Vong Giả Quy Lai

Chương 60

Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ lưng tựa lưng, Cận Phi Ngữ dùng tay che đi ánh sáng chói mắt, còn Mạc Phỉ cố nhíu mắt lại quan sát.

Năm người đến gần, ai cũng có một chiếc mô-tô riêng, mấy người này cùng đi một nhóm nên mới dám đi lượn lờ trong thành phố B này.

“Chạy cả buổi, cuối cùng cũng tìm được hai người. Chuyến này thật không thiệt thòi.”- Một người trong đó cười hê hê.

Dựa vào lưng của Mạc Phỉ, Cận Phi Ngữ đang mặt ủ mày chau, hắn than thở: “Trời ạ, chả lẽ miệng của cậu xui xẻo như vậy?”

Mạc Phỉ nhìn quần áo của mấy người kia, đột nhiên nhớ đến một người.

Một người tráng hán ngồi trên xe, tinh tế đánh giá Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ, mặt của hắn chậm rãi hiện lên vẻ bỉ ổi: “Một tiểu tử mặt trắng thật gầy gò, giống như chưa bị làm qua. Một người thì hơi ngốc, nhưng vóc người lại khỏe mạnh. Chỉ là hơi bẩn, lát nữa nên tắm lại.”

“Cái thằng như mày khẩu vị thật nặng.”- Một người lập tức lên tiếng ghét bỏ: “Mày quên lão đại đã nói rằng người sống trong thành phố B này ngày càng ít à, những người mới phải để anh ấy xem qua. Mày đừng làm loạn, đừng quên chính sự.”

……

Mạc Phỉ như không nghe thấy những ô ngôn uế ngữ đó.

Đầu lĩnh đám người kia bước qua, dáng dấp lớn hơn Mạc Phỉ vài lần: “Sơn trên đất là do cậu làm? Muốn che đậy tung tích của đám người kia, đầu cũng không tệ. Nhưng đáng tiếc, chúng tôi đã thấy được phương hướng của bọn họ. Nhưng còn Lưu Tông Minh kia, hắn có nhiều thiết bị điện tử như thế, sống chết không chịu giao dịch với chúng ta. Tôi thấy hắn chạy vội vội vàng vàng như vậy, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”

Mạc Phỉ không hề trả lời câu hỏi của đối phương, lúc trước cậu chỉ quan sát quần áo của đối phương thôi, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ ‘giao dịch’, càng thêm xác định ý nghĩ trong đầu cậu.

Khi cậu và Địch Hạo Tuấn cùng nhau đi thăm dò đường, từng gặp qua một người khiến cậu muốn nản, người kia bị ba mươi, bốn mươi con Zombie vây chặt cửa không dám ra ngoài.

Vẻ mặt của Mạc Phỉ chậm rãi trở nên trầm ổn, cậu nói với đối phương: “Lại Quang, là người của đại viện các anh? Tôi từng gặp cậu ta trên đường.”

Nghe Mạc Phỉ nói xong, đám người kia nhìn lẫn nhau một chút. Rất nhanh một người trong đám đó bắt đầu đặt câu hỏi. Địch ý của bọn họ giảm đi rất nhiều, Mạc Phỉ chú ý đến một người trong đó đã tắt xe mô tô.

Một hán tử hỏi Mạc Phỉ: “Cậu gặp Lại Quang? Cậu ta đang ở đâu?”

“Tôi ở đài phát thanh gần thành phố B gặp, anh ta bị một đám zombie vây ở trong. Tôi và đồng bọn cứu anh ta, đã là chuyện của một ngày trước rồi. Nếu như anh ta chưa trở lại đại viện, chắc cũng đã rời đi nơi đó rất xa rồi. Hình như anh ta trộm vài thứ ở nơi đấy. Chỉ có mình anh ta.”

Nghe được câu này, đầu lĩnh cũng gật gật đầu, đặc biệt là sau khi Mạc Phỉ báo cáo xong, cũng chẳng chút nghi ngờ gì.

Người ban nãy xuống xe: “Tên Lại Quang đó khẳng định lại mê mẩn ba cái thứ cơ khí gì gì đó rồi, chúng tôi đều cảm thấy anh ta không được việc gì hết. Cậu sao có thể biết anh ta với chúng tôi là một nhóm?”

“Trùng hợp mà thôi. Tôi thấy huy chương của các anh trên người của anh ta, liền đoán được ngay. Tôi thấy các anh đi cùng một nhóm với nhau, sao anh ta chỉ có một mình? Khi hai người chúng tôi mới gặp anh ta, bị anh ta coi là đối thủ, Địch Hạo Tuấn còn bị anh ta đả thương.”

Người kia thấy không được tự nhiên. Hắn nhăn nhó nói với Mạc Phỉ: “Cậu cũng không cần để bụng những gì anh ta nói, toàn là nói hưu nói vượn. Tôi là em trai của Lại Quang, Lại Minh. Anh trai của tôi một lòng muốn nhận thêm nhiều linh kiện, như vậy mới có thêm khả năng chống lại Zombie. Anh ấy muốn giao dịch với Lưu Tông Minh. Chúng tôi ai nấy đều thấy anh ấy hẳn là điên rồi, Lưu Tông Minh vốn là thần giữ của. Anh ấy thấy chúng tôi không đồng ý, liền một mình chạy mất. Rất xin lỗi vì Lại Quang đã đả thương bạn của cậu. Tôi thay anh tôi xin lỗi cậu, có thể bồi thường cho cậu.”

“Không cần đâu. Các anh cũng có đại viện của mình, vì sao lại chạy đến đây?”

Đầu lĩnh đi về phía Mạc Phỉ: “Người dưới tay báo rằng, Lưu Tông Minh đã dẫn người đi khỏi đại viện, chúng tôi mới đến thử vận may. Đáng tiếc, khi chúng tôi chạy đến, lão tôn kia đã chạy đi mất rồi…”

Mạc Phỉ nói với hai người đang ủ rũ trước mặt: “Nghe khẩu khí của các anh, Lưu Tông Minh hẳn là đối thủ của các anh.”

“Đâu chỉ vậy.”- Đột nhiên tức giận nói lớn: “Tên kia đặc biệt thích dụ dỗ người bên chúng tôi. Trong đại viện của hắn có không ít thiết bị tiên tiến, có thể ở khoảng cách xa cảm ứng được nhiệt độ của Zombie. Rất nhiều người dựa dẫm vào hắn ta, đặc biệt là tên tiểu tử thúi Đông Phương Độ kia.”

Người đầu lĩnh cũng nói: “Tuy rằng lần thi triều lần trước làm hắn ta tổn thất nhiều, thế nhưng hắn có rất nhiều máy móc thần bí, người của chúng tôi đã nhiều lần muốn tiếp cận đại viện của hắn, nhưng đều bị hắn đánh thảm…Bình thường chúng tôi bất hòa với hắn nhưng khi nghe được tin liền đến thử vận may.”

Mạc Phỉ nhớ khi bọn họ mới vừa đặt chân đến đại viện đã bị Lưu Tông Minh phái người ra bao vây. Tuy rằng không thiếu có Đông Phương Độ làm gian tế, nhưng Lưu Tông Minh cũng nhờ những thiết bị như vậy để xác định, trong tay Lưu Tông Minh quả thật có không ít tài nguyên dùng được. Nếu không phải hắn ta một lòng muốn thu hết những người trong đội cậu, hơn nữa nhân thủ cũng không đủ, còn có Đường Sĩ Miễn bất ngờ thay đổi giữa chừng, nếu không, lần này kết quả của bọn họ cũng thật thảm bại.

Mạc Phỉ đột nhiên rơi vào trầm tư, Lại Minh đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nguyên nhân khiến Lưu Tông Minh chịu ra đại viện là hình như có một nhóm mới đến thành phố B này, trên tay có không ít vũ khí.”- Nói đến đây, Lại Minh nhìn Mạc Phỉ một chút, một bộ muốn nói rồi lại thôi.

Ở một nơi không quen biết như thế, Mạc Phỉ càng muốn kết thêm nhiều người. Thông qua chuyện của Lại Quang, song phương cũng không bất hảo lắm, cậu muốn đổ dầu vào lửa, để đối phương không khinh sức mạnh của phe mình, sau đó sản sinh phi phàm chi nghĩ (*).

(*) Đại loại là sinh ra những ý nghĩ không nên.

Mạc Phỉ liền nói: “Đó là đội của chúng tôi. Lưu Tông Minh dẫn người muốn thu người của chúng tôi, nhưng chúng tôi chia ra hai nhóm, một đi vào đại viện, một ở lại đây, hiện tai chiến đấu bên kia đã kết thúc, chúng tôi may mắn đạt được thắng lợi.”

“Thắng Lưu Tông Minh…”- Đầu lĩnh hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt trên mặt ngày càng đặc sắc, nói với Mạc Phỉ: “Không nghĩ đến các cậu có thể làm được như vậy, tuy rằng người ở đại viện hắn ta không nhiều, nhưng người của các cậu hình như vẫn đa số ở lại đây. Độ khó cao. Đúng rồi, các cậu hẳn là từ thành phố C đến? Nghe nói bên đó có một làn sóng thi triều, không biết các cậu có gặp phải hay không?”

“Gần đến một vạn con Zombie, trong đó còn có một con Zombie biến dị cấp hai, là một con có dị năng điện. Nó phá hủy hết thảy máy móc điện tử.”

Một người trong đám người lên tiếng: “Tôi thấy đội của các cậu đi về hướng thành phố C, đi được một tiếng rồi. Không biết có thể đuổi kịp hay không.”

Những thông tin của những người này cung cấp cũng không khác gì suy đoán của Mạc Phỉ lúc trước, Mạc Phỉ tin tưởng mình có thể tìm được tung tích của bọn Kim Thuần. Đồng thời nhờ việc này độ tin tưởng của Mạc Phỉ đối với những người này tăng lên một ít.

Mạc Phỉ nói rõ: “Nếu các anh muốn đến đại viện giao dịch, nhớ tìm đến Địch Hạo Tuấn. Nói là Mạc Phỉ giới thiệu. Anh ấy là người đáng tin nhất. Cảm tạ các anh đã cung cấp thông tin trọng yếu, tôi đi tìm đồng đội của tôi đây.”

Sau vài câu nói, mấy người họ liền thấy nhóm người Mạc Phỉ rất mạnh, ở trong thế giới đầy rẫy Zombie như thế này, có năng lực thích ứng rất mạnh.

Đối với nguyên nhân vì sao toàn đội của Mạc Phỉ phải chia năm xẻ bảy, vì sao một đám người chạy như bị đoạt mạng như thế, bọn họ đều không tiện hỏi.

Cuối cùng, đầu lĩnh nói: “Chúng tôi là đại viện hải quân, nhưng hiện tại đều bị đuổi ra ngoài. Nếu như gặp người của chúng tôi, chỉ cần nói tên của tôi, bọn họ đều sẽ biết, đây là danh thiếp.”

Mạc Phỉ có chút giật mình nhìn ‘Danh thiếp’, phát hiện thứ kia bất quá chỉ dùng mực viết lên một tấm giấy nhỏ, nhìn tên trong tờ giấy, Mạc Phỉ nhét vào trong túi: “Chúc anh nhiều may mắn.”

“Các cậu cũng vậy. Thấy các cậu là người mới đến tôi nhắc nhở một chút, hãy tránh xa lục quân đại viện.”- Hắn phất phất tay, nhảy lên xe, đám người bọn họ chạy thẳng đến đại viện không quân.

Đến giờ phút này, Cận Phi Ngữ mới dám thở ra một hơi dài. Hắn kéo kéo cổ áo của mình một chút, phát hiện áo mình đều đã ướt đẫm. Hắn rất bội phục nói với Mạc Phỉ: “Cậu thật kỳ quái, vậy mà không thấy căng thẳng. Ban đầu tôi cứ tưởng bọn họ sẽ giống như Lưu Tông Minh, tôi cứ tưởng những người trong đại viện đều là một dạng giống nhau…”

Mạc Phỉ cười cười, chỉ có cậu biết mình là tức nước vỡ bờ mà thôi. Nếu như cậu không kịp thời nhớ đến Lại Quang, nếu không phải lúc trước mình thả Lại Quang chạy đi, không biết bây giờ có thể kéo thêm bao nhiêu thù hận nữa đây.

Nhìn đoàn xe đi xa, Mạc Phỉ nói với Cận Phi Ngữ: “Cậu lấy địa đồ ra đi, tôi nhớ trước kia có nhờ Đông Phương Độ đánh dấu những nơi trọng yếu, trong đó có đại viện lục quân. Ban nãy chắc cậu cũng nghe thấy những gì họ nói, chúng ta cũng không muốn dính thêm phiền nữa, tốt nhất nên cách xa nơi đó ra.”

“Vẫn là cậu thần cơ diệu toán a.”- Cận Phi Ngữ xuất phát từ nội tâm mà tôn sùng.