Vong Linh Thư

Chương 33: Mưu sát



Người ngồi trên ghế quả nhiên là Đoàn Lâm.

“Anh… đã cứu bọn em?” Hoàng Thạch hỏi, giọng khản đặc.

“Tôi gọi người trong thôn, là họ cứu các cậu.” Đoàn Lâm nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Thôn dân bên ngoài dò xét nhìn họ. Đoàn Lâm cúi đầu rót nước cho Hoàng Thạch.

Bây giờ Hoàng Thạch thấy nước là buồn nôn, cậu phất tay tỏ vẻ mình không muốn uống. Đoàn Lâm cũng không ép, đặt ly nước lên bàn.

“Đây là nhà trưởng thôn, mấy cậu có thể ngủ thêm.”

Hoàng Thạch nhìn bóng đèn trên đầu, vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng.

“Đầu To, Cao Minh Viễn, Trần Tiệm Đông đâu?” Hoàng Thạch hỏi, cậu muốn nghe Đoàn Lâm trả lời, song cũng không muốn nghe đáp án.

“Họ được chôn cất rồi.”

Một câu đập tan hy vọng của Hoàng Thạch.

“Thế à.”

Một giọng nữ vang lên, là Đỗ Man chẳng biết tỉnh lại từ khi nào.

Cô không ngồi dậy, vẫn nằm nguyên trên giường, nhìn vào hư không.

An Tiểu Nam cũng tỉnh, lẳng lặng cuộn người trong chăn mà khóc. Chỉ có An Tiểu Bắc vẫn còn ngủ.

“Các cậu… đã hiểu rõ nguyên do tôi không cho các cậu đến hồ rồi chứ?” Đoàn Lâm thở dài.

“Tôi có một tin muốn các cậu biết, đừng quá ngạc nhiên.”

Đoàn Lâm lướt mắt qua ba người.

“Dương Chí Hoa đã chết.”

Phản ứng ba người rất bình tĩnh, vì họ biết rồi. Hoàng Thạch và Đỗ Man nhìn nhau rồi cúi đầu, An Tiểu Nam trong chăn run dữ hơn.

“Hôm qua tôi tìm cách gọi cho nhà họ Dương, cha mẹ Dương Chí Hoa cho tôi biết cậu ta bị giết, có lẽ nguyên nhân là vướng mắc tình cảm, chưa tìm được hung thủ. Cậu ta chết trước khi các cậu lên tàu lửa một ngày, nói cách khác, ngay từ đầu cậu ta đã…” Chưa nói hết, Đoàn Lâm đã bị ba cặp mắt trợn trừng.

“Sao… có gì không đúng à?” Vừa rồi ba người còn thản nhiên, tại sao bây giờ mới kinh ngạc? Trực giác của Đoàn Lâm phát hiện có gì đó không ổn, bèn hạ giọng hỏi.

Quả nhiên, Hoàng Thạch nhích qua nói, “Thật ra, chuyện là vầy…”

Dương Chí Hoa bị giết ít nhất ba lần!

Đoàn Lâm ngây ra, nhưng chuyện động trời vẫn còn.


“Dương Chí Hoa lên tàu lửa đã chết rồi.”

Vậy thì người xuất hiện vốn dĩ là… ma?

“Cha mẹ Dương Chí Hoa nói, dựa theo tập tục, người trong thôn mà chết thì nhất định phải đưa xác về quê trước khi trời tối. Nhưng xe chở xác Dương Chí Hoa bị trì hoãn giữa đường, thế là… Tôi nghĩ lúc đó cậu ta đã biến thành… nó.”

Đoàn Lâm dè dặt nói. Nếu là một năm trước, cậu sẽ không tin, một năm sau người nói chuyện hoang đường lại là cậu. Nhưng việc đã xảy ra, cũng đâu còn cách nào.

“Đỗ Man cũng thấy à? Vậy là chuẩn rồi, tôi không thấy, nhưng Mộc Tử nói cậu ta chỉ thấy một người, rõ cả rồi, Mộc Tử rất rành về lĩnh vực này. À phải, Mộc Tử đâu?” Đoàn Lâm hỏi, hôm qua đến giờ cậu không thấy Mộc Tử.

Ba người đồng loạt nhìn chỗ khác, Đoàn Lâm sầm mặt.

“Các cậu thế này là sao? Chẳng lẽ…”

Đỗ Man cúi đầu vò chăn, lát sau mới nói, “Mộc Tử chết rồi.”

“Hả?” Đoàn Lâm không kịp tiêu hóa tin này, sau đó không thể tin nổi.

“Sao có thể? Cậu ta…” Cậu luôn cho rằng dù thế giới có chết sạch thì cậu thiếu niên thần bí ấy vẫn sẽ sống, sao có thể…

“Lúc tôi bị xác chết sống lại tấn công, cậu ta đỡ dao cho tôi.”

Nghe vậy, Đoàn Lâm thất thần.

Đoàn Lâm từng muốn hỏi Mộc Tử những việc như thế này, cứ như cậu ta không gì không biết, mà bây giờ nghe cậu ta chết, Đoàn Lâm thấy kỳ lạ.

Cậu không đau buồn, Đoàn Lâm gặp quá nhiều nên quen rồi, đối với Đoàn Lâm, cái chết là khởi đầu cho chuyến hành trình khác. Nhưng…

Đoàn Lâm suy tư.

An Tiểu Bắc dụi mắt ngồi dậy, thấy mình ở trong căn nhà sáng sủa thì yên tâm, cô hỏi Đoàn Lâm nhà vệ sinh rồi rẽ vào phòng nhỏ kế bên.

Cô không dám đi một mình, bèn rủ Hoàng Thạch đi chung. Nhìn An Tiểu Bắc tỉnh bơ múc nước trong lu ra rửa mặt, Hoàng Thạch cứ thấy lấn cấn.

Hình như tất cả đều bắt nguồn từ nước.

Không tính Dương Chí Hoa, ba người Trần Tiệm Đông, Trương Đầu To và Cao Minh Viễn đều chết vì nước.

Hoàng Thạch bỗng nhớ đến khuôn mặt người sau đầu Cao Minh Viễn, vì góc đứng nên chỉ có cậu thấy rõ ràng. Những người khác hẳn là không thấy.

Hoàng Thạch đút tay vào túi, ngón tay chạm vào góc giấy vội rụt lại, là tấm ảnh đó. Lát nữa có nên cho Đoàn Lâm xem không nhỉ?

Sự thật chứng minh ai dính dáng đến chuyện này đều không có kết cục tốt, cậu có nên kể cho người không liên quan hay không?

Nhưng Hoàng Thạch không phủ nhận là mình sợ. Bạn bè liên tục chết thảm, không biết khi nào đến lượt mình, song khuôn mặt đó… có ý nghĩa gì?

Hoàng Thạch đứng ở cửa, vừa ngẫm nghĩ vừa kiềm không được sờ sau gáy mình.

Chỗ này của Cao Minh Viễn mọc ra một khuôn mặt. Nhớ lại đôi mắt của nó, Hoàng Thạch rùng mình.

Đôi mắt đó không phải mắt người, hơn nữa cô ta còn nhìn cậu.

Đó là nữ, Hoàng Thạch khẳng định.

Hoàng Thạch gãi đầu rồi lại đút tay vào túi quần, tầm mắt lơ đãng lướt qua An Tiểu Bắc đang rửa mặt.

Đúng là con gái, vừa rồi còn sợ hú hồn, biết an toàn là không quên chỉnh trang nhan sắc. An Tiểu Bắc cẩn thận ngửi cái khăn bên cạnh, nhúng nước lau mình.

Nước từ khăn lăn dọc cánh tay An Tiểu Bắc, nhỏ tong tỏng.

Lau sạch vết bẩn trên người, An Tiểu Bắc mới rửa mặt, cách cô rửa mặt rất lạ, ụp cả mặt vào chậu nước.

Thấy động tác kỳ quái đó, không biết tại sao Hoàng Thạch lại ớn lạnh.

Nhìn qua gương, Hoàng Thạch thấy An Tiểu Bắc khom lưng và sắc mặt nhợt nhạt không khác gì xác chết của mình.

Lâu thật lâu không thấy An Tiểu Bắc ngẩng mặt lên, Hoàng Thạch nôn nao.

Cô ấy ụp mặt xuống nước bao lâu rồi? Một phút? Hai phút? Hay lâu hơn?

Hoàng Thạch không có cảm giác về thời gian, nhưng cậu biết thời gian An Tiểu Bắc nín thở đã vượt qua giới hạn người thường.

Hoàng Thạch nhìn ngoài cửa, lấy can đảm chọt vai An Tiểu Bắc, “Này… cậu ổn không…”

Chưa nói hết, An Tiểu Bắc ngẩng mặt lên, nước văng trúng Hoàng Thạch. Hoàng Thạch dụi mắt bị nước bắn vào, mở mắt thấy An Tiểu Bắc quay lưng về phía gương, chải tóc như không có gì xảy ra.

An Tiểu Bắc ngửa đầu, chậm rãi chải mái tóc dài.

Bình thường cô luôn cột tóc, bây giờ xõa ra Hoàng Thạch mới biết tóc An Tiểu Bắc rất dài.

An Tiểu Bắc cẩn thận chia tóc làm hai phần rồi chải. Hoàng Thạch nhìn vậy tự dưng rùng mình.

Không đúng! Có gì đó không đúng!

Hoàng Thạch nhìn xuống sàn, có nước. Đuôi tóc của An Tiểu Bắc nhỏ nước, đọng thành vũng.

Chỗ nào không đúng nhỉ?

Hoàng Thạch nhìn An Tiểu Bắc từ trên xuống dưới, ánh mắt rất càn rỡ, vậy mà An Tiểu Bắc như không phát hiện, vừa ngâm nga vừa chải tóc.

Hoàng Thạch bừng tỉnh, cậu biết không đúng ở đâu rồi! Là vị trí!

Sau lưng An Tiểu Bắc là tấm gương, cô đang quay lưng về phía gương mà chải đầu.

Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Hoàng Thạch, cậu và An Tiểu Bắc đứng thẳng hàng nên cậu không thể thấy bóng lưng An Tiểu Bắc. Hoàng Thạch nhích qua vài bước, siết nắm tay nhìn gương.


Trời ơi! Cậu sững sờ! Trong gương nào phải khuôn mặt của An Tiểu Bắc, rõ ràng là người khác! Mái tóc dài che mất diện mạo, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn.

Là cô ta!

Lúc thấy rõ đôi mắt lấp ló sau mái tóc đen, Hoàng Thạch lùi lại mấy bước, suýt ngã ngửa. Đó chính là khuôn mặt sau đầu Cao Minh Viễn.

Nó bám vào An Tiểu Bắc từ bao giờ?! Khuôn mặt thấp thoáng sau làn tóc, An Tiểu Bắc luồn tay gỡ tóc rối, ngũ quan của khuôn mặt như ẩn như hiện.

Hoàng Thạch nuốt nước bọt, không biết người trước mắt là An Tiểu Bắc hay là nó.

Hoàng Thạch ho một tiếng, hắng giọng nói, “Tiểu Bắc rửa mặt xong chưa? Lâu quá đấy.”

“Chưa, em phải tắm thêm mấy lần nữa, tắm sạch rồi mới có người chơi với em, ngày mai em muốn đi học cùng A Ngân nữa, phải tắm sạch sẽ!” Giọng nữ êm dịu, song nội dung và âm sắc lại khiến Hoàng Thạch phát hoảng, đó không phải giọng của An Tiểu Bắc!

Từ góc nhìn của Hoàng Thạch có thể thấy An Tiểu Bắc căn bản không hé miệng, thứ phát ra tiếng nói là khuôn mặt người sau gáy cô!

Hoàng Thạch ngã ngồi, trơ mắt nhìn “An Tiểu Bắc” chải đầu xong liền di chuyển qua lu nước, sau đó nhúng hết đầu vào lu.

Cô ta muốn giết bản thân! Hoàng Thạch lập tức nghĩ vậy, bỗng nhớ lại cảnh Trần Tiệm Đông gục mặt vào bể nước và Cao Minh Viễn tự bóp cổ, Hoàng Thạch sực tỉnh, họ đều bị cô ta giết!

Ngay cả Dương Chí Hoa cũng vậy.

Khuôn mặt người đó điều khiển họ, bắt họ tự giết mình.

Không xong! An Tiểu Bắc!

Máu nóng xộc lên, Hoàng Thạch lao đến ôm eo An Tiểu Bắc, kéo cô ra khỏi lu nước. Cái lu bị Hoàng Thạch đạp vỡ, nước tràn đầy ra nhà.

“Sao thế?” Đoàn Lâm chạy vào đầu tiên, thấy An Tiểu Bắc sõng soài dưới đất, cậu vội đỡ cô dậy, lúc bàn tay chạm vào sau gáy An Tiểu Bắc thì có cảm xúc kỳ kỳ.

Đoàn Lâm nhìn sang Hoàng Thạch tái mét, đối phương khẽ gật đầu với cậu, tâm trạng Đoàn Lâm chùng xuống.

“Chuyện gì?” Thôn dân giám sát nhất cử nhất động của họ cũng xông vào, thấy lu bể tan tành, bèn dùng giọng địa phương hỏi Đoàn Lâm.

“Không có gì đâu, đàn em của tôi sức khỏe không tốt, ngất xỉu vô tình va bể lu thôi.”

Thôn dân nửa tin nửa ngờ rời đi, để lại năm người Đoàn Lâm.

An Tiểu Bắc mê man, An Tiểu Nam và Đỗ Man không hiểu gì nhìn Đoàn Lâm và Hoàng Thạch, hoang mang theo.

“Nói đi, cậu vẫn còn chuyện chưa cho tôi biết, đúng không?” Đoàn Lâm đặt An Tiểu Bắc nằm lên giường, trầm giọng hỏi.

Hoàng Thạch biết lúc này không thể giấu giếm, nhìn Đỗ Man và An Tiểu Nam còn ngơ ngác, cậu nói khẽ, “Hai người sờ sau gáy Tiểu Bắc đi.”

Đỗ Man và An Tiểu Nam sờ soạng sau đầu An Tiểu Bắc. An Tiểu Nam ré lên, Đoàn Lâm vội bịt miệng cô.

“Sau đầu có một cái mặt.” Đỗ Man nhỏ giọng nói, bỗng nhớ ra điều gì, Đỗ Man cuống quýt hỏi, “Tấm ảnh đúng không?”

Hoàng Thạch gật đầu, móc tấm ảnh nhăn nhúm trong túi ra đưa cho Đoàn Lâm, “Đây là em và Đỗ Man vô tình chụp được trong đêm đầu tiên.”

Đoàn Lâm cau mày cầm tấm ảnh. Ảnh rất mờ, nhưng cũng đủ cho Đoàn Lâm thấy rõ Dương Chí Hoa ở góc ảnh, điều làm cậu kinh ngạc là…

“Mặt… con gái?” Đoàn Lâm không tin được.

“Đúng, mới đầu em tưởng là cô gái nào bám lên người anh Dương, nhưng sau đó…” Hoàng Thạch xoa tay, lên tiếng, “Em chắc chắn khuôn mặt đó mọc ra từ sau đầu anh Dương, bởi vì em cũng thấy nó sau đầu Cao Minh Viễn. Nếu em không đoán lầm, họ đều chết vì khuôn mặt này, cái mặt quỷ đó bám vào điều khiển người ta tự giết mình.”

Hoàng Thạch nói xong, An Tiểu Nam ôm miệng, ánh mắt hoảng loạn, “Nhưng Tiểu Bắc… Trời ơi! Không lẽ chúng ta đều phải…” An Tiểu Nam không dám nói ra chữ “chết”, nhưng ai cũng hiểu.

Từ lúc bắt đầu, ai cũng từng nghĩ đến kết cục này, nhưng phải đến khi chứng kiến tận mắt, mọi người mới thật sự biết sợ.

Đỗ Man nghiến răng muốn lật người An Tiểu Bắc, Đoàn Lâm cản lại.

“Không nên làm vậy, vẫn còn mái tóc che đi khuôn mặt quỷ, chưa thấy rõ thì không sao, hơn nữa…” Đoàn Lâm đánh mắt về phía cửa sổ, “Đừng để lộ, thôn dân rất kiêng kỵ chuyện ma quỷ, lúc cần thiết, họ thà giết các cậu chứ nhất quyết không tin ma quỷ tồn tại, hiểu chứ?”

Lời của Đoàn Lâm như giáng cho mỗi người một búa.

Hóa ra bản thân họ là người mang điềm rủi sao? Chẳng những bị cái chết rình rập, mà còn phải canh chừng không để đồng đội bị phát hiện.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Nhìn em gái ngủ say, An Tiểu Nam rơi nước mắt. Đoàn Lâm nhìn ngoài cửa sổ, trời còn sáng, nhóm Hoàng Thạch ngủ cũng lâu, giờ đã là bốn giờ chiều. Vùng núi tối sớm, tầm sáu giờ là trời đen như mực, Đoàn Lâm đoán rằng khoảng thời gian đó là giới hạn của An Tiểu Bắc.

Hoàng Thạch nói không sai, tất thảy đều liên quan đến nước. Nước là khởi nguồn của mọi chuyện, nếu giải quyết đúng thì nước cũng sẽ là nơi kết thúc.

Dựa theo trình tự thời gian, Dương Chí Hoa chết trước khi lên tàu lửa một ngày, cha mẹ hắn không kịp đưa xác hắn về thôn mai táng trước khi trời tối, cho nên hắn “sống lại”, lên tàu lửa đi cùng hội nhiếp ảnh.

Mộc Tử và Đỗ Man thấy Dương Chí Hoa trên xe tang, đó là điềm báo. An Tiểu Nam không biết Dương Chí Hoa đã chết, đêm ấy cô dìm hắn xuống hồ.

Bước xuống hồ là điều cấm kỵ trong thôn.

Căn cứ vào tấm ảnh Đỗ Man chụp, đêm ấy Dương Chí Hoa đã bị “thứ đó” bám vào.

Theo Hoàng Thạch thuật lại, hôm sau Mộc Tử xem bói, nhưng điều cậu ta nói không phải bói toán, mà là nhắc rằng ai trong nhóm cũng có động cơ sát hại Dương Chí Hoa.

Không!

Lời Mộc Tử nói căn bản không phải nhắc nhở, mà là sự thật!

Có lẽ những người có thù riêng với Dương Chí Hoa đều đã từng giết hắn, và lần nào Dương Chí Hoa cũng quay lại.

Trương Đầu To sống lại, Cao Minh Viễn cũng thế.

Sau đầu họ cùng xuất hiện một khuôn mặt.

Nước là then chốt, Đoàn Lâm nhớ mấy hôm nay mưa rất nhiều.

“Đêm mưa là thời điểm vong hồn hồi hương, vì tiếng mưa có thể che lấp tiếng bước chân của họ.”


Vong hồn? Cô gái? Đoàn Lâm sực nhớ ra điều gì, vội hỏi Hoàng Thạch, “Lúc cậu nói chuyện với An Tiểu Bắc, cô ấy trả lời thế nào?”

Đoàn Lâm đột ngột to tiếng làm Hoàng Thạch nhảy dựng, cậu thành thật trả lời, “Cô, cô ấy nói phải tắm thêm mấy lần nữa, rồi cái gì mà tắm sạch sẽ mới có người chơi, hôm sau muốn đi học cùng Ngân gì đó…”

“Đi học? Tắm sạch sẽ?” Những chi tiết rời rạc gợi cho Đoàn Lâm nhớ ra điều gì, “Nước, hồ.” Nghĩ đến truyền thống mai táng của thôn, Đoàn Lâm mở to mắt.

Đúng vậy! Nhắc đến nước, cái thôn này cũng quá quái lạ. Tại sao phải phân thây rồi mới chôn, cả truyền thuyết xác chết vùng dậy nữa. Nếu đúng là thật thì cả nhóm Dương Chí Hoa lúc này đã đoàn tụ rồi.

Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy, trọng điểm là cái hồ, còn cả… cô gái đó!

Nhìn sắc trời, Đoàn Lâm đứng lên, “Tôi ra ngoài thăm dò vài chuyện, các cậu ở đây chờ tôi.”

Đoàn Lâm đi khỏi căn nhà nhỏ dưới những ánh mắt phức tạp.

Cậu đi gặp trưởng thôn, “Trưởng thôn, tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến cái hồ.” Đoàn Lâm hơi do dự, cậu và ông ngoại vốn là người ngoài dọn vào thôn, thật sự không phải người trong thôn, nhưng cậu phải biết rõ vấn đề.

Phản ứng của trưởng thôn nằm ngoài dự đoán của Đoàn Lâm.

“Hỏi làm gì?” Ông lão tóc bạc hung dữ trừng mắt, Đoàn Lâm sượng ngắt, nhưng thôi thúc tìm hiểu sự thật khiến cậu đặt câu hỏi.

“Tôi biết hỏi điều này là không thích hợp, nhưng… đàn em của tôi gặp bất trắc, ông cũng biết mà, là xác chết vùng dậy. Bọn tôi biết truyền thống phân thây mai táng của thôn, nhưng có phải tập tục này quá kỳ lạ không? Ông không cảm thấy…”

“Không cảm thấy cái quái gì hết! Bây hỏi xong thì về đi! Bây cùng đám bạn lập tức rời khỏi thôn! Tụi bây mang đến bao nhiêu rắc rối biết không hả?”

Lão già gầm lên, thôn dân xung quanh cảnh giác nhìn sang, Đoàn Lâm chùn lại.

Chắc chắn cái hồ có bí mật.

Đoàn Lâm bất chấp, “Tôi nhớ không lầm thì tập tục này xuất hiện từ mười năm trước, tôi có ghi chép, có thể cho tôi biết tại sao lại đưa ra…”

Đoàn Lâm chưa hỏi xong đã bị hai gã đàn ông thô kệch chụp cánh tay như bắt gà, trưởng thôn thổi râu quay lưng lại, rõ là muốn tiễn khách.

Thái độ như vậy càng thấy có vấn đề.

Tính cách đặc biệt của Đoàn Lâm là ngang bướng, việc này liên quan đến mạng người, cậu không thể bỏ qua!

Đoàn Lâm vùng ra, móc tấm ảnh trong túi ném về phía trưởng thôn, “Ông xem tấm ảnh này đi! Làm ơn!”

Tờ giấy nhẹ hẫng không thể bay đến tay trưởng thôn, đáp dưới chân ông lão bên cạnh. Ông ta liếc nhìn tấm ảnh xong liền biến sắc, kéo trưởng thôn lại, hai người rì rầm gì đó.

Thêm vài thôn dân tham gia, Đoàn Lâm chú ý toàn là người lớn tuổi, họ vừa nhìn tấm ảnh vừa quan sát cậu, ánh mắt bất thiện.

Lúc đối phương lôi dây thừng ra trói cậu, Đoàn Lâm mới ý thức được hoàn cảnh của mình.

“Mấy người…”

Đoàn Lâm bị trói cứng tay chân, nhóm Hoàng Thạch bị áp giải đến, mặt ngơ ngác. An Tiểu Bắc vẫn còn ngủ, tay bị cột sau lưng.

“Mấy người muốn làm gì?!” Hoàng Thạch không ngồi yên được nữa, quát về phía thôn dân.

Trưởng thôn chậm rãi bước đến, nhét tấm ảnh nhăn nhúm vào túi áo Đoàn Lâm.

Lão già nhẹ nhàng nói, “Đưa lũ yêu ma chúng mày về nơi nên ở. Ma quỷ phải bị dìm dưới hồ, giống như con yêu quái ngày xưa vậy. Còn bây, bây kết bạn với yêu quái, đáng lẽ năm đó nên dìm bây chết chung với con yêu quái đó mới phải.”

Trưởng thôn chửi rủa rất khó nghe, nhưng không lọt vào tai Đoàn Lâm, cậu trầm tư.

Hình như việc lão trưởng thôn nói rất quan trọng, cực kỳ quan trọng với Đoàn Lâm.

Hoàng Thạch liều mạng kêu Đoàn Lâm, muốn gọi tỉnh cậu. Thôn dân không trì hoãn, khiêng cả nhóm đi. Cảnh sắc quen thuộc, Hoàng Thạch khủng hoảng, phát hiện thôn dân đang khiêng họ đến chỗ cái hồ.

Thôn dân cột đá vào người họ, Hoàng Thạch không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích của thôn dân là ném họ xuống hồ.

“Làm gì đấy?! Giờ là thời buổi nào rồi mà còn người ngu như vậy!” Hoàng Thạch chửi ầm trời, muốn kêu gọi đồng đội phản kháng, nhưng ai cũng chết lặng.

Đỗ Man mặt không biểu cảm, lạnh lùng cụp mắt, không biết đang nghĩ gì. An Tiểu Nam như đã chấp nhận số phận, ngơ ngẩn nhìn hồ nước mà rơi lệ. An Tiểu Bắc hôn mê. Đoàn Lâm…

“Anh Đoàn, đây không phải lúc ngẩn người, chúng ta sắp chết rồi! Sắp bị dìm chết rồi! Mẹ kiếp! Thả tao ra! Tao còn muốn đi học! Ngày mốt khai giảng rồi! Chó chết!”

Tiếng chửi rủa của Hoàng Thạch không khiến thôn dân dừng lại, họ chỉ lo đi theo trưởng thôn, nghiêm túc thi hành mệnh lệnh.

Đoàn Lâm không nghe lọt gì cả, cậu vẫn đang suy tư. Hai chữ “đi học” của Hoàng Thạch như bó đuốc soi sáng cho Đoàn Lâm!

Nhớ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi! Đứa trẻ đó là Thủy Thảo!