Vong Giả Quy Lai

Chương 9

“Con mẹ nó, là ai làm vậy!

“Tất cả mang vũ khí tới, lên lầu! Giết hết!”

……..

Mạc Phỉ lo lắng trong phòng còn có người, cậu nhìn vào một cánh cửa sổ đang mở. Dựa vào ánh trăng, cậu nhìn thấy có một người đàn ông đang mang theo súng đứng trước mặt Cố Lam, Cố Lam thì đứng đối diện với cửa sổ, còn người đàn ông kia đang đối mặt với cô.

Vì để bảo vệ Mạc Phỉ, Cố Lam suy nghĩ một chút, ôn nhu nói với tên mập mạp kia: “Đại ca, có thể buông lỏng nút trói cho tôi được không, tay tôi hình như muốn đứt luôn rồi.”

“Con mẹ nó, mày đàng hoàng một chút cho tao! Coi chừng tao đánh mày đó!”

“Làm gì vậy, sao lại hung dữ như vậy chứ, lão đại đi rồi, chỉ còn hai chúng ta, anh hung dữ cho ai xem đây.”- Cố Lam vén chân dài lên, thân thể thon dài bóng loáng, tên mập kia nhịn không được mà liếc mắt nhìn.

Tên mập nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân của Cố Lam.

Cố Lam biết rõ gã này là người có địa vị thấp nhất, e là mọi người đã hưởng dụng xong cũng không tới phiên gã. Hiện tại lão đại không có ở đây, đây nhất định là cơ hội tốt dành cho gã.

Để tiện cho Mạc Phỉ làm việc, Cố Lam cũng chẳng thèm để ý nữa. Cô cố ý che che giấu giấu, mà hành động này lại khiến bộ quần áo rách nát của cô xộc xệch, cảnh “xuân” liền lộ ra.

Tên mập không nhịn được nữa, gã ném súng xuống, đưa tay mở thắt lưng, nhỏ giọng tựa như đang an ủi chính mình: “Mình nhanh chút là được, sẽ không bị lão đại phát hiện đâu.”

“Anh làm gì! Anh làm gì vậy! Chúng ta đang ở cạnh cửa đó nha, anh tiến thêm một chút nữa, tôi sẽ đẩy cửa gọi người đấy!”

“Ha ha ha! Mày tưởng tao sợ sao? Đây là văn phòng của lãnh đạo xưởng này đó, cách âm rất tốt. Mày đang bị trói thì làm sao có thể đẩy cửa? Gọi đi, mày gọi đi, càng gọi lão tử càng cao hứng…”

Mạc Phỉ nghe rõ vị trí hiện tại của Cố Lam, cậu lặng lẽ tiến vào lầu hành chính, rất nhanh liền tiếp cận được căn phòng kia.

Lầu hành chính này trên dưới trước sau đều có cầu thang, vị trí hiện tại của Mạc Phỉ lại rất không thuận tiện, vạn nhất có người đứng ở trên cầu thang sẽ lập tức nhìn thấy cậu, tình thế sẽ trở nên gay go.

Ở bên ngoài quả thực không thể nghe được động tĩnh bên trong, Mạc Phỉ hít sâu một hơi, cầm lấy cương côn không biết do ai vứt trên mặt đất.

Đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Cố Lam cố ý để tên mập đối diện với cửa lớn, lúc cậu tiến vào, liền cảm thấy cửa va vào một thứ như cột xi măng lớn, sau đó liền thấy một người ôm đầu bối rối đứng dậy. Cửa đóng, cậu nắm lấy cương côn, đâm thẳng về phía tên mập.

Lúc bắt đầu tên mập còn lẩm bẩm, rầm rì, nhưng rất nhanh thanh âm trong cổ họng của gã liền vụt tắt, biến thành một đống thịt nhũn nằm trên mặt đất.

Nhưng Mạc Phỉ vẫn nắm chặt gậy mà đánh vào gã.

“Mạc Phỉ! Mạc Phỉ! Đừng đánh nữa, hắn ta chết rồi.”- Cố Lam đứng ở một bên kéo lấy cánh tay của Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ thở hổn hển, khi cậu cuối đầu liền nhìn thấy một vũng máu, nghĩ đến đây là thành tựu của mình, cảm giác có cái gì đó bốc lên trong lồng ngực.

“Trên người của hắn có chìa khóa của cánh cửa đối diện.”- Cố Lam nói.

“Hà… Hà… Hà…”- Mạc Phỉ không dám nhìn xuống người đã chết kia. Bàn tay toàn là máu, cậu kéo Cố Lam: “Không cần tìm, bọn họ đều ở bên ngoài. Chúng ta nhanh rời khỏi đây.”

Xung quanh lầu hành chính đều là tiếng súng, Mạc Phỉ muốn dựa vào tiếng súng để tìm vị trí của Địch Hạo Tuấn, có thể tùy thời mà cứu anh ta, nhưng tiếng súng quá nhiều, lẫn lộn hết lên.

Một đoàn nữ nhân bám sát theo sau Mạc Phỉ, đi dọc theo lầu hành chính. Vài ngọn đèn pha le lói trên mái nhà, khiến toàn bộ khu xưởng âm u quỷ dị vô cùng. Ánh đèn yếu ớt đó hầu hết hắt ra từ những cây đèn bắt sâu, bởi vì máy phát điện đã bị Địch Hạo Tuấn phá hủy, nên toàn bộ bên trong khu xưởng không có chút ánh sáng nào.

Thích Tâm hưng phấn chạy tới chỗ cậu: “Mạc Phỉ! Mạc Phỉ! Xem tôi mang đến nhiều đồ vật này! Nhiều người quá đi! Chúng ta có thể đi lấy thêm nhiều đồ nữa! Địch Hạo Tuấn đâu rồi?”

“Anh ta còn ở bên trong.”- Mạc Phỉ nói, “Chúng ta đang ở trong này nhưng cảnh vệ bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng súng, sẽ chạy vào đây. Chúng ta phải nghĩ cách để thoát khỏi nơi này.”

“Nơi nơi đều có rào chắn?! Trời ạ, chúng ta nên làm gì đây?”- Thích Tâm vừa hoảng hốt vừa khẩn trương.

Mặc Phỉ hiện tại mới phát hiện, không có Địch Hạo Tuấn, cậu quả thật là người vô năng mà.

Bọn họ trốn ở phía sau nhà kho, nhìn thấy mấy thủ vệ từ cửa lớn chạy tới. Mạc Phỉ hoảng hốt. Mấy người phụ nữ đang ở bên trong kho cố mang theo những vật dụng cần thiết đi. Đúng như lời Địch Hạo Tuấn đã nói, nơi này chính là một bảo khố! Bọn người Trương Khánh vì sợ Zombie bạo phát nên đã dự trữ rất nhiều vũ khí cùng vật dụng hữu ích.

“Tiếp viện của các người đâu?”- Cố Lam rất gấp, “Không phải cậu nói còn có những người khác nữa sao? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

“Không có, chỉ có ba người chúng tôi.”- Thích Tâm lắc đầu.

“Các người làm như vậy là đem sinh mạng của chúng tôi ra đùa giỡn đấy!”- Cố Lam vô cùng tức giận.

“Đừng như vậy, Cố Lam, bọn họ chỉ là tốt bụng muốn giúp chúng ta thôi.”- Mấy cô gái kia lên tiếng trấn an.

“Làm sao bây giờ?”- Thích Tâm hỏi.

Mạc Phỉ nhìn đến phía tường vây kia, mục tiêu quá rõ ràng nhưng cũng quá xa. Một nhóm người lớn như vậy đi đến tường vây cũng không chắc sẽ bị phát hiện. Huống chi cửa lớn bên đó chỉ có hai người thủ vệ, có thể mạo hiểm thử một lần.

Đang suy nghĩ, kho hàng đột nhiên bị đẩy ra, mấy người bên trong kinh ngạc suýt đã ra tay động thủ.

Địch Hạo Tuấn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nhiều người bên trong cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Anh nói với Mạc Phỉ: “Mọi người đi ra đi, bọn họ đã bị tôi đánh lừa đi rồi, lợi dụng thời cơ này, nhanh đi theo tôi.”

Mạc Phỉ không rõ Địch Hạo Tuấn đã làm gì, chỉ nghe thấy bên trong lầu hành chính toàn là tiếng súng.

Bọn họ kéo theo nhiều bao nhỏ đựng chiến lợi phẩm, nhanh chóng đi đến cửa lớn. Nhà kho cách lầu hành chính rất gần, theo lý thuyết, hai người thủ vệ này hẳn là nghe được tiếng súng, nhưng có thể là vì Trương Khánh đã dặn dò, nên bọn họ không rời khỏi cương vị.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta không qua được.”- Vẻ mặt Thích Tâm như đưa đám.

Địch Hạo Tuấn đưa tay sờ lên bao đồ, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười: “Đừng quên, hiện tại chúng ta đã có súng.”

Mạc Phỉ thấy Địch Hạo Tuấn nhanh chóng lắp ráp súng ống, vẻ mặt cậu rất khiếp sợ. Ánh mắt cậu dừng ở cổ của Địch Hạo Tuấn, Mạc Phỉ thấy được vài vết thương cùng hình xăm trên cổ của anh. Địch Hạo Tuấn hai ba lần liền lắp ráp xong súng ống, anh kéo chốt, đem những thứ khác quăng lại trong bao, quay lại nói với mọi người: “Bọn Trương Khánh sẽ đến đây trong chốc lát nữa. Mọi người chuẩn bị kỹ càng, tôi đếm tới một liền bắt đầu chạy.”

“Ba.”- Địch Hạo Tuấn thấp giọng nói, họng súng đen ngòm trong tay anh quay về một trong hai tên thủ vệ kia.

Mạc Phỉ đem những bao nhỏ quấn quanh người cậu, trong đó đều là nước, rất nặng.

“Hai.”- Địch Họa Tuấn bóp cò, một ánh lửa lóe lên, một người liền ngã xuống đất.

“Ai?!”- Một thủ vệ khác giơ súng lên.

“Một.”- Địch Hạo Tuấn đếm tới số cuối cùng, người thủ vệ kia cũng từ từ mà ngã xuống đất.

“Chạy!”- Mạc Phỉ ở một bên hô lớn.

Bình nước nặng trình trịch đột nhiên va vào sống lưng của Mạc Phỉ, Thích Tâm cũng không tốt hơn là bao. Bọn họ sợ những cô gái trẻ tuổi kia sẽ không mang nổi, nên đều giành mang những bình nước nặng đó trên người.

Mạc Phỉ kéo theo một cô bé đang bị thương, Địch Hạo Tuấn chạy ở cuối, vừa chạy vừa xoay người nổ súng..

Đám người Trương Khánh dường như đã phát hiện Địch Hạo Tuấn, bên trong lầu hành chính không còn nghe thấy tiếng súng nữa, bọn họ đang tìm kiếm tăm tích của Địch Hạo Tuấn.

Cũng có thể đám người này nghe được tiếng súng ở kho hàng, Trương Khánh chửi thề một câu, lập tức dẫn người chạy đi.

Bên trong tường vây chợt ném ra một thứ, Trương Khánh thấy không rõ, vừa vặn có người xô hắn qua một bên, “Là lựu đạn.”

“Oanh.” một tiếng, Trương Khánh không nghe thấy gì, hắn chỉ nhìn thấy khắp thế giới đều là những mảnh kim loại.

Vụ nổ làm những tấm kính vỡ tan, đám Zombie bên ngoài nghe được tiếng động lớn như vậy, liền dồn dập tụ lại gần nhà kho. Trong chốc lát những tên thủ vệ trở nên căng thẳng, đứng phía trên mà điên cuồng chém giết Zombie.

“Đừng bắn nữa, cẩn thận những thùng dầu kia sẽ phát nổ đó.”- Mạc Phỉ nói với Địch Hạo Tuấn.

Một viên đạn bay sát qua da đầu của Mạc Phỉ, suýt nữa là chấm dứt sinh mệnh cậu.

Địch Hạo Tuấn ở phía sau hô lớn: “Thích Tâm dẫn bọn họ đến xe, Mặc Phỉ lên khởi động xe buýt, các cậu không cần chờ tôi.”

Trương Khánh như muốn điên rồi, từ dưới đất bò dậy hô loạn: “Ngăn bọn chúng lại cho tao!”

“Bắn!”

“Đừng nổ súng, xung quanh đều là xăng!”

……….

Địch Hạo Tuấn chạy ở cuối cùng, khi xe khởi động di chuyển, anh vẫn chưa lên xe.

Mạc Phỉ sốt ruột gọi anh: “Mau lên xe đi!”

Địch Hạo Tuấn liếc mắt nhìn truy binh suy lưng, trên mặt anh lóe qua một tia nham hiểm, đem lưu đại cuối cùng, kéo chốt, ném tới Trương Khánh.

Xe chạy hết tốc lực, Địch Hạo Tuấn cũng đã kịp thời lên xe. Anh đoạt lấy tay lái từ Mạc Phỉ, xe buýt như điên loạn tông thẳng hướng về cửa lớn.

“Xe sẽ bị va nát mất! Anh điên rồi sao?”- Mặc Phỉ vội vã hô to.

Địch Hạo Tuấn quát lên: “Mọi người nắm chặt lấy tay vịn trên ghế ngồi đi.”

Xe buýt tàn nhẫn va vào cửa lớn, tim Mạc Phỉ nhảy lên, may là cửa kính của xe không bị vỡ nát.

Zombie bên ngoài tràn vào như thủy triều, Địch Hạo Tuấn dùng xe cán thẳng qua những con Zombie đang lao tới.

Có con bị cán nát vụn, có con thì bị đẩy văng lên nóc xe rồi té xuống dần, vô cùng thê thảm.

Trương Khánh thấy kho dầu nổ tung, tim liền rơi thẳng xuống đáy vực, hắn đặt mông ngồi xuống đất, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi….”

“Anh Khánh, đi nhanh lên! Trên núi không lo không có củi đốt!”- Người bên cạnh liều mạng kéo hắn. Zombie từ cửa sau tràn vào, đám người Trương Khánh vội vàng khởi động xe chạy trốn.

Toàn bộ xung quanh đều chấn động, Zombie như điên mà ào đến nơi sáng nhất, Địch Hạo Tuấn vòng xe qua tránh nơi đã thất thủ, bỏ qua trạm thu phí, chạy ra khỏi thành thị.