Cho tới bây giờ Tô Lam vẫn chỉ luôn vây xem Tạ tiên sinh phối âm, đến khi chính cậu thử tự trải nghiệm mới phát hiện ra có tụng thế nào cũng không tụng được lời kịch này, cảm giác không hề tự nhiên.
Tô Lam đã tự nhốt mình trong thư phòng một tiếng đồng hồ, trước cửa có dán mệnh lệnh của cậu cấm Tạ Tấn Xuyên vào quấy rối.
Tạ Tấn Xuyên cùng mèo con mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đành phải chịu thua đôi mắt trợn càng to thì càng tròn của con trai nhà mình, kiềm chế không nổi chạy đi gõ cửa thư phòng, “Tô Tô, em ở trong đó làm gì thế?”
“Ba—–“
Cửa bỗng mở ra.
Tô Lam đằng đằng sát khí từ thư phòng đi ra, trong tay nắm chặt tập giấy, không thèm nhìn tới ánh mắt thấp thỏm cùng kinh ngạc của Tạ tiên sinh, ngồi phịch xuống sô pha phòng khác, lấy điện thoại ra bấm bùm bùm.
Tô Lam ngày thường đối xử với Tạ Tấn Xuyên đều rất chủ động, sáng sớm tỉnh lại sẽ báo cho Tạ Tấn Xuyên một tiếng, buổi trưa thỉnh thoảng sẽ nói cho anh biết ăn cái gì, buổi chiều năm giờ sẽ ngồi ở phòng khách pha một ấm trà chờ anh tan tầm trở về, nếu như tâm tình tốt còn có thể chủ động kiss anh một cái.
Nhưng nếu như Tạ Tấn Xuyên làm chuyện gì khiến Tô Lam không thèm để ý tới, cậu sẽ tổ chức chiến tranh lạnh, sẽ vẫn nhìn anh, vẫn cùng anh trò chuyện nhưng lông mày nhíu chặt, nụ cười lạnh băng.
Nếu như Tô Lam không thèm nhìn Tạ Tấn xuyên, vậy thì khả năng lớn là cậu có tâm sự.
Tạ Tấn Xuyên ngồi vào đối diên Tô Lam, không yên lòng lật tạp chí, dáng ngồi tuấn nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ nhất phái phong lưu.
Điện thoại di động không ngừng báo hiệu có tin nhắn, chẳng qua bao lâu, Tô Lam rốt cục cũng giương mắt lên nhìn Tạ Tấn Xuyên, anh lập tức buông tạp chí trong tay, tạo dáng vẻ chuyên chú lắng nghe.
Tô Lam đưa tập giấy trong tay cho anh, đó chính là kịch bản Tô Lam in ra. Tạ Tấn Xuyên chợt hiểu ra chuyện gì khiến cậu trở nên khác thường, vì vậy cũng an tâm, tựa như không có việc gì mà lật lật vài tờ giất, hỏi: “Đây không phải là kịch bản kì một sao, em in ra à?”
Vô luận là cái nào, lời kịch hay tạp âm, cậu đều không thể phát ra được. Tô Lam có chút khó giải thích, nói: “Bình thường khi anh phối âm, làm sao mà nói được?”
Tạ Tấn Xuyên đắc ý vẫy vẫy tay, “Muốn biết? Đến ngồi bên anh.”
Tạ tiên sinh tuyệt đối vô sỉ sẽ không buông tha cơ hội, Tô Lam có việc cầu cạnh, liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, “Nghiêm túc một chút, em không ngại học hỏi kẻ dưới, anh nên làm tấm gương tốt.”
Tạ Tấn Xuyên trêu tức nhìn cậu, “Nga, thế nào mới là làm một tấm gương tốt?”
“…”
Tô Lam mặt đỏ ửng, chỉ vào kịch bản nói: “Em mới hỏi Cố Tích, khi cậu ấy nói chỗ này là tình cảm gì gì đó, thế nhưng để bắt chước diễn tả được đúng ngữ khí cảm xúc của Cố Tích thì… Không được tự nhiên, em không thể nói nên lời.”
“Vì sao lại phải bắt chước Cố Tích?” Tạ Tấn Xuyên tựa lưng vào sô pha, ôn nhu giải thích, “Phối âm không phải là bắt chước, mà là lý giải, thể nghiệm, ví dụ như ở đây” Anh chỉ vào câu nói đầu tiên trong kịch bản của Cố Tích, “Em nếu như muốn tưởng tưởng ra cảm xúc lúc Cố Tích nói ra câu này, rồi lại bắt chước diễn tả tình cảm đó, thế thì em không phải là Cố Tích, em chỉ đang diễn vai Cố Tích mà thôi.”
Tô Lam ở trong lòng tự ngẫm một lần, mấp máy môi nhưng không phát ra thanh âm, đôi mắt trông mong nhìn Tạ Tấn Xuyên, “Em, em vẫn không nói được.”
Tạ Tấn Xuyên thấy trong lòng ngứa ngáy, nét mặt lại làm như không có gì, nói: “Đến, coi như cái này là cuộc đối thoại của chúng ta.”
Đọc xong câu thoại cuối cùng của phần dự cáo (1), Tô Lam ngẩng đầu muốn nói mới phát hiện ra hai người đang dựa vào cực gần, đại khái là vì để nhìn thấy rõ kịch bản trong tay cậu, mặt của Tạ Tấn Xuyên hầu như phải dán vào bên mặt cậu, hô hấp quấn quít dây dưa cùng một chỗ.
Tô Lam hơi nghiêng đầu một chút, làn một của Tạ Tấn Xuyên liền dán vào trên mặt cậu. Tô Lam mở to hai mắt, không kịp phản ứng, Tạ Tấn Xuyên chế trụ ót cậu, không chút khách khí tách mở khớp hàm cậu, tiến quân thần tốc, “Tô Tô, nhắm mắt lại.”
Tô Lam thuận theo anh, nhưng cảm giác thấy thắt lưng mát lạnh, tay người nào đó luôn qua vạt áo tham nhập, mơn trớn thắt lưng mẫn cảm của cậu, mang đến từng đợt run rẩy. Tô Lam đỏ mặt đẩy anh ra, liếm liếm môi, “Anh…”
Bật ra được một chữ thế nhưng không biết phải nói gì, Tô Lam cúi đầu chỉ chỉ vào trang giấy, “Anh còn chưa chỉ có em cách nói, anh làm đạo diễn chẳng phải phụ trách cái này sao?”
“Phát âm không quá chuẩn.” Tạ Tấn Xuyên bình tĩnh nói, “Nhưng mà anh vừa mới từ thực tế sửa cho em một chút, không biết người nào đó có nhận ra không?”
“…”
Kỳ thực lúc này trong lòng Tạ tiên sinh vô cùng ân hận, trước đây chỉ vì không muốn thanh âm của Tô Tô bị một đám hủ nữ thương nhớ mà kiên quyết không cho cậu cùng phối âm, hiện tại xem ra rất có lợi?
Bàn tay hạnh kiếm kém của người nào đó từ thắt lưng ai đó chậm rãi đi xuống, Tô Lam căm giận nhéo một cái vào tay anh, khiến anh đau đến rụt tay về, “Tô Tô, em mưu sát chồng?”
“Đáng đời!”
Tô Lam khẽ hừ một tiếng đứng dậy muốn tới thư phòng, ngay sau đó lại bị một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy, Tô Lam chống tay ở trong ngực anh, bất mãn trừng mắt, “Buông ra, em phải vào thư phòng, vào chat với Cố Tích.”
“Anh đi cùng em.” Tạ Tấn Xuyên kéo cậu đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú vô sỉ nói, “Đừng như trút được gánh nặng thế em, anh vốn chặng định làm gì em.”
Tô Lam đá một phát, “… Câm miệng.”
Người nào đó nhắm mắt bám theo đuôi, “Cố Tích cùng Thẩm Phi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đi, em đừng mỗi ngày quấy rầy họ, sớm ép Thẩm Phi hóa thành con rồng khạc ra lửa mất thôi! Chúng ta tiếp tục học kịch bản đi, em còn cách yêu cầu của quy mao đạo diễn xa lắm!”
“Rầm——“
Cửa phòng đóng sầm trước mũi Tạ Tấn Xuyên, anh sờ sờ mũi, may mà không bị bẹp = =!
Mèo con vẫy đuôi từ phòng ngủ đi ra kiếm đồ ăn, mắt nhìn ghé vào ba ba ở cửa thư phòng liền biết ngay vừa diễn ra thảm kịch luân lí, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, “Ba ba, con chỉ là đi ngang qua… Thế nhưng không thể không nói cho ba biết, người ba dính đầy bụi bẩn thật sự là rất xấu! Meo meo”
Qua mười buổi tối Tạ tiên sinh nhiệt tình luyện tập PIA kịch, rồi lại trải qua mấy ngày Tô Lam chăm chỉ chế tác hậu kì, 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》 cuối cùng cũng thuận lời phát hành, Tô Lam một mực im lặng ghi hận lần trước Tạ tiên sinh âm hiểm chạy tới đoạt mất sô pha, thù cũ hận mới cộng lại khiến cậu hoàn toàn không tín nhiệm anh, quyết định tự lực cánh sinh đi đoạt sô pha.
Tô Lam vận khí rất tốt, thành công chiếm được sô pha, thế nhưng sao không ai nói cho cậu rằng người cướp được sô pha tương đối dễ bị đùa giỡn?
1L Kỳ An: Ai cũng không được cướp sô pha của tôi →→đè chết các người XDDD
2L Quân lâm thiên hạ: *xoa cằm* Các người đều hiểu mà →→
3L Mưa mùa hạ:Chúng em đều hiểu tư thế cưỡi ngựa gì gì đó mà *ôm mặt bỏ chạy*~~
4L Hỉ Oa: Cảm tạ đại thần đã nhờ giúp em một tấm vẽ áp phích tuyên truyền đẹp như vậy!! Cảm tạ Tô Lam sama em sùng bái nhất đã vẽ bức tranh này! Em yêu các anh!!!
5LBạch Tịch: Kịch tổ!! Lx(2) chú ý!!! Lại thấy quy mao đạo diễn xuất hiện!
6L: Oa oa oa cùng Ls sama chụp ảnh chung!!! Cast đẹp! Staff đẹp! Kịch thiếp đẹp! Tư thế cưỡi ngựa đẹp! Ngao ngao ngao tui không nhìn lầm chứ, CV vai Cố Tích không ngờ lại là hậu kì sama!! Khẩn cấp đi nghe kịch!
7L: Một tháng trước thấy thông báo trao quyền thật to, còn tưởng là tui hoa mắt, tuy chỉ là dự cáo nhưng tổ kịch hảo thần tốc!! Bị cảm động ┭┮﹏┭┮
8L: Khi nghe kịch phát hiện ra thanh âm của Cố Tích chưa từng nghe qua, chạy tới xem dàn Cast mới biết Kỳ An sama không chỉ làm hậu kì đẹp mà ngay mà thanh âm cũng vô cùng đẹp. Sự hưng phấn tột đỉnh nhất định phải hướng Kỳ An sama biểu lộ.
9L: Hậu kì làm đẹp miễn chê! Nghe xong kịch chỉ có thể phun máu! Lẽ nào các người thực sự không cảm thấy đại thần cùng hậu kì độc quyền thanh âm siêu cấp ăn ý sao?
10L: Ủng hộ Ls! Nghe cô nhắc tới tôi cũng thấy vô cùng ăn ý! Không thể bình tĩnh được!
11L: Uy uy uy Ls YY cái gì thì YY ở trong lòng là được rồi QAQ
12L: Kỳ An sama, thanh âm hợp vai miễn bàn! Quả thực diễn tả được hoàn hảo Cố Tích trong lòng em!