Vọng Khâu

Chương 5

Người đàn ông này mặc áo sơ mi đen hoa văn chìm cùng với quần tây, thân hình cao lớn ước chừng 1m9, mặt không cảm xúc đứng trước của nhà Hạ Thanh Lâm, trông cứ như sát thủ bí mật của một tổ chức nào đó phái tới.

Hạ Thanh Lâm chưa từng gặp người như vậy nên nhất thời trố mắt ra nhìn, tướng mạo của người này cũng vô cùng anh tuấn, mặt mũi sắc bén hơn người thường, xương chân mày rất cao, ánh mắt trông vừa thần bí lại âm u, giống như thợ săn đang giấu đi sát khí trên thảo nguyên vậy, rõ ràng hắn không nhúc nhích, ánh mắt thậm chí cũng không thèm di chuyển, nhưng vẫn khiến tim Hạ Thanh Lâm không khống chế được đập thình thịch.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Hạ Thanh Lâm nói xong thì muốn đóng cửa, nhưng bị tay hắn giơ lên chặn lại, nói: “Nhặt được của rơi, trả người làm mất, đó không phải là quy củ của con người các cậu sao?”

Giọng hắn rất kì quái, rõ ràng không hề khách sáo chút nào, nhưng lại lộ ra một sự thân thiết xa lạ, có chút giống Khâu Khâu, chẳng qua chất giọng người đàn ông lạnh lùng hơn so với Khâu Khâu.

Hạ Thanh Lâm câm nín không trả lời được, thoáng chốc không phân rõ nổi giờ phút này rốt cuộc cậu đang sợ hãi hay là đang kinh hoàng nhiều hơn.

Người đàn ông không coi ai ra gì đi vào nhà, thẳng tiến vào phòng ngủ của Hạ Thanh Lâm, vén chăn xách gáy Khâu Khâu lên rồi xoay người rời đi, Hạ Thanh Lâm không dám ngăn cản, nhưng cậu nhìn thấy ánh mắt trông mong và cầu cứu của Khâu Khâu nhìn về phía mình.

Nó còn nhỏ như vậy, còn gọi cậu là cha nữa.

Hạ Thanh Lâm đột nhiên đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa chắn trước mặt người đàn ông, cậu cố gắng để giọng mình không phát run: “Anh dựa vào đâu mà mang nó đi? Anh có chứng cứ gì chứng minh nó là của anh?”

Người đàn ông dường như cảm thấy buồn cười, hắn giơ tay xách Khâu Khâu lên, lắc nhẹ một cái, Khâu Khâu giống như được giải huyệt, giây tiếp theo bắt đầu ra sức giãy giụa, trong miệng còn gào khóc kêu lên.

“Nhóc muốn ở lại?” Hắn hỏi.

Khâu Khâu sợ đến nỗi tai cụp xuống, đuôi cũng quặp vào giữa hai chân sau, cả người run lẩy bẩy, trọng họng tràn ra tiếng gầm nhẹ hổn hển.

“Anh đang uy hiếp nó!” Trong lòng Hạ Thanh Lâm nóng như lửa đốt.

Người đàn ông nhướn mày, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Hạ Thanh Lâm sợ nhất phải giao tiếp với người vô lại như vậy, bởi vì da mặt cậu mỏng, một hai câu không nói lại được liền rơi xuống thế hạ phong.

Tiếng kêu của Khâu Khâu từ tức giận dần dần biến thành hừ hừ uất ức, lần này Hạ Thanh Lâm cuối cùng đã nghe rõ được lời nó, nó cầu xin nói: “Lão đại, anh cho em ở lại đây đi, em muốn ở bên cạnh cha, em nhớ cha lắm…”

Giờ Hạ Thanh Lâm mới phản ứng được, ‘Lão đại’ trong miệng Khâu Khâu, chính là người trước mắt đây.

Tay người đàn ông dừng lại một chút rồi nhanh chóng khôi phục như thường, hắn nhìn Hạ Thanh Lâm một cái, nói với Khâu Khâu: “Cậu ta không phải cha nhóc, cha nhóc chết rồi, 300 năm trước đã chết rồi.”

Người đàn ông vừa dứt lời, Khâu Khâu liền ngừng giãy giụa, Hạ Thanh Lâm nhìn thấy mấy giọt nước từ hốc mắt nho nhỏ của nó chậm rãi chảy xuống, thấm ướt một mảng lông xám nâu, nó không nói gì chỉ cúi đầu xuống, bốn cái chân nhỏ mất hết sức lực buông thõng, không nhìn Hạ Thanh Lâm nữa.

Hạ Thanh Lâm nghĩ, có lẽ cậu đã hiểu được ngọn nguồn câu chuyện này rồi, mặc dù chẳng mấy khi xem phim, nhưng với mấy tình huống phim máu chó kiểu này cũng không xa lạ gì.

‘Cha’ trong miệng sói con, thì ra chẳng liên quan gì đến Hạ Thanh Lâm cậu cả.

Hạ Thanh Lâm gọi ‘Khâu Khâu’ một tiếng, lỗ tai nó giật giật nhưng không ngẩng đầu lên, có thể là đang đắm chìm trong bi thương quên hết tất cả rồi, Hạ Thanh Lâm không trách nó.

Hạ Thanh Lâm còn muốn ôm nó một chút, nhưng cuối cùng cũng không đưa tay ra, chỉ yên lặng nhường đường, còn thuận tiện mở cửa cho họ.

Sau khi người đàn ông đi, Hạ Thanh Lâm xông ra, nhưng đã không còn thấy bóng dáng hai người nữa, thang máy an ổn dừng ở tầng 19, không có dấu hiệu mũi tên đi xuống, mà nhà Hạ Thanh Lâm ở tại tầng 13.

Có lẽ yêu quái bọn họ không cần phải đi thang máy làm gì.

Quay lại vào nhà, đột nhiên cảm thấy vắng vẻ, sói con mới đến có 3 ngày, nhưng đã khiến cuộc sống của cậu long trời lở đất.

Hạ Thanh Lâm nằm dài trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, vốn dĩ lúc Khâu Khâu ngủ bên cạnh, cậu không dám động đậy gì, sợ đánh thức nhóc con, ban đêm cũng thường nằm mơ, ngủ không yên ổn, cậu cho rằng sau khi nó đi rồi thì sẽ ngủ được một giấc ngon, nhưng thực tế không như cậu mong muốn. Hạ Thanh Lâm ngơ ngác nhìn trần nhà giữa đêm hôm, sau đó đột nhiên vùng dậy, bật đèn dọn nhà, chuyển hết đồ dùng về vị trí ban đầu, vứt cái bát nhỏ dùng làm bát cơm bát nước vào thùng rác, rồi lại bỏ cây gậy mài răng vị thịt bò còn chưa xé vỏ vào lại thùng chuyển phát, chuẩn bị trả hàng.

Sau trận sóng gió này, cuộc sống của cậu có lẽ sẽ trở về quỹ đạo ban đầu.

Xem như là một lần kì ngộ vậy.

...

Ngày hôm sau Hạ Thanh Lâm tăng ca đến tận 10 giờ mới về nhà, cả người mỏi nhừ, chẳng còn sức mà đi bộ.

Nhưng vừa ra khỏi thang máy, từ đằng xa đã nhìn thấy một cục xám nâu đang đứng gật gà trên thảm đệm chân. Nghe thấy tiếng bước chân, cục xám nhỏ lập tức vểnh tai, sau khi nhận ra Hạ Thanh Lâm thì vội vã xoay người lại.

Hạ Thanh Lâm cho rằng cậu bị ảo giác, hoặc là thời gian quay ngược lại mấy ngày trước, dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang, một con sói con chạy như bay về phía cậu.

Khâu Khâu chen vào lòng Hạ Thanh Lâm hưng phấn tranh công, nó vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi: “Cha ơi, con vất vả lắm mới trốn được lão đại đó, cha thấy con có lợi hại không?”