Để game thêm phần sinh động và thú vị, nhóm kế hoạch của Cửu Hiệp đã ngầm sắp xếp nhiều giả thiết biến thái độc ác.
Ví dụ như những vật phẩm rác mở ra bằng Đá Cơ Duyên vẫn sẽ được rao trên toàn hệ thống.
Ví dụ như đập tiền rèn ra trang bị rác cũng sẽ được rao trên toàn hệ thống.
Hoặc ví dụ như… người chơi max cấp max tu vi cũng sẽ được rao trên toàn hệ thống khi gặp một vài cách chết quái lạ…
[Hệ thống: Đừng Hỏi Ngày Về bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
[Hệ thống: Bán Sinh bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
[Hệ thống: Dương Vũ bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
Trong Cửu Hiệp, từ chỗ cao té xuống là kiểu chết nhẹ nhàng nhất, sẽ chỉ mất một lượng điểm kinh nghiệm cực thấp, không rớt vàng và vật phẩm trên người.
[Thế Giới] Hoa Nhiều Rối Mắt:?
[Thế Giới] Hôm Nay Kế Hoạch Trết Chưa:??
[Thế Giới] Anh Đây Bự Không: Vụ gì vậy? Tổ đội té vực à?
[Thế Giới] Thích Ăn Khoai Lát: (kinh ngạc) Té chết cũng lên ti vi luôn hả?! Ngày nào tôi cũng té chết, sao không lần nào được lên vậy!!
[Thế Giới] Xua Tan Sương Mù: Chỉ acc đại thần max tu vi mới có thông báo ác ôn này thôi, chắc máy tính của đội trưởng bay màu rồi nên mới dẫn đồng đội nhảy vực tập thể như vậy.
Vừa dứt lời, lại có thêm ba thông báo hệ thống mới.
[Hệ thống: Đừng Hỏi Ngày Về bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
[Hệ thống: Bán Sinh bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
[Hệ thống: Dương Vũ bất cẩn té vực ở Cốc Lạc Hoa, ngã xuống đất trọng thương không dậy nổi!]
Người chơi trong Kính Hoa Thủy Nguyệt sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, đcm có uẩn khúc!
Một lúc sau, vô số acc clone hóng chuyện ùa tới Cốc Lạc Hoa như bầy ong vỡ tổ, đúng lúc nhìn thấy ba vị đại thần đứng trên vách núi cao nhất của Cốc Lạc Hoa, gieo mình xuống.
Thanh máu đầy của ba nhân vật thoắt chốc cạn sạch vào khoảnh khắc chạm trúng mặt đất, đáng thương bi tráng làm sao.
Và trên vách núi cao kia vẫn còn một người đang đứng.
Tiểu Hồ Tiên mặc ngoại trang màu đen, tay cầm sợi roi đen dài đang phát sáng, đứng hờ hững trên vách núi.
Có lẽ vì đổi sang ngoại trang khác, nên Tiểu Hồ Tiên đáng yêu dịu dàng ngày thường hôm nay trông như một vị đại hiệp xuất thế, đứng trên cao bễ nghễ nhìn chúng sinh.
Khí chất tương tự với cái tên trên danh hiệu xưng hô của cậu.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: 3/5.
Một câu nói chẳng có đầu đuôi, nhưng quần chúng hóng hớt đọc vào hiểu ngay.
Phải chết năm lần, còn hai lần nữa.
Nhóm ba người nằm thẳng cẳng dưới đất trọn ba mươi giây, sau khi hết CD thì hồi sinh tại chỗ, một lần nữa bước lên với dáng vẻ bất khuất.
[Cận] Bán Sinh: Hoan Hoan. Tết nhất ai chơi trò này QAQ Không may mắn chút nào.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Cũng đúng.
[Cận] Bán Sinh: Chụt chụt (ôm đùi khóc lóc)
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Hay là nhảy tám lần ha, chọn con số may mắn cho cậu luôn nè?
[Cận] Bán Sinh: Cậu chờ chút, bọn này lên đó ngay (tim)
Ba người lặng lẽ trở về, nhảy thêm lần nữa.
Mấy người đứng ở cửa truyền tống phía xa không dám tới gần: “…”
Ác quá!
Ác bá đứng đầu server sau khi Kính Hoa Thủy Nguyệt gộp server đã xuất hiện rồi!
Cảnh Hoan ngồi vắt chéo chân lướt WeChat, thi thoảng sẽ ngước mắt kiểm tra tiến độ.
Cậu không có hứng thú làm ác bá, chỉ không thích người ta bịa chuyện của cậu lung tung thôi, không cho ba tên này một bài học, sau này họ sẽ dám tiếp tục làm như thế nữa.
Lúc thông báo nhảy vực lần bốn xuất hiện, tin nhắn bạn bè cũng nhấp nháy.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Chào ác bá server.
Cảnh Hoan sửng sốt, Hướng Hoài Chi lên hồi nào? Sao cậu không thấy.
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: Chào phu nhân của ác bá server, phu nhân ác bá đã ăn cơm chưa?
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Ăn rồi, mới từ nhà bà con về.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Đứng đó chờ anh.
Tâm Hướng Vãng Chi nhanh chóng xuất hiện ở Cốc Lạc Hoa, kéo Cảnh Hoan vào đội bay thẳng đi.
Chỉ để lại ba người mới leo núi xong đứng đó nhìn nhau, bỗng chốc không biết có nên nhảy lần cuối hay không.
*
Năm nay ngoài mồng Một ra, những mồng khác khá vô vị đối với Cảnh Hoan.
Chúc Tết nhà bà con cuối cùng, Cảnh Hoan như sống lại tại chỗ, vừa ra khỏi nhà đã lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hướng Hoài Chi.
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Đang ăn cơm, lát gọi điện cho em.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Vâng.
Bố mẹ vẫn đang chào tạm biệt họ hàng, Cảnh Hoan đút một tay vào túi đứng ngoài cửa chờ, nhân tiện hóng gió.
Bên cạnh cậu là một người em họ nào đó không biết tên, hình như là con gái của nhà bà con xa nọ.
Cô nàng trông quá lắm cũng mới học cấp ba, bấy giờ đứng quay lưng với Cảnh Hoan, cúi đầu gọi điện thoại, lúc nói còn không nhịn được lắc người, tà váy tung bay.
Cảnh Hoan không cố ý nghe cô nàng nói chuyện, nhưng bên ngoài đang có tuyết rơi, cậu chỉ có thể đứng dưới mái hiên thôi.
“Em mới chúc Tết xong, về ngay đây.”
“Vâng… em cũng nhớ anh.”
“Được, mai cùng làm bài tập nhé… Anh đừng viết giúp em! Chữ anh xấu thế, thầy nhìn vào là nhận ra ngay.”
Giọng cô nàng rất dịu dàng, câu nào câu nấy như đang làm nũng vậy.
Cảnh Hoan gắng gượng nghe một lúc, cuối cùng cũng chờ được đến cuối cuộc trò chuyện.
“Vậy mai gặp nhé, em cúp đây.”
Yên tĩnh chừng mười giây…
“Sao anh chưa cúp máy…” Cô nàng cười hỏi.
“Không, anh cúp trước đi, em không nỡ.”
“Anh cúp trước đi mà!”
“Thôi…”
Cảnh Hoan hít sâu, rất muốn quay đầu bảo đừng có đẩy qua đẩy lại nữa, anh đây cúp giúp hai người nhé?
Đôi tình nhân yêu sớm còn dây dưa nhau thêm mấy phút, cô nàng mới thẹn thùng cúp máy. Sau đó xoay qua mới biết đang có người đứng bên cạnh.
Cô nàng giật nảy mình, một lúc lâu sau mới rụt rè gọi: “Anh Cảnh.”
Cảnh Hoan đáp ừ với vẻ mặt điềm nhiên, cụp mắt nhìn váy của cô nàng: “Vào đi, bên ngoài trời lạnh.”
Chiều về đến nhà, đúng lúc Hướng Hoài Chi gọi sang.
Cảnh Hoan nghe thấy vài giọng nói loáng thoáng: “Anh vẫn chưa về nhà sao?”
“Chưa.” Hướng Hoài Chi đáp, “Bên này tuyết lớn quá, đêm nay không về được.”
Cảnh Hoan nằm lên giường: “Vậy tối nay không đánh được Đấu Trường rồi?”
Hướng Hoài Chi đáp ừ: “Em tìm bọn Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường đánh đi.”
Cảnh Hoan buồn cười: “Bây giờ ai dám đánh Đấu Trường với em nữa đâu.”
Vết xe đổ mang tên Thu Phong còn lù lù trước mặt mọi người kia kìa.
Cảnh Hoan tìm đồ ngủ, nói: “Cả Lục Văn Hạo cũng không dám tìm em luôn, anh xem anh dọa người ta…”
Hướng Hoài Chi đang đeo tai nghe đứng trên ban công đọc tin nhắn vừa nhận được, nghe thế bật cười: “Không làm vậy sao xứng với chức phu nhân của ác bá server?”
Cảnh Hoan mặc áo, vừa định thay quần thì chợt nghĩ đến một điều, cậu nhìn thoáng qua chân mình.
Tiếng gọi của bậc cha chú vọng đến từ sau lưng, ý cười trên mặt Hướng Hoài Chi vẫn chưa biến mất, vừa định mở miệng nói chuyện.
“Anh ơi, à ừm.” Cảnh Hoan hắng giọng, “Thứ đó mất rồi.”
Hướng Hoài Chi chưa hiểu: “Thứ gì?”
“Mấy thứ trên cổ và trên người đó.” Cảnh Hoan kéo dài giọng, “Chỉ có ở trên đùi… còn một ít, chắc mai hay mốt gì cũng mất luôn.”
Ý là mấy dấu hôn biến mất hết rồi đấy, chừng nào gặp mặt nữa đây.
Cảnh Hoan cảm thấy mình thê thảm quá chừng, mới yêu đương hẹn hò đã phải nghỉ lễ, còn gặp Tết nữa chứ, nghe được giọng thấy được người bạn trai, ấy vậy mà không chạm được.
Hướng Hoài Chi nói: “Nhiều ngày rồi vẫn chưa biến mất sao? Mua thuốc thoa xem.”
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “Thôi.”
Hướng Hoài Chi nhịn cười, định nói thêm vài lời, chợt nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Anh nhấn nút tắt mic, quay đầu đáp lại.
Cảnh Hoan cũng nghe thấy, nói: “Anh cứ bận việc của mình đi, chờ khi nào rảnh rồi tính.”
Hướng Hoài Chi: “Được.”
Cảnh Hoan chợt nhớ đến đoạn đối thoại điên khùng mình vô tình nghe thấy hồi chiều.
Một lúc sau vẫn chẳng thấy cuộc gọi bị ngắt, Cảnh Hoan học theo cô nàng hồi chiều: “Sao anh chưa cúp máy?”
Cậu còn chưa kịp nói những lời kế tiếp.
“À.” Dường như Hướng Hoài Chi vừa phát hiện ra, “Bấm trượt.”
Dứt lời, Cảnh Hoan đã nghe hai tiếng tút tút, giao diện cuộc gọi biến mất ngay tắp lự. Hướng Hoài Chi cúp máy đến là dứt khoát.
Cảnh Hoan: “…”
Mọe nó.
Cùng là bồ bịch, cũng hẹn hò với nhau, sao cậu cảm thấy mình chẳng bằng mấy nhóc con miệng còn hôi sữa đang yêu sớm vậy.
Thôi.
Cảnh Hoan tự an ủi mình, hai thằng con trai, đừng học kiểu sến súa như mấy đôi trai gái khác.
Cảnh Hoan mở game sắp xếp lại túi và thú cưng, đang định tự đến Đấu Trường đánh 1vs1, màn hình điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn WeChat, từ Hướng Hoài Chi.
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Hồi nãy sốt ruột giành vé nên mới không kịp cúp máy.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Vé gì?
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Vé tham dự sự kiện công bố thông tin mới của Cửu Hiệp, hai tấm.
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: (ảnh vé)
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Ngay cuối tuần này, địa điểm cũng ở Mãn Thành, có bán đồ game, cùng đi xem nhé?
?
Cảnh Hoan gõ liền ba chữ “Đi”, cảm thấy mình chẳng biết dè dặt gì cả.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Đi đi đi đi đi đi đi!
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Cuối tuần gặp nhé bạn trai
Vui Vẻ Mỗi Ngày: (hôn gió)
Dè dặt là cái đếch gì.
Cảnh Hoan mở ảnh ra xem địa chỉ trên vé, sau đó mở app du lịch tìm khách sạn gần đó.
Cậu nhếch môi cười biếng nhác, cứ như mới thắng trận trở về vậy.
Yêu sớm thì sao? Vẫn là tình yêu của người trưởng thành sung sướng hơn