hồn” của cô nương.
Kiều Mai Lý chợt hiểu ra tự lo tươm tất ình chưa có lời nào. Cánh cửa bật mở, Kiều Mai Phương bước vào phòng. Trông thấy Kiều Mai Lý đã tỉnh lại, Kiều Mai Phương phóng tới ôm lấy :
- Hiền muội!
Kiều Mai Lý ôm chặt Kiều Mai Phương :
- Hiền tỷ!
Rồi hai chị em thiếu nữ ôm nhau khóc nức nở. Thật là một cảnh tử biệt rồi lại tái sinh, đâu còn niềm vui nào hơn nữa. Một lúc lâu hai chị em Kiều Mai Phương mới chịu buông nhau ra. Kiều Mai Phương nhìn Hàn Tùng Bá :
- Công ơn của Hàn thiếu hiệp thật là to lớn không biết nói sao cho vừa, trọn cả đời này bọn chị em tiểu muội xin ghi tạc không quên.
Hàn Tùng Bá khoát tay :
- Kiều tiểu thư chớ bận tâm. Chuyện giang hồ cứu giúp lẫn nhau trong cơn nguy biến đó là thường sự, có lẽ nào trước cảnh ngộ tại hạ lại điềm nhiên để mặc Kiều tiểu thư chết cho đành.
Dừng lại, rồi chàng cung tay :
- Kiều tiểu thư! Giờ mọi việc thấy cũng yên xong, tại hạ xin cáo biệt nhị vị tiểu thư. Hẹn sẽ có ngày tao ngộ.
Hàn Tùng Bá toan bước ra ngoài, Kiều Mai Phương vội vã gọi giật lại :
- Hàn thiếu hiệp khoan vội đi đã.
Hàn Tùng Bá quay lại :
- Kiều tiểu thư còn gì chỉ giáo tại hạ nữa chăng?
Kiều Mai Phương tiến lại gần Hàn Tùng Bá :
- Ngoài kia bọn nữ tỳ đã dọn tiệc ra rồi, xin Hàn thiếu hiệp nán lại phút giây thù tạc cùng chị em tiểu muội rồi ra đi cũng chẳng muộn.
Không thể chối từ được, Hàn Tùng Bá đáp :
- Vâng! Tại hạ xin lãnh ý Kiều tiểu thư.
Ba người cùng ra ngoài. Bàn tiệc đã vừa dọn ra. Trên bàn có mấy món sơn hào, hải yến đang bốc khói mùi thơm ngào ngạt. Kiều Mai Phương trỏ chiếc ghế cẩn ngọc :
- Xin mời Hàn thiếu hiệp an tọa.
Kiều Mai Phương ngồi đối diện với Hàn Tùng Bá. Kiều Mai Lý ngồi bên cạnh mãi nhìn vào gương mặt tuyệt thế của chàng thiếu hiệp nhưng chưa có lời. Kiều Mai Phương rót rượu đầy ba chung ngọc trao cho Hàn Tùng Bá một chung :
- Hàn thiếu hiệp! Chung rượu này tiểu muội xin đa tạ công ơn thiếu hiệp đã cứu tử Kiều hiền muội, xin thiếu hiệp uống cạn để nhận tấm lòng thành.
Hàn Tùng Bá nâng chung rượu lên cùng chị em Kiều Mai Phương uống cạn.
Kiều Mai Phương rót chung thứ hai :
- Hàn thiếu hiệp! Chung rượu này gọi là chung rượu mừng cho Kiều nhị muội được tái sinh do nơi công đức của thiếu hiệp.
Ba người lại cạn chung đó.
Kiều Mai Phương rót chung thứ ba với bao niềm lưu luyến :
- Còn chung thứ ba này là chung rượu chị em tiểu muội chúc Hàn thiếu hiệp thượng lộ bình an, chóng tựu thành sứ mạng và hẹn tái ngộ nơi này.
Cả ba người uống cạn chung rượu thứ ba. Sau đó vừa ăn uống vừa chuyện trò với nhau cho đến khi mãn tiệc thì trời đã về chiều.
Hàn Tùng Bá đứng dậy :
- Nhị vị tiểu thư, giờ tại hạ xin cáo biệt. Ở lại nơi đây nhị vị tiểu thư nên hết sức đề phòng, có thể bọn Thiên Sơn tứ quái sẽ còn trở lại.
Kiều Mai Phương rời khỏi ghế luyến lưu :
- Tiểu muội xin cảm tạ Hàn thiếu hiệp đã hết lòng quan tâm đến chị em tiểu muội, xin chúc thiếu hiệp trên bước giang hồ đạt thành ý nguyện.
Kiều Mai Lý rơi lệ :
- Hàn thiếu hiệp. Có lẽ nào tâm sự còn dang dở mà thiếu hiệp cất bước ra đi cho đành. Xin thiếu hiệp lưu lại tệ cung một hôm tiểu muội có điều cần nói.
Thoáng hiểu ra điều Kiều Mai Lý muốn nói Hàn Tùng Bá kêu khổ thầm nhưng cũng không thể có cách nào chối từ được.
- Vâng! Tại hạ xin lĩnh ý.
Kiều Mai Phương đã hiểu thấu nỗi tâm sự của Kiều Mai Lý giả say bước vào phòng nghỉ ngơi. Men rượu ngất ngây làm cho Kiều Mai Lý thêm phần bạo dạn, nàng nắm lấy tay Hàn Tùng Bá :
- Hàn thiếu hiệp, chúng ta hãy ra ngoài kia chuyện trò.
Thiếu nữ kéo tay Hàn Tùng Bá thẳng ra cánh vườn hoa. Chợt đầu Hàn Tùng Bá hơi bỡ ngỡ nhưng nhớ lại lúc chàng sử dụng “Chân Dương Dẫn Đạo” cứu nguy Kiều Mai Lý nên trở lại tự nhiên đi theo nàng. Bởi dù sao khi dùng bí thuật đó hai thân thể của chàng và nàng đã gặp nhau rồi, giờ nắm lấy bàn tay nhau cũng chỉ là thường sự. Kiều Mai Lý đưa Hàn Tùng Bá ngồi xuống chiếc ghế bằng ngọc thạch gọi ả nữ tỳ áo xanh pha trà bưng ra, đặt trên cái bàn ngọc thạch ở trước mặt.
Kiều Mai Lý rót hai chung trà bay mùi thơm ngát, trao tận tay Hàn Tùng Bá một chung có vẻ âu yếm như người vợ hiền chăm sóc cho chồng :
- Hàn tiểu huynh! Anh hãy uống cạn chung trà này.
Kiều Mai Lý đã thay đổi cách xưng hô. Tâm tình Hàn Tùng Bá rúng động lên. Chàng cầm lấy chung trà uống cạn. Kiều Mai Lý rót thêm chung nữa và nàng cũng uống với chàng trong khi thân hình nàng sát lại chàng mớ tóc lòa xòa vương vít vào mặt chàng gieo một giác cảm ngất ngây. Kiều Mai Lý đặt chung trà xuống, đầu nghiêng qua vai Hàn Tùng Bá giống như nhạc suối :
- Hàn tiểu huynh...
Hàn Tùng Bá day qua :
- Kiều tiểu thư bảo gì?
Giọng nói của Kiều Mai Lý vẫn êm đềm như nhạc suối :
- Không. Hàn tiểu huynh hãy gọi lại... Gọi em bằng tiểu muội cho đúng ý nghĩa. Anh chối từ em sẽ đau khổ.
Hàn Tùng Bá ngập ngừng :
- Thế ngu huynh gọi... Kiều tiểu thư bằng... bằng hiền muội vậy.
Chợt cái, Kiều Mai Lý ngã đầu qua vai Hàn Tùng Bá, nói như trong mơ :
- Hàn tiểu huynh! Cho dù anh có chối từ, từ nay em vẫn xem anh là vị hôn phu của em. Ngày nào anh bỏ rơi em đi yêu một thiếu nữ khác lễ thành hôn của anh là ngày em vĩnh viễn lìa bỏ cõi đời này.
Hàn Tùng Bá thảng thốt cả người lên vì không ngờ Kiều Mai Lý lại liều lĩnh đến thế. Sự liều lĩnh của Kiều Mai Lý còn hơn cả Lục Cẩm Hồng và Kỳ Hoa Nữ. Chàng thiếu hiệp bối rối :
- Kiều tiểu muội! Chuyện vừa qua cũng chỉ vì ngu huynh muốn cứu em...
Kiều Mai Lý ngắt lời :
- Tiểu muội vẫn biết thế, nhưng dù sao em cũng đã trao thân gởi phận cho anh rồi. Em không thể tác thành hôn phối với một ai được nữa, hơn nữa em đã yêu anh bằng trọn cả con tim, dù mai sau anh có bạc đãi em, em vẫn tôn thờ hình bóng anh cho đến chết.
Thiếu nữ ngồi lên nhìn sát vào mặt Hàn Tùng Bá :
- Hàn tiểu huynh! Đây là một câu thề : Nếu anh bạc tình với em là em sẽ tự quyết! Lời em nói ra như nhất ngôn phá thạch anh hãy lưu tâm.
Thật đâu còn một lời nào chung tình hơn nữa, lại là lời nói của một trang tuyệt thế mỹ nhân làm sao Hàn Tùng Bá khỏi rúng động trái tim. Giá nếu không có mối tình với Kỳ Hoa Nữ, chắc chắn Hàn Tùng Bá đã vòng tay ôm chặt Kiều Mai Lý vào lòng và khẽ khẽ bên tai nàng: “Kiều Mai Lý anh vẫn yêu em như em yêu anh vậy”.
Thế nhưng chuyện tình ngang trái, Kiều Mai Lý là kẻ đến sau tất cả đã muộn màng, chàng biết phải tính lẽ nào và nói ra những lời gì đối với Kiều Mai Lý? Thiếu nữ đã khẳng khái thốt ra một câu thề chắc chắn nàng sẽ hành động còn những lời nào để khuyên bảo chăng?
Hàn Tùng Bá cứ mấp máy đôi môi thật lâu chưa đáp ứng với nàng một lời nào. Chết nỗi! Kiều Mai Lý bỗng ngã hẳn thân mình nằm trọn vào lòng Hàn Tùng Bá, vòng hai cánh tay ngọc qua lưng chàng, đôi mắt đẹp mơ màng :
- Hàn Tùng Bá! Anh hãy yêu em đừng phụ bạc em, anh nhé!
Nói bấy nhiêu thiếu nữ nhắm mắt lại ngã ngay trong lòng Hàn Tùng Bá. Về phần Hàn Tùng Bá đi từ sửng sốt này tới ngạc nhiên khác. Chàng không biết phải ứng phó cách nào cho đúng lễ với trang tuyệt thế mỹ nhân. Nàng đã ngủ rồi. Chàng không dám động đậy cũng không dám bỏ nàng ra, chỉ còn biết một cách ngồi yên cho nàng ngủ trong lòng mình.
Mặt trời đã lặn từ lâu. Bóng tối phủ dần, cánh vườn hoa trở nên mờ ảo. Kiều Mai Lý vẫn còn bằn bặt trong lòng Hàn Tùng Bá, dù vậy hai cánh tay ngọc ôm chặt lấy chàng như sợ xảy ra một cuộc chia lìa. Một cơn gió lạnh đùa qua.
Sẵn cơ hội, Hàn Tùng Bá bảo :
- Kiều hiền muội! Trời tối rồi, em hãy vào trong.
Kiều Mai Lý lảm nhảm :
- Em say lắm rồi, anh đưa em vào trong phòng nhé.
Thiếu nữ lại nhắm mắt ngủ say. Không biết phải làm sao, Hàn Tùng Bá bồng lấy Kiều Mai Lý vào cung viện. Không thấy Kiều Mai Phương nơi đâu cả, nhưng đã có ả nữ tỳ áo xanh đã chờ sẵn từ lâu. Ả bảo :
- Xin thiếu hiệp đưa tiểu thư vào phòng.
Nữ tỳ áo xanh đi trước, Hàn Tùng Bá theo sau. Tới gian phòng khuê các bên phải, ả này hướng dẫn Hàn Tùng Bá vào trong, rồi vội bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại. Hình như mọi việc đều có sự sắp đặt trước của Kiều Mai Phương. Hàn Tùng Bá đặt Kiều Mai Lý nằm lên giường. Bị động, nàng hé mắt ra :
- Hàn tiểu huynh! Hãy ngủ đây với em, đừng bỏ em một mình.
Nàng choàng tay ôm lấy Hàn Tùng Bá rồi im đi. Ánh sáng bập bùng của cây bạch lạp càng làm tăng thêm vẻ đẹp mê hồn của Kiều Mai Lý, Hàn Tùng Bá nhìn nàng mà rúng động cả tâm hồn. Cuối cùng, chàng nằm xuống bên nàng trong khi tình vọng cứ mãi dâng lên. Trong cảnh ngộ tuyệt vời, kỳ ảo này cho dù là bậc tiên thánh cũng không sao chống trả nổi một trận tình bốc khói, đừng trách Hàn Tùng Bá chỉ là một con người bằng xương, bằng thịt.
Mặc dù thế, Hàn Tùng Bá cố hết sức kháng cự mãi tới lúc trời quá khuya mới cúi đầu vâng theo mệnh lệnh của yêu đương.