[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 27: Chương 27


Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hai người Vong Tiện đứng gần tới sắp dán vào nhau hồi lâu, lại nghiền ngẫm vẻ mặt Lam Vong Cơ, cuối cùng kết luận.

Đệ đệ y giờ phút này hẳn là đã bắt được Ngụy công tử vào tay rồi.
Lam Hi Thần: "......"
Y bấm tay tính toán.

Chính y và đệ đệ tách ra không quá hai canh giờ.

Tuy rằng không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho hai người này tiến triển nhanh chóng như thế.

Nhưng nếu sự đã thành, Ngụy Vô Tiện cũng coi như một nửa người của Lam Gia.

Mới vừa rồi y thấy không khí ở đây không đúng, lại thấy khí thế của Kim Tử Huân hung mãnh như vậy...!Tuy nói là hunh mãnh hư trương thanh thế, nhưng vẫn có thể nhận ra người này đang nhằm vào đạo lữ tương lai của đệ đệ y.

Trong lòng y muốn giúp đỡ một phen, liền hỏi: "Ngụy công tử có chuyện gì khó xử sao?"
Lời này của Lam Hi Thần vừa ra làm cho người thế gia trong lòng tuôn ra đủ thứ suy nghĩ điên cuồng.

Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân trước sau đối với Ngụy công tử thật tốt.

Mà người Lam thị trước giờ danh dự cực tốt, như vậy...!nếu giúp Kim Tử Huân chính là đối ngược lại với Cô Tô Lam Thị....
Ngụy Vô Tiện vốn định biểu hiện tốt một phen trước mặ người nhà của Lam Vong Cơ, để lại ấn tượng tốt.

Y không trông cậy vào Lam Khải Nhân.

Chỉ còn có Lam Hi Thần.

Ai ngờ chính y còn chưa chuẩn bị xong, đại ca tương lai liền đón đầu đi lên rồi.

Dường như còn rất là...!nhiệt tình đi?
Nụ cười ấm áp như gió mùa xuân xưa nay của Trạch Vu Quân giờ đây có chút khiếp người khó hiểu.

Ngụy Vô Tiện lo Lam Hi Thần bị đoạt xá, tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, nhỏ giọng thì thầm: "....Lam Trạm, ngươi mau nhìn Trạch Vu Quân..."

Hơi thở ấm áp phà vào bên tai, thổi cho người nghe tê dại không thôi.

Bàn tay Lam Vong Cơ nắm chặt thành quyến, chịu đựng lỗ tai dâng lên nhiệt độ kinh người.

Còn ráng phân một ánh mắt về phía Lam Hi Thần, chỉ thấy nụ cười ý vị sâu xa trên mặt huynh trưởng.

Hắn dời đi tầm mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nhìn không ra dấu vết bị đoạt xá.

Chỉ là hôm nay Trạch Vu Quân thật sự cổ quái.

Bởi vậy mới hỏi ngươi.

Rốt cuộc hai người các ngươi là huynh đệ ruột thịt.

Ở chung lâu rồi.

Nếu có chỗ dị thường hẳn là vừa thấy liền biết."
Lam Vong Cơ: "....."
Lam Vong Cơ gian nan nói: "....Huynh trưởng...!không có....!Dị thường..."
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Vậy sao.

Là ta quá lo lắng."
85.
Lam Hi Thần hỏi chuyện.

Ngụy Vô Tiện không đáp, còn quay đầu nhỏ giọng nói cái gì đó với Lam Vong Cơ.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, không khỏi nhìn sắc mặt Lam Hi Thần bị làm lơ, lại thấy trên mặt Trạch Vu Quân không những không có chút nào xấu hổ, nụ cười càng thêm sâu, làm cho nữ tu đứng ở đây đỏ mặt một trận.

Kim Tử Huân nắm lấy cơ hội: "Ngụy Vô Tiện, Trạch Vu Quân đang nói chuyện với ngươi.

Ngươi lại chậm trễ như vậy, chọc cho Trạch Vu Quân không thoải mái, thật sự là cuồng vọng tới cực điểm."

Lam Hi Thần: "....?" Nụ cười của y cứng đờ...!không thoải mái?
Mọi người: "....." Bọn họ xem như nhận ra Kim Tử Huân này thực sự là không có một chút nhãn lực nào.

Ngụy Vô Tiện không để ý hắn, cười với Lam Hi Thần hỏi: "Xin lỗi a, Trạch Vu Quân.

Là Ngụy mỗ sơ sót."
Lam Hi Thần nói: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện đang muốn nói cái gì nữa, chuyên tâm săn sóc quan hệ với nhà chồng tương lai.

Kim Tử Huân ở một bên lại thấy chính hắn lần thứ hai bị làm lơ, khó thở trong lòng, mở miệng ngắt lời: "Ngụy Vô Tiện, đây là gia giáo của Vân Mộng Giang Thị các ngươi sao? Cũng chỉ có như thế."
Lời này vừa ra, người ở đây toàn bộ thần sắc đại biến.

Kim phu nhân nói: "Tử Huân! Lui ra!" Nếu Ngụy Vô Tiện không có quan hệ gì với Lam Thị thì cũng thôi.

Hiện giờ y lại quan hệ tốt với Lam Thị Song Bích, không tiện đắc tội.

Câu vừa rồi còn lôi vào toàn bộ Vân Mộng Giang Thị.

Liền cả con dâu tương lai bà nhìn trúng cũng không may mắn thoát khỏi.
Ngụy Vô Tiện mới rồi còn cười, lúc này đã đen mặt.

Hai chữ "gia giáo?" âm trầm truyền ra từ hư không.

Y còn đang muốn tiến đến tô lên mấy màu nữa trên mặt thứ đồ kia thì Lam Vong Cơ đã bước lên trước, ngăn y ở phía sau.

Hắn nói: "Lời này của Kim công tử không ổn."
Kim Tử Huân vốn tưởng quan hệ của hai người chỉ hơi gần một chút, không thể tưởng Lam Vong Cơ có thể bảo hộ Ngụy Vô Tiện tới tận đây, ngây ngốc đứng tại chỗ không nói được cái gì.

Ngụy Vô Tiện giơ hai tay đẩy cánh tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm ngươi cản ta làm chi? Thứ này đánh chết cũng không quá.


Ngươi đừng nhúc nhích.

Ta tới.

Đỡ bẩn tay ngươi."
Lam Vong Cơ sợ y kích động gây chuyện, vội vàng nắm chặt người lại.

Dựa vào lực cánh tay thiên phú dị bẩm của Lam Gia thực dễ dàng có thể giữ Ngụy Vô Tiện cứng ngắc không đi được một bước.

Chỉ là lo lắng sẽ tổn thương tới y mà không dám quá mức dùng sức.

Mắt hắn thấy Ngụy Vô Tiện sắp nhảy ra rồi, một thân áo trắng đã ngăn trước mặt hai người.
Giang Yếm Ly mắt thấy Lam Vong Cơ bên kia đã sắp không ngăn được sư đệ nàng, vội vàng tới đứng che ở phía trước.

Ngụy Vô Tiện nói: "Sư tỷ?"
Giang Yếm Ly dịu dàng nói: "A Tiện.

Chuyện này giao cho sư tỷ giải quyết."
86.
Ngụy Vô Tiện ngây người nhìn vị sư tỷ rất là dịu dàng của y chỉ mất mấy câu nói mà dỗi cho Kim Tử Huân không nói nổi, thật lâu còn chưa phục hồi tinh thần.

Suy tư hồi lâu, lại nghĩ tới chuyện mình vừa trải qua.

Ngụy Vô Tiện gõ nắm tay, ra một cái kết luận, lại ghé vào người Lam Vong Cơ nhỏ giọng: "....Quả nhiên nữ nhân không dễ chọc.

Ta không cần biết thế nào cũng nói không lại các nàng.

Tỷ như Ngu phu nhân, tỷ như Tình tỷ.

Bây giờ còn thêm sư tỷ, ta..."
"A Tiện." Giang Yếm Ly xử lý trong chuyện Kim Tử Huân quay đầu lại tìm Ngụy Vô Tiện, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nghe tiếng nàng mà giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Sư...!sư tỷ?!"
Giang Yếm Ly kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi trên trán mới toát ra, thầm nghĩ còn tốt chưa bị sư tỷ phát hiện lời nói sau lưng.

Y mặt ngoài cười hì hì, nói: "Không có việc gì! Không có việc gì! Đệ ổn thực sự!"
Giang Yếm Ly tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại: "A Tiện, chúng ta đi thôi."
Ngụy Vô Tiện gật đầu.


Y cũng bị Kim Tử Huân quấy nhiễu tới phiền lòng rồi, kéo Lam Vong Cơ đi sau sư tỷ.

Trong lòng y suy nghĩ làm thế nào thuyết minh chuyện của y và Lam Vong Cơ.

Kim phu nhân thấy động tác của Giang Yếm Ly, sợ con dâu bà nhìn trúng cứ như vậy chạy mất, mới nói: "A Ly, là tiểu tử thúi kia lại chọc con? Con đừng nóng tận! Ta gọi nó tới đền tội."
Giang Yếm Ly nghe vậy, lui về một bước, lắc đầu: "Không cần, Kim phu nhân.

Đừng miễn cưỡng hắn."
Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly hành lễ với Kim phu nhân liền quay đầu dẫn Lam Vong Cơ muốn đi rồi.

Đúng vào lúc này Kim Tử Hiên im lặng hồi lâu đột nhiên kêu lên: "Giang cô nương!"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Y một tay kéo Giang Yếm Ly, một tay túm Lam Vong Cơ, giơ cặp chân dài chạy lẹ.

Kim Tử Hiên lại kêu: "Giang cô nương!"
Ngụy Vô Tiện chạy còn mau hơn.

Kim Tử Hiên không ngừng cố gắng: "Không phải, Giang cô nương!"
Thanh thế của tiếng gào này đồ sộ vô cùng.

Ngụy Vô Tiện lại không thể làm bộ không nghe, vùi đầu chạy.

Chỉ có thể ngừng tại chỗ, nhìn xem con chim công vàng chóe xòe đuôi này muốn làm cái chuyện ngu ngốc gì đây.

Kim Tử Hiên kêu một tiếng, lại im lặng một lúc lâu, nghẹn tới đỏ bừng mặt, gân xanh gằn trên trán, đôi môi run rẩy nhấp hồi lâu, đột nhiên bùng nổ trong một giây: "Không phải Giang cô nương! Không phải là mẫu thân ta! Không phải ý của bà! Không miễn cưỡng.

Ta một chút cũng không miễn cưỡng! Là ta! Là chính ta! Là chính ta muốn nàng tới!!!"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Lam Vong Cơ: "......"
Mọi người: "....."
Sau khi chải chuốt rõ ràng ý trong lời của Kim Tử Hiên, Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Quá yếu.

Thực là không thể so với y......