Lâm hi vọng có một ngày nào đó, tổ chức của hắn không cần dùng tới kế sách, cũng hoàn toàn có thể lấy ra được chiến tích như ngày hôm nay.
Quay đầu nhìn nơi trung tâm sương mù càng ngày càng xa, tâm tình Lâm cũng có chút phức tạp, hắn cũng không thực sự muốn cùng hải quân chết dập đầu a.
Nhưng hải quân liên tục ba lần bảy lượt cùng Lâm đối kháng lên, có lẽ lần này hải quân là bất đắc dĩ vì bị chính phủ thế giới ép buộc.
Cũng không phải bản ý của hải quân là đối đầu với hắn, nhưng không thay đổi được sự thực là hải quân nhiều lần đối địch cùng Lâm.
Trong khi mặt ngoài Lâm chưa hề gây ra tổn hại lợi ích nào cho hải quân cùng chính phủ thế giới cả, ít nhất mặt ngoài là như vậy.
Hơn nữa Lâm cũng dám chắc những việc mà Lâm cùng tổ chức của hắn âm thầm làm ra trước đây, hải quân cùng chính phủ thế giới không thể nào điều tra được.
Lần này vì ngăn cản hải quân, vì vậy mà trên tay Lâm nhuốm máu của mấy ngàn hải quân binh sĩ vô tội, làm sao trong lòng Lâm có thể yên bình được.
Có thể từ khi chuyển kiếp tới bây giờ, định mệnh đã đưa Lâm bước trên con đường không có lối về rồi, Lâm biết một ngày này tất nhiên sẽ xảy ra.
Trong tâm lý cũng đã chuẩn bị từ trước rồi, hơn nữa trong tương lai tình huống như vậy sẽ càng lúc càng nhiều.
Nên ngoại trừ trong lòng có chút phức tạp cùng ra, thì Lâm cũng không áy náy, đã là địch nhân, thì không có phân tốt địch nhân cùng xấu địch nhân, toàn bộ giết là được.
Phải đánh cho bọn họ đau, đánh cho máu chảy đủ nhiều, thì địch nhân đối với Lâm mới sợ hãi, kiên kỵ, cuối cùng không dám cùng hắn là địch.
Nếu như tâm có chút mềm lòng mà nương tay, thì thù hận chỉ sẽ càng kết càng nhiều thôi, rất nhiều địch nhân sẽ không chút cảm kích khi ta tha cho bọn họ.
Mà một khi có cơ hội bọn họ sẽ quay đầu lại cắn ra một cái, địch nhân có lòng cảm kích thì rất hiếm thấy rồi, đây là hiện thực chứ không phải trong phim ảnh.
Lòng người là khó dò nhất, hơn nữa con người đều ích kỷ, dù ít dù nhiều cũng có một chút như vậy, cho nên càng khó khăn nắm bắt tâm tư con người hơn nữa.
Aokiji cùng hải quân tướng tá bàn bạc, thì đột nhiên phát hiện đối phương đã ngừng lại tấn công, hắn trong lòng hơi cân nhắc một chút cũng thử triệt tiêu tường băng.
Quả nhiên không hề có đợt tấn công nào tới nữa, sắc mặt Aokiji cùng các tướng tá hải quân lập tức càng phát khó coi.
Bọn hắn đều biết chuyện này ý nghĩa là gì, cái này có nghĩa là đối phương đã rút khỏi đây rồi, có thể chưa đi xa bao nhiêu, nhưng đã hoàn toàn vượt qua khi vực an toàn rồi.
Cho nên đối phương mới dừng lại tấn công, hoặc cũng có thể đối phương rời đi đủ xa, đã không thể lại tiếp tục tấn công nữa.
Aokiji nhìn sương mù lúc này vẫn dày đặc như cũ thì bất đắc dĩ, sương mù này quá mức đáng ghét, quá mức khó chơi rồi, trong lòng thở dài Aokiji bất đắc dĩ ra lệnh.
“ trở về quân hạm đi, bọn họ đã đi xa rồi, chúng ta đã mất đi cơ hội, hiện tại chỉ có thể đến Đảo Cá Voi cùng đối phương quyết tử chiến thôi!”
Giọng nói mang theo lửa giận ngập trời, Aokiji hiện tại tiêu đốt lửa giận cao ngất trời, bao nhiêu oán khí từ nãy đến giờ tích tụ trong lòng.
Lần này Aokiji cảm giác mình quá mức thất bại, bị một thiếu niên miệng còn hôi sữa dắt mũi, lần này xem như chính thứ té trong nấm mốc.
Aokiji có thể tưởng tượng được, một khi trận chiến này kết thúc, cho dù kết quả có ra sao, thì lần bị phục kích trên biển này cũng trở thành sỉ nhục trong hồ sơ lý lịch của mình.
Trở thành một vết nhơ không thể chối bỏ, không chỉ ảnh hưởng tới hắn cạnh tranh chức vị Nguyên Soái sau này, còn ảnh hưởng uy tín mấy chục năm cố gắng của Aokiji.
Có thể chức vị Nguyên Soái Aokiji không quá nhiều quan tâm, nhưng uy tín mấy chục năm cố gắng vì lần này mà sụp đổ, cũng tạo cho Aokiji chút đả kích.
Nghe mệnh lệnh của Aokiji, từ hải quân tướng tá cho đến binh sĩ, toàn bộ đều khuôn mặt uể oải xếp hàng trở về quân hạm.
Hơn nữa khi trở về còn vác theo trở về bảy trăm cái xác không đầu, cảnh tượng thê lương tiêu điều, sĩ khí của hải quân hiện tại đã tới mức thấp nhất.
Điều này Aokiji cũng có thể hiểu được, chính bản thân hắn tâm tình cũng hạ thấp, chiến ý ban đầu đến hiện tại đã hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Mặc dù thay vào đó là lửa giận thiêu đốt vạn trượng, có thể làm cho chiến lực của Aokiji phát huy càng tốt hơn, nhưng đây là chỉ đối với Aokiji thôi.
Còn lại một ít tướng tá cùng đại đa số binh sĩ, thì bọn họ lúc này đã hoàn toàn mất đi chiến ý, lửa giận cũng hoàn toàn không có, thay vào đó chỉ là bất an cùng sợ hãi.
Còn may mắn đây đều là tinh anh hải quân binh sĩ, mỗi người đều thân kinh bách chiến, cho dù trong lòng bất an lo lắng, thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự phục tùng mệnh lệnh cấp trên.
Nhưng để chiến lực có thể phát huy ra bao nhiêu thành thì không biết được, đại chiến quy mô lớn, thì sĩ khí của hai bên rất trọng yếu.