Mạc Phỉ cùng những người sống sót ở lại sân thể dục để chuẩn bị, còn Lăng Ba cùng Địch Hạo Tuấn đi ra ngoài làm nhiệm vụ phi thường trọng yếu.
Zombie cũng đã gần đến siêu thị, hai người tận lực đi vòng, tránh những nơi Zombie có khả năng xuất hiện.
Địch Hạo Tuấn lái xe, ngậm trong miệng một điếu thuốc, bỗng nhiên nói với Lăng Ba: “Tôi có một vấn đề rất thắc mắc, cậu cùng Đinh Vĩ hòa thuận như vậy, tôi nghĩ cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi. Tôi muốn nói, giả như cậu có nhu cầu, muốn để hắn biết thì cậu nói làm sao mới thấy thỏa đáng nhất?”
Lăng Ba nhìn hồi lâu, bỗng nhiên hiểu được câu nói của Địch Hạo Tuấn có ý gì. Cậu nói: “Kỳ thật chọc thủng tầng giấy mỏng này cũng không khó. Lần thứ nhất sẽ có chút lúng túng, về sau sẽ tốt hơn. Anh nhớ phải ôn nhu một chút, không thì anh ấy sẽ không thích.”
“Thật sao? Cậu nói cũng có lý.”- Địch Hạo Tuấn suy tư nói: “Tôi cảm thấy từ khi xảy ra những việc kia, cậu ấy có chút xa lánh tôi. Tôi đã tận lực bù đắp quan hệ với cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy ngoại trừ công việc, tôi với cậu ấy không có gì để nói cả. Tôi phải trò chuyện với cậu ấy nhiều một chút, vậy quan hệ của chúng tôi mới có thể hòa hoãn hơn.”
“A…..Ý của anh là như vậy sao?….”- Lăng Ba lúng túng ho khan, mặt đỏ tía tai quay qua cửa sổ, vội thoát khỏi đề tài này: “Trí nhớ của Lăng Ba cũng không tệ, những nơi phụ cận có liên kết với nhau, tôi cảm thấy ở nơi này dừng chân rất bảo đảm an toàn.”
Địch Hạo Tuấn dừng xe cách siêu thị ba con đường lớn, anh nói với Lăng Ba: “Vậy tôi sẽ ở đây chờ cậu, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
Lăng Ba ngồi phía sau lấy đèn pin, cùng những đồ dự phòng khác, hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.
Bọn họ đã ước định thời gian, khi Địch Hạo Tuấn và Lăng Ba hoàn thành nhiệm vụ ở đây, bên trong sân thể dục cũng đã sắp xếp xong.
Nhưng điều lo lắng nhất chính là không biết bọn họ có thể dẫn dụ được con Zombie biến dị trong siêu thị ra hay không.
Trong đêm tối, Lăng Ba leo từ căn phòng lúc trước ở khu dân cư qua siêu thị, chẳng mấy chốc đã thấy con Zombie biến dị ở tầng ba kia.
Lần trước khi Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn rời khỏi siêu thị, hai người bọn họ đã liệt nơi này thành những nơi nguy hiểm nhất, vào thời gian này, bọn họ cũng chỉ đi ngang qua, tiện đường xem một chút, cũng không ai dám vào sâu trong nơi này.
Lăng Ba nhìn thấy con Zombie phun axit kia đang nằm nơi đó.
Sau khi con Zombie đó thấy ánh sáng mãnh liệt từ đèn pin, toàn bộ thân thể nó co rụt lại, sau đó phóng ra axit.
Lăng Ba đã giữ đúng khoảng cách, tận lực rời xa khu vực nguy hiểm. Dù vậy, khi axit được phun tới, theo phản xạ có điều kiện, Lăng Ba vẫn nhảy lên một cái.
Axit bám vào vách tường, lập tức liền thủng một cái lỗ to.
Lăng Ba khẩn trương nhảy lên, dùng đèn chiếu trên mặt đất của tầng hai.
“Hà —— hà —— “
Con Zombie kia phóng axit tới nguồn sáng, sàn nhà đã bị ăn mòn từ trước, nó cứ thế mà lọt thỏm xuống tầng hai.
Zombie biến dị đó, Lăng Ba có chút lo lắng nó đã ngã nát bấy rồi.
Một lúc sau, nó bắt đầu cựa quậy, thu thập những mảng thịt thối nát, những thứ kia như chất lỏng, chậm rãi dung nhập vào thân thể của nó.
Lăng Ba cũng không chần chờ nữa, vội vàng bám vào tường, dùng ánh sáng đèn pin dẫn dụ nó tới gần nơi đỗ xe.
Địch Hạo Tuấn dừng xe ở bên đường, anh đang nghĩ tính khả thi của kế hoạch mà Mạc Phỉ đã đề ra. Mạc Phỉ muốn dùng con Zombie biến dị này để giải quyết những con Zombie thường kia, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, khi đến đúng thời điểm sẽ cho nổ tung sân thể dục kia, đem toàn bộ Zombie chôn hết ở bên trong.
Lý tưởng của bọn họ là như vậy.
Khi Lăng Ba chậm rãi ra khỏi nơi đó, Địch Hạo Tuấn thấy ánh sáng từ kính chiếu hậu, anh lập tức khởi động xe, chuẩn bị kỹ càng.
Lăng Ba ngồi vào xe thở hổn hển với Địch Hạo Tuấn: “Nó ở phía sau, anh nghe tôi dẫn hướng. Tôi sẽ chậm rãi dụ dỗ nó.”
Mạc Phỉ và Kim Thuần đứng ở nơi cao nhất của sân thể dục, nhìn kỹ kiến trúc nơi đây, từng đợt cảm khái.
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh, lúc trước chịu thu nhận chúng tôi.”- Mạc Phỉ nói với Kim Thuần.
Kim Thuần lắc đầu nói: “Tôi không thích cậu, bây giờ cũng vậy. Thế nhưng chúng tôi cần cậu. Cậu, Đường Sĩ Miễn, tiểu Hồng, Lăng Ba, Đinh Vĩ, các cậu đều là những người hữu dụng. Muốn sống tiếp, chúng ta phải đoàn kết.”
“Lời này có chút rỗng tuếch a.”- Mạc Phỉ cười cười nhìn về phương xa, “Cũng không dối gì anh, thực ra tôi muốn tìm một thứ. Đợi những chuyện này qua đi, xem như tôi đã từng là chiến hữu của anh, hi vọng anh có thể giúp đỡ tôi.”
“Tôi sớm nhìn ra rồi, cậu cùng Địch Hạo Tuấn cứ lén lén lút lút. Thật ra hai người quen biết nhau trước rồi chứ gì.”- Kim Thuần bĩu môi.
Mạc Phỉ đang muốn nói thêm gì đó, cửa sau lưng đột ngột bị mở ra, một người phụ nữ chạy đến tầng sáu cao nhất, đôi mắt sưng đỏ nhìn Mạc Phỉ: “Bọn chúng đến rồi.”
Mạc Phỉ nhìn bóng lưng rời đi của Hồng tỷ, trong lòng cảm thấy rất trầm trọng.
Vừa mới nãy, những người kiểm tra vật tư đến báo cáo, nói ở trên nơi cao nhất của sân thể dụng, trong lu đựng nước đã phát hiện được thi thể của Từ trung.
Rất nhiều Zombie đã tràn vào thành phố C này, bọn họ cũng không có thời gian để tổ chức tang sự cho Từ Trung, thậm chí còn không có thời gian truy cứu Từ Trung là bị ai giết chết.
Zombie tràn vào dày đặc như mây đen, mọi người vội vàng chôn thi thể của Từ Trung, kéo Hồng tỷ đến khu vực an toàn.
Đến giờ phút này, Kim Thuần mới biết Hồng tỷ có tình cảm với Từ Trung. Hắn thở dài một hơi, nói: “Từ Trung may mắn, chí ít trước khi hắn mất đi, còn có thể có tình cảm chân chính. Sau khi xảy ra những việc này, vợ tôi đã chạy cùng nhân tình, tôi đã đuổi theo, giết chết hai con chó đó. Nhưng con gái của tôi không chịu theo tôi về nhà, con bé đã theo quân đội rời khỏi sân bay. Con bé biết tôi không thể đi theo quân đội được, vì tôi có rất nhiều tiền án.”
Đứng trên tầng sáu, Mạc Phỉ dùng kính viễn vọng để quan sát: “‘Bọn chúng’ mà hồng tỷ đã nhắc tới.”
Những con Zombie đường phố xa xôi đi đến đây, theo bước mà hướng tới sân thể dục.
Mạc Phỉ nhớ đến những đoạn video bị cấm chiếu trên tin tức. Trong những video đó, trên đường, khắp nơi đều có xác sống di chuyển.
Bọn chúng có thể không ăn không uống, mỗi ngày cứ vật vờ qua ngày đi lung tung không có mục đích. Sẽ không ngủ, không ăn, không cần nghỉ ngơi.
Nơi mà bệnh độc Solana bạo phát đầu tiên chính là ở một phòng nghiên cứu nào đó của Nhật Bản. Có người nói loại bệnh độc này là do quân đội chế tạo ra, muốn chế tạo ‘Cỗ máy chiến tranh’. Nhưng sau đó bệnh độc mất khống chế, thậm chí lan truyền toàn bộ Nhật Bản. Phố lớn ngõ nhỏ không có một người sống sót, toàn bộ Nhật Bản còn mấy vạn người, tập trung ở khu tị nạn lớn nhất ở đài giếng khoan.
Mà hiện tại, trước mặt Mạc Phỉ chính là hơn một vạn xác sống đang di chuyển chung với nhau.
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc khiến người khác choáng váng. Những người may mắn sống sót ở bên trong run rẩy ôm nhau, ló đầu nhìn một đoàn ‘Người’ đáng sợ kia.
Trong lòng Mạc Phỉ bỗng nhiên khủng hoảng lên, cậu không biết kế hoạch mình đã đề ra có thể thực hiện được hay không. Nếu như hai người Lăng Ba không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy bọn họ nhất định phải mạo hiểm đối đầu với lượng lớn Zombie như thế này.
Cùng lúc đó, bộ đàm vang lên âm thanh, cảnh vệ canh trực ở tòa nhà báo cáo với Mạc Phỉ: “Địch Hạo Tuấn và Lăng Ba đã đến rồi.”
Nghe được câu này, Mạc Phỉ thở ra một hơi, cậu nói với người ở đầu bên kia: “Dựa theo kế hoạch của tôi, các anh hãy mở điện lên, đem Zombie biến dị dẫn tới sân thể dục đi.”
Vừa dứt lời, mái nhà xung quanh xuất hiện hai nguồn sáng rất ổn định.
Hai nguồn sáng lớn nhắm ngay vào lối đi, trên mặt đất bỗng nhiên sáng rực lên.
Một chiếc xe chậm rãi đi vào lối đi. Trong xe, Lăng Ba tắt đèn pin, Địch Hạo Tuấn tìm chỗ để xe.
Một vệt axit được phun ra, trên mặt đất, nơi được hai nguồn sáng chiếu xuống có thể thấy được khói bốc lên cháy khét.
Axit ăn mòn một bát ăn gỗ, lửa bốc lên. Một bóng đen sau ngọn lửa dần xuất hiện.
Khi Zombie xuất hiện, tất cả đều nhìn chằm chằm không chớp mắt, không muốn rời đi.
Trên người nó có rất nhiều quả cầu thị quái lạ, giống như những bóng đèn dính vào da của nó.
Chất lỏng sền sệt chảy từ thân nó, theo động tác, chất lỏng chảy xuống, trên đường hình thành những lổ hỏng.
Một vệt chất lỏng hướng trên không trung, mòn đứt dây điện ở phía trên, Dây điện mục nát bị nó dẫm nát ở dưới chân bốc lên một tầng khói, sau đó biến mất.
Bộ đàm truyền ra âm thanh muốn ăn đòn của Địch Hạo Tuấn, anh thở hổn hển, nói với Mạc Phỉ: “Báo cáo Mạc Phỉ đại ca, đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Nhờ đại ca chỉ thị tiếp.”
Mạc Phỉ cầm bộ đàm, nhìn bốn phía, tình hình này không lạc quan như trong dự liệu của cậu.