Vong Linh Thư

Chương 14: Ký túc xá có ma?



Về phòng rồi, Đoàn Lâm rửa tay trong chậu, quả nhiên nước loang ra có màu đỏ, cậu đổ nước vào bồn hoa, đóng cửa ngồi trên giường.

Nhìn thấy thứ không nên thấy nữa rồi…

Đoàn Lâm ôm mặt, lắc đầu, sau đó xòe tay ra.

Ba đường chỉ tay hằn rõ, người ta nói cậu tốt số, sống đời nhàn hạ. Chỉ tay của Đoàn Lâm chỉ có đúng ba đường, không thừa, vừa rõ vừa sâu như dao rạch.

Nhìn đường sinh mệnh dài nhất dưới cùng, Đoàn Lâm cười miễn cưỡng.

Đường chỉ tay đúng là do dao rạch mà có.

Đoàn Lâm bẩm sinh không có đường chỉ tay này, nói cách khác là cậu không có đường sinh mệnh.

Trước sáu tuổi, sức khỏe của Đoàn Lâm rất yếu, nhờ ông ngoại rạch cho cậu đường sinh mệnh mà cậu mới sống được đến ngày hôm nay.

Trưởng thành, Đoàn Lâm chẳng có gì khác với người bình thường, thành tích học tập tầm tầm, diện mạo phổ thông, trầm tính kiệm lời.

Song theo thời gian, cuộc sống bình lặng từ từ thay đổi từ khi cậu đặt chân vào thành phố này.

Đoàn Lâm nhận ra đường chỉ tay ông ngoại rạch cho đang phai dần.

Đây là dấu hiệu của điều gì?

Cậu nhíu mày, nhớ lại giấc mơ đã thấy trước khi ông ngoại mất, rốt cuộc thì…

Đoàn Lâm xoa tay, chậm rãi mở mắt.

Sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng chứ?

Đoàn Lâm ép mình bình tĩnh, bắt đầu sửa soạn quần áo cho ngày mai, thật ra đó cũng là bộ cậu mặc hôm nay, Đoàn Lâm có đúng một bộ đồ Tây mà thôi.

Khi lục túi áo, cậu tìm thấy…

Đoàn Lâm xòe tay ra, là một chiếc nhẫn, cậu nhặt nó hồi sáng, nếu không lục túi thì cậu quên béng rồi.

Đoàn Lâm dùng khăn lau chiếc nhẫn bạc đính đá đỏ, xem kích cỡ thì là nhẫn ngón út, cũng không phải dành cho phụ nữ.

Cậu chú ý đến vết bẩn mặt trong chiếc nhẫn, bèn thả nhẫn vào chậu nước, vệt loang có màu đỏ nhạt…

Không lành!

Đoàn Lâm vớt chiếc nhẫn để lên bàn, càng nghĩ càng không hiểu, trời tối dần, cậu sực nhớ phòng không có đèn, chẳng còn thấy được gì. Đoàn Lâm đứng dậy lấy ga trải giường bọc nệm, mặc nguyên áo nằm xuống.

Đêm lạnh cóng, Đoàn Lâm nghe tiếng ai đi qua đi lại và tiếng cửa kêu cót két.


Trong mơ, Đoàn Lâm xuất hiện trong rừng, xung quanh tối đen, chỉ nghe tiếng giày giẫm lên cỏ…

Cậu đang nằm dưới đất, trước mặt là…

Một cái giếng?

Cái giếng bị cây cối che khuất, chân cậu tự động bước đến, đưa tay đến miệng giếng.

Không… đừng… tại sao cậu lại đưa tay vào? Rút tay ra! Mau rời khỏi đây!

Trán Đoàn Lâm túa mồ hôi lạnh, cậu thúc giục bản thân chạy khỏi nơi này, nhưng bàn tay vẫn tiếp tục thò vào miệng giếng…

Một bàn tay từ dưới giếng vươn lên chụp lấy tay Đoàn Lâm! Bàn tay ấy siết tay Đoàn Lâm phát đau, ngón út đeo một chiếc nhẫn bạc đính đá đỏ, đúng là chiếc nhẫn cậu nhặt hồi sáng…

Ngay lúc không biết làm gì thì Đoàn Lâm cảm giác được sau lưng có người!

Cậu quay phắt lại, thấy một bóng người âm u không rõ mặt, Đoàn Lâm bạo gan muốn nhìn kỹ gương mặt đối phương, đang lúc không biết nên làm gì thì người đó đi lướt qua cậu, nhấc chân đạp nắp giếng!

Bàn tay vươn ra từ miệng giếng bị nắp giếng đè lên, Đoàn Lâm nghe tiếng ai hét thảm, sau đó bàn tay biến mất, chỉ còn mình cậu…

Đoàn Lâm bừng tỉnh.

Cậu xoa cánh tay bị bàn tay trong mơ bấu lấy, cơn đau rất thật. Tay trái Đoàn Lâm mò được một thứ khiến cậu há hốc.

Không tin được, Đoàn Lâm xòe bàn tay bị siết, trong tay cậu là chiếc nhẫn bạc cậu nhặt được hôm qua.

Đoàn Lâm rùng mình.

Mặt cậu tái mét, tiết hai là môn Anh, Đoàn Lâm đứng trước cửa phòng học. Đợi chuông reo, Đoàn Lâm bẻ lại cổ áo rồi cầm sách bước lên bục giảng, ngẩng đầu.

“Chào mọi người, tôi là Đoàn Lâm, từ giờ… tôi sẽ là giáo viên tiếng Anh của các em, mong được giúp đỡ.” Đang nói nửa chừng, Đoàn Lâm ngẩn ra nhìn người ngồi cuối lớp rồi nhanh chóng bình tĩnh, hoàn thành khâu tự giới thiệu.

Người cuối lớp mỉm cười như khen ngợi, đúng là Mộc Tử!

“Cậu đến đây làm gì?” Tan học, xác định xung quanh không ai để ý, Đoàn Lâm xuống hỏi Mộc Tử.

“Đi học.” Mộc Tử nhìn Đoàn Lâm, cười như không cười.

Đoàn Lâm nhíu mày, “Cậu… cậu biết ở đây có cái gì đúng không? Tôi hiểu rồi, cậu nộp hồ sơ giúp tôi vì có kế hoạch khác à?”

“Có gì là có gì? Có ma hả?” Mộc Tử thản nhiên nói.

Đoàn Lâm giật mình, định lên tiếng thì kế bên có ai hét lên.

“Ai? Ai mới bảo có ma? Nói thầy nghe, trường này bị ma ám đó! Em điều tra rồi!” Một học sinh thấp bé nhảy qua ngồi kế Đoàn Lâm, giương mắt tròn xoe nhìn cậu, hưng phấn nói.

“Nè, thầy biết trường có ma mà còn dám đến dạy sao? Gan quá, nhiều người gặp ma lắm rồi…”

“Hả? Cái gì ma?” Đoàn Lâm ngơ ngác.

“Ủa? Vậy là thầy cũng bị lừa à? Thầy có phải người bản địa không?”

“Không…”

“Xong! Thầy bị lừa rồi, chắc chắn trường thấy thầy là người địa phương nên mới dụ vào, ai ở đây cũng biết nên đâu dám tới.” Đoàn Lâm càng nghe càng tối mặt.

“Trường này… từng xảy ra chuyện gì?” Đoàn Lâm lạnh mặt hỏi.

“Nơi này…” Cậu nhóc chưa kịp nói, các học sinh khác đã ngắt lời, “Khỉ, mày định nói ký túc xá Tử Đằng có ma chứ gì? Nhát cáy! Ở ký túc hai năm mà mày gặp ma bao giờ chưa? Có hẵng nói.”

“Cái đám này! Tao gặp rồi! Lúc đó tao vào nhà vệ sinh…”

“Ờ rồi, mày vào nhà vệ sinh gặp một con ma nữ áo trắng nhờ mày hứng nước phải không?” Người ngồi kế cậu nhóc cười nói tiếp.

Thấy bạn cùng lớp tỏ vẻ biết tuốt, Khỉ nổi nóng.

“Do mày nhát thôi, gội đầu không ngẩng mặt lên rồi không nhận ra người hay ma. Mày nhìn lầm rồi tự mình hù mình chứ gì? Ha ha.” Cậu học sinh vừa nói có vẻ là thủ lĩnh của lớp, những người khác nghe thế cũng cười hùa theo.

“Không phải chuyện đó, hôm qua tao gặp chuyện ghê hơn.” Khỉ nghiêm mặt, các học sinh khác miễn cưỡng ngừng cười, cũng muốn nghe xem cậu ta nói gì.

“Hôm qua… tao nghe tiếng động từ căn phòng đó, cửa phòng để mở.”

“Phòng đó? Có thật là phòng đó không?!” Một người khác hỏi lại, Đoàn Lâm chú ý thấy nét mặt các học sinh thay đổi hẳn.

“Đúng, là phòng đó, phòng 143.” Khỉ nói, đưa mắt nhìn cậu nhóc vừa rồi cười cợt mình.

Phòng học im phăng phắc.

Lát sau, Đoàn Lâm ho một tiếng, “Ừm… mấy em nói phòng 143 hả? Hôm qua tôi vào ở phòng đó, tiếng động em nghe… chắc là do tôi làm đấy.”

Cả lớp lập tức dồn mắt nhìn Đoàn Lâm.

“Ơ… có vấn đề gì à?” Đoàn Lâm cười cứng đơ.

Biểu cảm các học sinh rất quái lạ, chúng nhìn Đoàn Lâm như thấy ma.

“Thầy không biết ư? Phòng 143 bị ám…” Khỉ định nói thì…

“E hèm!” Giáo viên Toán đứng trên bục giảng tằng hắng.

Cuộc trò chuyện bị ngắt ngang, thấy giáo viên môn khác đến, Đoàn Lâm vội vàng dọn đồ, “Xin lỗi, tôi…”

“Thầy Đoàn gần gũi với học trò là tốt, nhưng có vài chuyện thầy đừng tưởng là thật, tụi nó phải hù cho thầy cô sợ không dám lên lớp mới chịu.” Giáo viên kia vỗ vai Đoàn Lâm, cười cứng còng với các học sinh.


Đoàn Lâm gật đầu, lập tức ra ngoài. Làm giáo viên trung học vốn chẳng nhẹ nhàng, cậu còn chưa quen với giáo án song Đoàn Lâm vẫn thấy khá ổn, một ngày trôi qua, Đoàn Lâm có hơi mệt.

Cậu vừa nới lỏng cà-vạt vừa về ký túc xá, bật công tắc đèn mà phòng vẫn tối mù, bấy giờ Đoàn Lâm mới nhớ mình chưa thay bóng đèn. Khu vực này hẻo lánh, muốn mua bóng đèn cũng khó, hết cách, Đoàn Lâm tìm người quản lý, chịu đựng ánh nhìn quái lạ của ông ta mà bảo mình muốn xin một bóng đèn mới.

“Cậu… ngủ ngon không?” Gương mặt già nua gầy gò của người quản lý mang vẻ khó hiểu.

“Cảm ơn, ngủ được, nhưng mà…” Đoàn Lâm chợt nghĩ đến điều gì, đang nói nửa chừng thì ngừng, gật đầu ra ngoài.

Khi chưa xác định rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì không cần phải hù người khác, nghĩ thế, Đoàn Lâm đẩy cửa phòng 143.

Sắc trời càng lúc càng âm u dù đang là ngày hè, khu lầu này nằm ở góc khuất nắng nên luôn tối hơn chỗ khác. Đoàn Lâm kéo ghế, leo lên thay bóng đèn.

Bóng đèn cũ hoen gỉ kẹt cứng, Đoàn Lâm vặn cả buổi, toát mồ hôi mới tháo được, trong chớp mắt đó, căn phòng chìm vào bóng tối.

Đoàn Lâm xoay cánh tay, lấy bóng đèn mới thay vào, đui đèn xoay nghe ken két vô cùng chói tai.

Cuối cùng cũng xong, Đoàn Lâm nhìn cửa sổ nhỏ trên cao, chợt nghĩ…

“Chỗ này y như phòng giam.” Đoàn Lâm cười khẽ, thử bật đèn xem sao, nếu vấn đề nằm ở đế đèn thì rắc rối rồi.

“Tạch” một tiếng, đèn… sáng.

“Ơ? Sao đèn mờ vậy nhỉ?” Bóng đèn tròn tỏa ánh sáng tù mù, Đoàn Lâm nhíu mày nhìn lên, mắt lướt qua dưới đèn…

Đoàn Lâm cứng người! Cậu cẩn thận nhìn lại lần nữa…

Có người! Trên giường cậu có người!

Trong bóng tối, một bóng người bé nhỏ ngồi co ro trên giường, giương mắt nhìn thẳng vào Đoàn Lâm.

Đoàn Lâm sợ ngây người! Cánh tay mỏi nhừ mà không dám cử động, cậu nín thở, không dám nhìn cái bóng đó nữa, song lại không thể không nhìn, rủi như bất cẩn…

Trán Đoàn Lâm túa mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo, gió phất qua lạnh thấu xương.

Đoàn Lâm chợt cảm giác vai mình lạnh ngắt!

Bả vai cứng đờ, cảm giác này… cứ như có thứ gì đó khoác lên vai…

Chờ đã! Khoác lên?!

Đoàn Lâm không kiềm được mà run bắn, cậu không dám thở mạnh, bấn loạn nhìn ra phía sau…

“Cứu…”

Đoàn Lâm mất thăng bằng, cả người lẫn ghế đổ ập xuống.

Ngay lúc Đoàn Lâm bị ngã, bóng đèn bật sáng, căn phòng u tối sáng bừng lên.

Khi các học sinh chạy đến thì thấy cảnh thầy Đoàn nằm ngửa trên sàn, trừng mắt nhìn bóng đèn tròn.

“Thầy bị gì thế?” Nam sinh xông vào đầu tiên là Khỉ, cậu ta sốt sắng mở to mắt nhìn Đoàn Lâm.

“Khụ.” Đoàn Lâm lấy lại tinh thần, được các học sinh đỡ dậy, cậu phủi bụi trên người, “Thầy… thay bóng đèn rồi bị ngã thôi.”

“Hả? Hóa ra… vậy được rồi, em cứ tưởng… tưởng thầy gặp ma…” Khỉ mỉm cười, thở phào một cái.

Đoàn Lâm cười gượng, định cảm ơn người đỡ mình dậy thì nhận ra người đó là Mộc Tử, cậu gật đầu với đối phương rồi đấm vai theo bản năng.

“Tôi không sao.” Đoàn Lâm không nhịn được nhìn lên giường, chỉ thấy bóng của rào chắn quanh giường đổ xuống nệm, chẳng lẽ cậu nhìn lầm?

Nhưng mà… vừa rồi chyện gì xảy ra sau lưng mình?

Mộc Tử nhìn Đoàn Lâm, dồn chú ý lên vết bụi trên vai áo Đoàn Lâm…

“Vai anh…” Nét mặt Mộc Tử chẳng có gì khác lạ, cậu ta kín đáo đứng ở cửa, chặn tầm mắt của các học sinh.

“Hở? Chắc lúc ngã bị va vào đâu đó, hơi đau…”

Mộc Tử không nghe Đoàn Lâm nói, chỉ nhìn chằm chặp dấu bụi xám tro trên áo cậu.

Bốn vệt… hệt như dấu tay người. Mộc Tử ướm tay mình lên vệt xám, trùng khớp, nhưng nhỏ hơn, lại còn…

Mộc Tử đăm chiêu nhìn Đoàn Lâm.

“Làm gì đấy?”

Thấy Đoàn Lâm quay lại nhìn mình, Mộc Tử vỗ nhẹ vai Đoàn Lâm như đang phủi bụi.

“Áo anh dính bụi.” Vệt xám trên vai Đoàn Lâm biến mất, Mộc Tử lùi về một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Thấy tầm mắt Mộc Tử như đang nhìn mình, lại như chẳng phải, Đoàn Lâm không nhịn được quay đầu nhìn phía sau.

Chẳng có gì cả.

Đoàn Lâm nhíu mày, sau đó cười với hai học sinh đứng ngoài cửa.

“Cảm ơn các em quan tâm.”

Vẻ mặt hai người ngoài cửa rất quái dị, một lúc lâu sau, Khỉ lên tiếng đánh tan không khí kỳ lạ.

“Hồi nãy chạy đến không để ý, thì ra chỗ này là phòng 143!”

“Phải rồi!” Học sinh to con kia phụ họa, Đoàn Lâm nhận ra hai đứa là học sinh trong lớp mình.


“Phòng này là cấm địa của Tề Lan, nếu ngay mai tụi kia biết chúng ta vào đây chắc là phục sát đất!” Khỉ nói, song giọng nói chẳng mấy vui mừng.

Tuy nhiên, tuổi trẻ sợ đó rồi quên, hai cậu nhóc đứng trong phòng một hồi, thấy chẳng khác gì phòng mình thì nhanh chóng tán dóc với Đoàn Lâm.

“Vừa rồi thầy làm em hú vía!” Khỉ hết sợ thì nói như súng liên thanh.

“Vậy hả?” Đoàn Lâm chỉ biết cười.

“Thầy thật sự không thấy gì hết?” Khỉ không tin, truy hỏi Đoàn Lâm, Đoàn Lâm im lặng.

Cậu… đã thấy gì? Lúc nãy hoảng hốt, là cậu hoa mắt hay là… Đoàn Lâm vẫn mong mình nhìn lầm.

Thấy Đoàn Lâm không trả lời, Khỉ đổi nét mặt, “Thầy đã thấy gì đúng không?”

“Không, không có, vừa nãy bị ngã nên đau đầu ấy mà…”

“Chậc, thầy đừng hù tụi em, thằng Khỉ tối ngày dán tai vô tường rình nghe, thầy im lặng làm tụi em tưởng có ma thật…” Học sinh còn lại vỗ ngực, ngồi phịch xuống giường của Đoàn Lâm.

Hai thằng nhóc ngồi trên giường cậu, không nhiều không ít, khéo làm sao lại chừa ra vị trí có bóng người kia… Đoàn Lâm nghĩ vẩn vơ một lát rồi tự bấu tay mình, bình tĩnh lại.

Khỉ tính kể mấy chuyện kinh dị liên quan đến phòng này, nhưng bị học sinh kia ra dấu ngăn lại, cuối cùng Khỉ vẫn không nói. Đoàn Lâm cũng muốn biết, nhưng… thấy Khỉ liều mạng nháy mắt với mình, mặt đầy sợ hãi, Đoàn Lâm biết điều không hỏi.

Đoàn Lâm thấy khát, lúc lấy lon bia trong va-li, Khỉ vồ tới làm cậu giật bắn.

“Thầy có hàng mà giấu!” Thấy hai thằng nhóc ứa nước miếng tới nơi, Đoàn Lâm nghĩ rồi lôi hết lương thực dự trữ ra. Tuổi này đã bắt đầu thấy hứng thú với thức uống có cồn, ngày trước cậu cũng vậy.

Căn phòng yên ắng bỗng rộn ràng hẳn lên, mọi người vừa uống vừa tán gẫu, hoàn toàn quên mất nơi này là phòng 143. Đoàn Lâm cũng quên, cậu lẳng lặng uống, nhìn hai đứa trẻ to xác. Bỗng dưng…

“Gì thế?” Giọng Mộc Tử vang lên, Đoàn Lâm vừa ngẩng đầu thì thấy Mộc Tử nhìn mình trừng trừng, phát hiện cậu ta hỏi mình, Đoàn Lâm nhìn theo hướng ánh mắt Mộc Tử, hóa ra Mộc Tử hỏi về chiếc nhẫn.

Vì giấc mơ ban sáng nên Đoàn Lâm xỏ chiếc nhẫn qua dây, định tối đến treo nó ở cửa. Chiếc nhẫn không phải của cậu, treo lên để chủ nó thấy mà lấy về, tuy chẳng biết chủ chiếc nhẫn là người thế nào. Không ngờ Mộc Tử lại có hứng thú với chiếc nhẫn.

Đoàn Lâm thở dài, đồ mà Mộc Tử nhìn trúng thì chắc chắn không phải thứ tốt lành.

“Là nhẫn con gái.” Mộc Tử lên tiếng, “Có lẽ là nhẫn ngón út.” Nghe thế, Đoàn Lâm hé miệng, sau đó khép lại.

“Cái này… tôi nhặt được hôm qua, định tối treo lên để ai nhận ra nó thì lấy.” Cậu có nên kể giấc mơ đó không? Có thể tiết lộ không?

Đoàn Lâm nhìn chiếc nhẫn, sau đó chuyển mắt nhìn Mộc Tử.

“Ừ, treo càng sớm càng tốt, đừng nên giữ nó.” Mộc Tử thản nhiên nói.

Lúc tiễn hai đứa nhóc, Đoàn Lâm hơi choáng, rõ ràng không uống bao nhiêu nhưng không hiểu sao đầu váng vất, người nóng như lửa. Khi mọi người về thì cảm giác nóng bức đó lập tức biến mất.

Vừa rồi không cảm thấy gì, đến lúc người đi hết Đoàn Lâm mới phát hiện phòng mình lạnh quá, lạnh buốt. Đoàn Lâm rùng mình, hơi men bay hết, cậu đóng kín cửa.

Ổ khóa cũng thay rồi, hôm nay không phải nghe tiếng ván cửa kẽo kẹt nữa, Đoàn Lâm đi ngủ, sau mười hai giờ trường học sẽ cắt điện, cậu phải tranh thủ ngủ trước khi tắt đèn.

Đoàn Lâm nhìn xuống giường, bóng đổ trên nệm.

Là ảo giác sao? Đoàn Lâm cúi người nhìn kỹ hơn.

Trên khăn trải giường trắng tinh là…

Tro bụi.

Nơi hai đứa nhóc ngồi lên có dấu bẩn màu đen.

Nhìn vị trí vết bẩn, Đoàn Lâm như nhớ ra điều gì, cậu lắc đầu, phủi bụi. Nhưng vệt đen ấy bám mãi không đi, Đoàn Lâm nhìn mà khó chịu, thế là cậu lấy khăn trải giường mới ra thay.

Cảm giác này y như lần cậu ngửi thấy mùi mục rữa ở cao ốc Quang Thái, cực kỳ khó chịu.

Sau lần đó, Đoàn Lâm bắt đầu ý thức được bản thân không giống người thường, thứ khiến cậu có cảm giác lạ thì nó thật sự có vấn đề…

Căn phòng này nhìn có vẻ bình thường nhưng chỗ nào cũng tạo cảm giác quái dị, chưa kể tên bạn cùng phòng bí ẩn cũng theo tới đây, rõ ràng nơi này có điều bất thường!

Chợt nhớ Khỉ định kể gì đó, rốt cuộc căn phòng này từng gặp phải chuyện gì?

Có lẽ cậu phải lén tìm Khỉ dò hỏi…

Đoàn Lâm nghĩ ngợi rồi ngủ mất. Cơ mà không cần cậu đi tìm Khỉ thì hôm sau đã biết ngôi trường này quái dị chỗ nào.