Vong linh pháp sư phát hiện càng ngày hắn càng không thể khống chế được việc suy nghĩ đến bộ dáng bộ xương lúc còn sống.
“Ngươi là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh hơn còn có 36E cùng với mông to sao?”
Bộ xương lạnh lùng đả kích hắn: “Trên thực tế, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của ngài.”
Vong linh pháp sư buồn bực, nhưng chuyện này không thể dập tắt hưng trí của hắn: “Vậy tại sao ngươi chết?”
“Ta tự sát.”
Vong linh pháp sư ngẩn người, một cỗ chua xót từng trận dâng lên trong ngực.
Hắn thông qua văn hiến biết được cuộc đời bạn lữ của mình, bộ xương là một dũng sĩ rất cường đại, gã chính trực mà rực rỡ, và cũng giống như lời gã nói —— một người có thể đánh bại được tám người, ngay lúc vị dũng sĩ ở cái tuổi tươi trẻ nhất, thì gã biến mất, dũng sĩ khi còn sống không có gia đình, cũng không có người thân hay bạn bè, từ đó về sau cũng không ai biết được hành tung của gã.
“Tại sao?” Pháp sư hỏi.
“Bởi vì ta quá mạnh, những kẻ tà ác kia đều bị ta đánh bại, ta mất đi mục tiêu, ta không có người thân, đồng nghiệp sợ ta, người dân tôn sùng ta, mà người cầm quyền thì lại muốn lợi dụng ta, mọi người không cần một dũng sĩ nữa, vì vậy ta lựa chọn biến mất.” Giọng điệu bộ xương rất bình tĩnh: “Ta đóng băng vĩnh viễn thi thể của mình ở đỉnh núi tuyết, có phải ngài rất hưng phấn không?”
“Đúng vậy.” Vong linh pháp sư không để ý cả người cứng rắn của bộ xương, hắn dùng cằm mình cọ lên xương bả vai của đối phương: “Nhưng tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ ta là một tên yêu thi thể, ta thật vui khi triệu hóan ra ngươi, cho dù ngươi là một lão già tóc vàng mắt xanh hay là một tên tóc vàng mắt xanh xấu xí, thậm chí nếu ngươi không có 36E cùng với mông to thì ta cũng sẽ rất vui, dù sao thì ta cũng rất đẹp, nhất định nửa kia cùng sẽ đẹp như vậy.”
“Ngài không khẩu thị tâm phi nữa, ta cũng rất vui.”