Tại quảng trường, nơi nổi bật nhất trong sân thể dục, chỉnh tề treo lên một loạt thi thể.
Trương Đức Thuận, Giang Văn Lôi, Đan Hán… Từ Trung nhìn qua từng khuôn mặt quen thuộc của bọn họ, cuối cùng hắn nhìn thấy được thi thể của Từ Nghĩa đang nằm trên đất.
Hồng tỷ nhìn theo tầm mắt của Từ Trung, ngay phụ cận của quảng trường, là nơi để tụ tập người đông nhất, nhờ ánh đèn, có thể thấy một loạt thi thể bị treo lên, đầu của thi thể nằm trên đất dường như bị nát ra, chỉ còn có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt.
Hồng tỷ không hiểu Từ Trung tại sao còn đứng đó, cô nhìn qua hỏi: “Có người mà cậu quen biết sao?”
Môi Từ Trung run rẩy, cả người cũng run rẩy theo. Nước mắt lưu chuyển theo viền mắt, gió lạnh khiến nước mắt của hắn lăn dài. Hắn hít sâu một hơi, cổ họng như có cái gì ngăn lại, không thể nói thành lời.
Hồng tỷ cảm thấy Từ Trung rất kỳ lạ, ngay khi cô đang cảm thấy kỳ quái, liền thấy hai người Mạc Phỉ đang ở khúc quanh. Qua một thời gian dài dằng dặc, bọn họ cuối cùng cũng chịu rời khỏi kho hàng. Hai nhóm người tụ họp lại, hiển nhiên cô rất cao hứng.
“Mạc Phỉ? Hai người không tìm được đồ vật của mình?”- Hồng tỷ hỏi.
Mạc Phỉ lắc đầu, cậu nhìn xung quanh, liền nói: “Đi, nơi này không an toàn, sẽ dễ bị phát hiện.”
“Người trong sân thể dục đã thương vong hết một nửa, giả như có chỉ huy, nơi này bọn họ cũng không thể đến bảo vệ được.”- Địch Hạo Tuấn nhún nhún vai, tùy ý nói.
Mạc Phỉ dừng chân, nhìn xung quanh.
Sau một giờ, cửa lớn đã hoàn toàn thất thủ, đàn Zombie đã chiếm lĩnh toàn bộ cửa lớn. Nguyên bản là một sân thể dục kiên cố như pháo đài, hiện tại như một nơi không lối thoát, người phía dưới như cua trong rọ.
Không ngừng có người bị Zombie cắn, bị cảm hóa.
Vũ khí như càng ngày càng ít, Zombie lại càng ngày càng nhiều.
Từ Trung đứng phía sau đột nhiên lên tiếng: “Từ Nghĩa, bọn họ đã giết nó, còn có Trương Đức Thuận, Giang Văn Lôi, Đan Hán.. Hết thảy người đi theo Đinh Vĩ đều bị giết, ngoại trừ Đinh Vĩ. Tôi cũng không thấy lão đại kia ở đâu, phỏng chừng là đang trốn ở nơi nào đấy không chịu ra mặt.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Từ Trung, Địch Hạo Tuấn đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay của hắn.
“Chúng tôi cũng không nhìn thấy Đinh Vĩ, Lăng Ba và Đường Sĩ Miễn. Chúng ta đi lên lầu đi.”- Mạc Phỉ không còn do dự nữa.
Bây giờ Hồng tỷ mới biết được Từ Trung nãy giờ bị làm sao, cô đồng tình nhìn Từ Trung. Nhưng trong tình cảnh này, căn bản không có thời gian vì người thân mà gào khóc, người chết quá nhiều, ai cũng không thể bảo đảm được mình có sống để thấy ngày mai hay không. Hồng tỷ nghĩ tới Hầu Tử trước kia đã bị chết oan, cô theo mấy người leo lên bậc thang.
Mạc Phỉ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc ác đấu, nhưng làm người khác bất ngờ đó là, cậu thấy Đường Sĩ Miễn đang thản nhiên nở nụ cười. Thấy Lăng ba đang vác Đinh Vĩ đi ra.
Nhìn thấy mấy người Mạc phỉ đang chờ, Đường Sĩ Miễn thoáng sửng sốt, sau đó liền nói: “Tất cả đều thuận lợi.”
“Cảnh vệ đã bị chúng tôi giết chết, cũng đã giết chết lão đại của bọn chúng. Chúng ta sẽ đi theo hướng bên này, trước kia tôi đã tra xét quanh sân thể dục này rồi, mặt trên của xe cần cẩu, có thể tới lầu kia, từ nơi đó có thể dễ dàng đi ra ngoài.”- Lăng Ba giấu không được mừng rỡ của mình.
Mạc Phỉ nhìn người nam nhân tên Đinh Vĩ này, trên mặt của người kia đều là vết thương, căn bản không thể nhìn thấy được diện mạo thật sự. Từ bề ngoài cậu chỉ có thể đoán đây là một người lớn tuổi hơn Lăng Ba rất nhiều.
“Cậu muốn rời đi?”- Địch Hạo Tuấn ở phía sau Mạc Phỉ lên tiếng.
Mạc Phỉ nhìn dưới lầu cũng không nói chuyện.
Trong đám người, Đường Sĩ Miễn đương nhiên biết Mạc Phỉ đang suy nghĩ gì, hắn lạnh lùng nhìn Mạc Phỉ đột nhiên cười: “Tôi không biết cậu là quá thánh mẫu hay quá ngu ngốc, cái sân thể dục này đã bị phá hủy, lão đại cũng đã chết. Chúng ta đã đạt được mục đích của mình, phải mau quay trở về, nếu cậu còn cần cái gì, để sau này chúng ta sẽ cân nhắc tiếp.”
“Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy với cậu ấy.”- Địch Hạo Tuấn bùng nổ một loại âm lãnh.
Mạc Phỉ kéo kéo ống tay áo của anh, cậu xoay người nói với Hồng tỷ: “Tôi còn nợ anh ấy một món đồ, tôi không tìm được, tôi sẽ không trở lại. Các người đem Đinh Vĩ cố gắng thoát khỏi nơi này đi, nhớ đóng kín nơi ở của chúng ta.”
“Cùng đi với chúng tôi đi.”- Hồng tỷ cầu khẩn nói.
Mạc Phỉ lôi kéo Địch Hạo Tuấn, hai người không quay đầu lại, biến mất dần ở hành lang.
Đường Sĩ Miễn nhìn bóng lưng của Mạc Phỉ cười gằn, sau đó quay lại nói với mọi người: “Lăng Ba mang theo Đinh Vĩ, Từ Trung và Hồng tỷ đi phía sau mang những thứ chúng ta đã cướp được, chúng ta đi bên này.”
Địch Hạo Tuấn đi theo Mạc Phỉ, anh thở dài, nhún nhún vai: “Xem ra hôm nay chúng ta không thể tìm được cái túi của tôi rồi.”
“Cứu người quan trọng hơn.”- Mạc Phỉ lườm anh.
“Hừm, nghe lời cậu vậy.”- Địch Hạo Tuấn trả lời.
Khi hai người xuống cầu thang đến tầng một, phụ cận của quảng trường đều đã thất thủ. Vì nghe tiếng súng cùng ánh lửa mà không ngừng hấp dẫn Zombie gần đó.
Mọi người sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn mất đi chỉ huy. Bọn họ tự lập thành từng nhóm nhỏ không ngừng lùi về phía sau, không ngừng xả súng.
Mạc Phỉ xém chút nữa đã bị đám người bỏ trốn đụng vào, cậu cắn răng nhìn lựu đạn trong tay.
“Vẫn nên để tôi làm đi.”- Địch Hạo Tuấn ưu nhã cầm lựu đạn từ trong tay Mạc Phỉ, mở kíp nổ, ném đến nơi có Zombie dày đặc nhất.
Theo tiếng nổ mạnh, lấy nơi mà lựu đạn được ném tới làm tâm, trong vòng bán kính 5m bỗng nhiên xuất hiện một khu vực bị nổ tung. Bọn Zombie bị những mảnh vỡ cắm đầy thân, tập tễnh bước đi.
“Quanh đây có xe không? Chúng ta phải dùng xe ngăn chặn cánh cửa kia!”- Mạc Phỉ kéo một người cảnh vệ lại hỏi.
“Có…Có. Ở trong nhà để xe bên kia.”- Ngón tay của người kia đều trắng bệch, trong tay còn nắm ba sao, bên ngoài rất nhiều cảnh vệ bị chết, đặc biệt là cảnh vệ ba sao.
Địch Hạo Tuấn nãy giờ đã chỉ huy được một đám người còn sống, anh chỉ đạo: “Anh, anh, anh, còn có cậu nữa, tất cả đem súng đạn đầy đủ đi theo tôi, qua bên đó lấy xe qua.”
“Tôi cũng muốn đi cùng anh.”- Mạc Phỉ xung phong nhận việc.
Địch Hạo Tuấn vỗ vỗ hai cái lựu đạn bên hông Mạc Phỉ: “Nơi này còn cần cậu.”
Mạc Phỉ nhìn Địch Hạo Tuấn đi đến cái gara kia, cậu nắm lựu đạn trong tay, sau đó đứng ở chỗ cao hô: “Tập trung hỏa lực, đem Zombie dụ ra đến cửa lớn.”
Cuộc chiến kéo dài đến hừng đông, mãi đến khi nhóm người của Địch Hạo Tuấn chỉ huy thuận lời đem xe chắn lại cửa lớn, khói súng mới dần dần yên tĩnh lại.
Mạc Phỉ một đêm không ngủ, cậu cũng như người khác, cầm súng xả vào từng con Zombie, mãi đến tám giờ sáng, trận chiến bên trong sân thể dục mới dần kết thúc.
Những người còn sống đều nằm co quắp trên mặt đất, trên mặt dày đặc những vết máu, có người đã mệt bở hơi tai, nhận thấy đã hết áp lực liền ngã xuống đất mà ngủ.
Mạc Phỉ cũng rất khốn đốn, nhưng cậu vẫn tiến lên kiểm tra xung quanh người Địch Hạo Tuấn.
Địch Hạo Tuấn từ trong máu đen miễn cưỡng nở nụ cười, anh nói với Mạc Phỉ: “Làm sao bây giờ? Bên ngoài nhiều Zombie như vậy, bọn họ sẽ không thể dễ dàng rời khỏi nơi này.”
“Làm sao đến, làm sao đi. Ở phương diện này Đường Sĩ Miễn có kinh nghiệm nhiều hơn so với tôi.”- Mạc Phỉ mệt mỏi nói: “Hiện giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, không, so với ngủ thì muốn tắm hơn.”
Mạc Phỉ nhìn Địch Hạo Tuấn, Địch Hạo Tuấn cũng nhìn chằm chằm Mạc Phỉ, chuyện huyết thanh trong tình huống này ai cũng không muốn nhắc đến nó.
Có một cảnh vệ ba sao đi tới gần Địch Hạo Tuấn: “Tôi nhận ra anh, anh là người mới tới, Địch Hạo Tuấn đây mà. Vị này là ai…”
Mạc Phỉ nhìn người kia một chút rồi nói: “Anh không biết tôi. So với việc làm quen thân cận thì nên đi làm ít việc thực tế hơn đi. Tỷ như dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tỷ như bảo vệ cái cửa lớn kia cho tốt. Có một ít chuyện xảy ra, các anh cũng chẳng có thể biết được.”
“Mặc kệ thế nào, tôi cũng đến cảm tạ hai người. Chuyện này xảy ra, vậy mà những người lão đại suốt ngày giễu võ dương oai với chúng tôi không biết trốn đi nơi nào. Những cảnh vệ ba sao hầu như đã bỏ mạng bên ngoài, bốn sao trở lên cũng không thấy bóng dáng. Đội trưởng cũng đã chết, nơi này có tôi cùng anh là cấp cao nhất, như vậy việc chỉ huy chắc chắn là do tôi và anh làm rồi.”
Địch Hạo Tuấn lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc phải làm. Nơi này toàn quyền giao cho anh.”
Mạc Phỉ biết Địch Hạo Tuấn đang nghĩ gì, cậu liền nhanh chóng đi theo sát Địch Hạo Tuấn.
Tình hình bên Đường Sĩ Miễn cũng không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng. Bởi vì Lăng Ba sử dụng chiếc xe kia hấp dẫn không ít Zombie, vì vậy phụ cận quanh sân thể dục, không nơi nào là không có bóng dáng của Zombie.
“Làm thế nào cũng không thể giết hết được.”- Hồng tỷ lau mồ hôi một cái.
Đinh Vĩ không cách nào đi được, vì vậy Lăng Ba phải ôm lấy y, đội ngũ của bọn họ liền mất đi một người có sức chiến đấu trọng yếu.
Đường Sĩ Miễn nhìn Lăng Ba: “Có đường tắt hay không?”
“Có, trước đây khi tôi luyện tập có nhìn thấy một nóc nhà có thể đi ra ngoài, bất quá Đinh Vĩ không thể đi đứng được.”- Đinh Vĩ là một người đàn ông thân cao mét tám, trọng lượng cũng không nhỏ, Lăng Ba ôm y đi, trên đầu đều là mồ hôi.
Từ Trung vẫn luôn trong trạng thái thất thần, Đường Sĩ Miễn quyết đoán nói: “Đi đến nóc nhà đó.”