Chắc là do tối qua ra ngoài hứng gió, sáng sớm Tô Lam tỉnh lại cảm thấy cổ họng đau nhức, lật đật trèo xuống giường, kéo rèm cửa ra mới biết là trời đang mưa.
Mèo con ở bên bệ cửa sổ quay sang Tô Lam kêu một tiếng, tựa hồ đang nói với cậu buổi sáng tốt lành.
Đăng nhập vào QQ, trên diễn đàn, mấy nhóc học sinh đã đi học, còn có mấy người đã đi làm, chẳng có ai nói chuyện. Tô Lam cụt hứng mà thu nhỏ cửa sổ lại, mở diễn đàn võng phối ra xem mấy chuyện không thể không nói về CV với CV, Tô Lam cười cười.
Đúng lúc đó Tạ Tấn Xuyên gọi điện tới, “Tô Tô, rời giường chưa?”
“Hiện tại là mấy giờ rồi chứ, em đã sớm rời giường! Bây giờ vẫn chưa phải là giờ nghỉ trưa đi? Anh thật lười biếng…” Tô Lam dõng dạc nói, cố gắng sao cho giọng nghe không quá khàn khàn, “Bên ngoài trời đang mưa, vốn đang định đi…”
“Tiếng của em sao khàn thế? Bị cảm?” Tạ Tấn Xuyên bất giác nhíu mày, buông văn kiện trong tay xuống, “Trong nhà còn thuốc không?”
Tô Lam bĩu môi, “Đã biết đã biết, càng ngày càng dong dài!”
Thư kí gõ cửa tiến vào, Tạ Tấn Xuyên ra hiệu đừng lên tiếng, giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ nói vào điện thoại, “Uống nhiều nước nóng, anh về sẽ kiểm tra.”
“…Uy, anh đủ rồi nha, em đi ăn điểm tâm, còn phải cho mèo con ăn nữa.”
“Được rồi, được rồi, em lúc nãy nói định đi ra ngoài, đi làm gì vậy?”
Tô Lam nheo mắt lại hồi tưởng một chút mới nói, “Nga… Em định đi mua ít thuốc vẽ, màu xanh với màu trắng đã dùng hết rồi, chờ tạnh mưa em đi là được rồi, anh bận mà.”
Với lý do cảm mạo không vẽ được tranh, Tô Lam quyết định ở nhà lười biếng, hơn nữa, hiện tại đã lấp xong hết hố, cũng ngừng không tiếp kịch mới, Tô Lam hoàn toàn chẳng có chút áp lực nào ╮(╯▽╰)╭
Mùa hạ buổi chiều chỉ có một tiết, nhanh chóng phi thẳng đến diễn đàn gọi người tổ đội xuyên việt.
Mưa mùa hạ: Hảo buồn chán a a a a a a!! Thúy cúc mau tới đàn a uy!! Một đám cmn ngươi muội!! (1)
Kỳ An: → → Mùa hạ, cô khỏe không?
Mưa mùa hạ: Nhào vào An bảo bối QAQ
Tương Tiểu Vũ: Ăn điểm tâm do Không nói kun nhà tôi làm thật là hạnh phúc ~
Hỉ Oa: Tương Tiểu Vũ, cậu đang kéo thêm giá trị thù hận!
Mưa mùa hạ: Các cậu đều có thể lên YY không, chúng ta tổ chức đoàn xuyên việt đi!!
Kỳ An: Xuyên việt là cái gì?
Tương Tiểu Vũ: Vừa ăn no xong, không có việc gì làm ngoài lên kênh tiếp đãi các muội muội O(∩_∩)O~
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu có acc nhỏ YY không? Không có thì tỷ cho cậu mượn một cái ~
Kỳ An: Chớp mắt, có—– nghe có vẻ thú vị.
Đại thần rảnh rỗi cũng chơi game gì đó, acc YY lập ra một đống, cái YY mà Tô Lam dùng hiện nay thực chất chính là một trong số các acc nhỏ mà đại thần lập ra ngày đó.
Hỉ Oa: Vậy chúng ta dùng khẩu hiệu gì?
Tương Tiểu Vũ: Cô đã thành tâm thành ý đặt đúng câu hỏi rồi ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Tôi sẽ rộng lòng từ bi nói cho cô biết ╮(╯▽╰)╭
Bạch Tịch: Để ngăn cản thế giới bị hủy diệt.
Thiển Ca: Thi hành tội ác cùng tình yêu và hiện thực.
Phi Mạch: Nhân vật phản diễn vừa mê người vừa đáng yêu O(∩_∩)O
Kỳ An: … Chính là như vậy… Meo meo~
Mưa mùa hạ: Ngao —- Phi Mạch cô cư nhiên còn sống!! Tỷ nhớ cô muốn chết!
Hỉ Oa: Ngao! Kỳ An sama giả tiếng mèo khiến em phun máu anh anh anh~~~
Tương Tiểu Vũ: Nếu như đại thần cũng được nghe tiếng meo meo thì thật tốt XDDDDD
Mưa mùa hạ: Đại thần đang đi làm mà! Hơn nữa An bảo bối kêu tiếng mèo rất khả ái~~~
Bạch Tịch: Khẩn cấp muốn nghe!
Hỉ Oa: Người qua đường số một tại YY đã chờ các người, các người tốc độ lên một chút có được không?
Kỳ An: … Người qua đường số tám đến đây.
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu thêm bạn tôi đi, chờ chút tôi mặc áo may ô cho cậu.
Kỳ An: Được, đã thêm rồi.
Tương Tiểu Vũ: Phòng thứ nhất, xã kịch truyền thanh Tháng mười hai, YY xxxxxx.
Vừa vào kênh, trong xã đã có biên kịch muội muội nhiệt tình tiếp đãi, “Hoan nghênh tới xã kịch truyền thanh Tháng mười hai, vào xã mời nhấn 1, bla bla…”
【Khung chat】Người qua đường số một: Cầu hình thức mạch ngang~
Gian phòng thiết lập hình thức mạch sau, tám người lần lượt lên mạch, sau đó sẽ hô khẩu hiệu của mình, nhóm bọn họ dĩ nhiên sẽ mở biến thanh, ví dụ như thanh âm của Tiểu Vũ bị chỉnh thành giọng nữ nũng nịu, hay Mùa hạ bị biến thành trung niên đại thúc… Ngao, quả thực thảm không bút nào tả xiết!
Đến lượt Tô Lam lên mạch, “… Chính là như vậy.”
Mèo con nằm trong lòng Tô Lam nghe thấy cậu lên tiếng liền miễn cưỡng kêu, “Meo meo~”
“…”
Tô Lam sợ quá, nhanh chóng xuống mạch, liền nghe được phía bên kia có em gái tiếp đãi lúc đầu cười đến dễ nghe, “Số tám kun hảo manh, kêu meo meo một tiếng lập tức khiến tâm của nhân gia ngứa ngáy~~~ Kêu lại lần nữa đi mà.”
Mưa mùa hạ: *đập bàn* An bảo bối mau lên diễn lại a! Chúng ta phải đùa giỡn em gái kia, chứ không phải là bị người ta đùa giỡn!
Kỳ An:…
Hỉ Oa: Nhớ nhắc tôi ghi âm, ngao ngao ngao, nhất định phải gửi đại thần nghe một chút tiếng mèo kêu cực manh, cực mềm mại này XDDDDDDDDDDD
Kỳ An: Ghi âm cái quái gì >o<
Tương Tiểu Vũ: Tiểu An, thanh âm của cậu khàn vậy, bị cảm sao?
Kỳ An: Có chút cảm, cảm ơn đã quan tâm XD
Thiển Ca: Nga~ Mùa này thực sự tỷ lệ mắc bệnh cúm rất cao, đại thần hôm nay cũng up weibo nói rằng tiểu thụ nhà anh ấy bị cảm, tất cả mọi người nhớ chú ý thân thể nha!
Thấy Thiển Ca nói vậy, Tô Lam nhất thời cứng đờ, may mà mọi người cũng không để tâm lắm đến chuyện này, mau chóng chuyển sang chuyện khác, Tô Lam thở dài một hơi.
Đoàn người xuyên việt vui quá trời luôn, khi Tạ Tấn Xuyên trở về chính là nhìn thấy Tô Lam đang học tiếng mèo kêu. Tô Lam 囧, vội vãđến diễn đàn tạm biệt rồi out YY.
Cậu nhìn thời gian mới tới bốn giờ, không khỏi ngẩng đầu ai oán nhìn ai đó, “… Anh sao lại về sớm như vậy a, dám trốn làm!”
Tạ Tấn Xuyên cười trộm, tựa ở cánh cửa ngắm bộ dáng lúng túng của cậu, “Học mèo kêu rất khả ái, kêu thêm lần nữa anh xem nào.”
“…”
Trong tay Tạ Tấn Xuyên cầm là một túi màu vẽ, đưa cho Tô Lam, “Trên đường về tiện thể mua cho em mấy ống.” Anh đặt tay lên trán cậu đo nhiệt, “Ân, không sao… Ăn xong đã uống thuốc chưa?”
Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cảm động không ngớt. Thuốc vẽ cậu quen dùng được bán trong một tiệm chuyên bán màu, ở đấy màu nào cũng có, chất lượng rất tốt, chỉ là cửa hàng rất khuất, mặt tiền hẻo lánh, nếu không phải cố gắng tìm sẽ rất khó thấy, hơn nữa còn cách công ty của Tạ Tấn Xuyên gần như nửa B thị, đi đi về về chính là đi một vòng thành phố.
Tạ Tấn Xuyên đi tới tắt máy tính của Tô Lam, “Bị cảm thì nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, dùng vi tính dễ đau đầu, em ra ban công ngắm cảnh cũng được.”
Thực là… chuyện này mà cũng quản. Tô Lam bất đắc dĩ đứng dậy, lại bị Tạ Tấn Xuyên kéo vào lòng hôn một phen, hơi thở quấn quít, Tạ Tấn Xuyên cười nói, “Thật muốn bị lây của em…”
Tô Lam đấm anh một cái, cười mắng, “Cũng không sợ bị lây, em không muốn hết bệnh lại phải đi chiếu cố người bệnh.”