Võng Du Thực Vật Sư

Chương 163: Quái dị - BOSS

Thấy có hòm mọi người đều hưng phấn.

- Ta mở, để ta mở ra!

Pháp Hào giống như trẻ con nhào lên trước, mọi người đều cười không tranh với hắn.

- Sao lại chỉ có chút đồ vậy?
Nhưng sau khi ph mở hòm ra cũng choáng váng, không ngờ bên trong chỉ đặt thời gian giao nang, mảnh vỡ chìa khóa và mảnh nhỏ đạo cụ thần tích.

- Vốn cũng chỉ có ba thứ này.

Nhóm Diệp Trần rất bình tĩnh trả lời, cái gì nên có thì đã sớm xuất hiện, bây giờ chỉ vì chút bọ rùa không có Boss mới đổi lại được cái hòm này.

Kế tiếp mọi người dĩ nhiên là muốn đến khu mộ, khoảng cách có chút xa, mọi người chạy hơn mười phút mới tới nơi.

Khu mộ nằm nghiêng bên một sườn núi nhỏ, từ xa nhìn lại sáu người đều thấy thê lương. Khu mộ đầy cỏ dại, không ít chỗ cỏ mọc che lấp cả bia mộ, nếu không phải phía trước có một số bia mộ còn khá rõ ràng thì e rằng mọi người không phát hiện ra đây là một khu mộ.

- Đồ đằng trụ!

Mọi người nhanh chóng theo một cầu thang đá đi vào khu mộ.

khi tiến tới gần, ánh mắt sắc bén của Pháp Hào phát hiện trong bụi cỏ dại bên trái mọi người có một cái đồ đằng trụ nằm đó.

Chỉ là cái đồ đằng trụ này đã hoàn toàn tử vong, hơn nữa không biết đã nằm trong cỏ dại bao lâu, thân thể đã hoen rỉ, sáu người mẫn cảm để ý ánh mắt màu đỏ sậm trên đầu nó đã bị ai hoặc vật gì đó đào mất. 

- Cẩn thận, hẳn sẽ có chiến đấu.

Diệp Trần dặn dò, mấy người còn lại cũng gật đầu, hiển nhiên đây không phải là tình huống bình thường.

Vì thế mọi người tiếp tục tiến tới, dọc đường bọn họ phát hiện lượng lớn đồ đằng trụ nằm trong bụi cỏ, tình trạng giống như cái đầu tiên.

Chứng kiến điều này mọi người càng thêm cẩn thận.

- Cẩn thận, có gì đi ra.

Sáu người dọc theo cầu thang đá về phía trước, đột nhiên một đạo hư ảnh hiện ra, sáu người lập tức cảnh giác đề phòng.

Sau đó mọi người đều hoảng sợ phát hiện phía trước bọn họ có một đồ đằng trụ quái dị.

Quái vật kia không lớn hơn đồ đằng trụ bình thường bao nhiêu nhưng trên thân nó lại có mười hai con mắt đỏ ngòm, hơn nữa ngoại trừ con mắt trên cùng thì mười một con còn lại di chuyện trên thân thể nó.

Lúc này mười một con mắt của nó cùng động, từ các nơi trên thân thể hội tụ về phía trước nhìn về phía sáu người Diệp Trần.

Năm người Pháp Hào nhing đồ đằng trụ quỷ dị nhìn về phía Diệp Trần chờ hắn ra lệnh.

Bất quá Diệp Trần còn chưa truyền lệnh thì đồ đằng trụ kỳ quái đã cho bọn họ là địch nhân, hoặc là trong mắt nó không có cái gì gọi là bạn.

Bọn Diệp Trần dù ngốc cũng biết những đồ đằng trụ tử vong nằm rỉ sét trong đám cỏ chính là bị gia hỏa này giết chết.

Gia hỏa này giết chết đồng loại, đào mắt chúng ra, cắm vào thân mình, cuối cùng hình thành hình dạng quái dị này.

Thân hình chợt động, mười hai đạo xạ tuyến từ mười hai con mắt chợt bắn ra.

Tuy rằng sáu người đều có phòng bị nhưng mười hai đạo xạ tuyến không chỉ bất ngờ còn cực kỳ nhanh.

Chỉ có Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu đúng lúc mười hai con mắt vừa động lập tức chuyển hướng nhảy đi.

Mười hai đạo xạ tuyến, mỗi người hai đạo bắn tới, Pháp Hào, dạ sắc nữ vương, Vô Danh tuy muốn tránh nhưng đáng tiếc đã muộn, sau khi bị hai đạo xạ tuyến đánh trúng thân thể bị hai cỗ hồng sắc quang mang trói buộc, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

- Oa, nhanh thế, lão Đại nhanh cứu chúng ta.

Pháp Hào gấp gáp kêu lớn, nhưng khi hắn nhìn kĩ thì thấy Diệp Trần cũng bị xạ tuyến màu đỏ trói buộc.

Diệp Trần nhảy lên nhưng không phải hắn né tránh mà là chắn trước mặt tử cảm lãm cản hai đạo xạ tuyến bắn về phía hắn.

- Cảm Lãm, quang chi thủ hộ kỵ sĩ!

Thấy đồ đằng trụ cổ quái có những mười hai con mắt này Diệp Trần đã biết khó đối phó, bất quá không nghĩ tới mười hai con mắt này có thể cùng phóng xạ tuyến ra bắt mọi người lại. Cho nên khi thấy mười hai con mắt của nó động Diệp Trần quyết định cứu Tử Cảm Lãm trước, để nàng gọi quang chi thủ hộ kỵ sĩ về.

- Đã biết!

Tử Cảm Lãm không nói nhiều, nâng pháp trượng lên, đầu tiên sử dụng kỹ năng thánh nữ phụ thể, sau đó tiếp tục sử dụng quang chi thủ hộ kỵ sĩ.

Quang chi thủ hộ kỵ sĩ ngân quang lóng lánh xuất hiện, dưới mệnh lệnh của Tử Cảm Lãm quang chi thủ hộ kỵ sĩ bắt đầu vọt về phía đồ đằng trụ.

Một phía khác, Nhất Thế Yêu Nhiêu sau khi né dược xạ tuyến tập kích lại thi triển kĩ năng ảnh trảm bay nhanh tới bên đồ đằng trụ, chém một kiếm lên thân thể nó.

Giống lúc đánh với cây công nhân, khi đồ đằng trụ dùng xạ tuyến trói buộc người chơi thì nó cũng chỉ có thể đứng yên để cho Nhất Thế Yêu Nhiêu công kích, nhưng mà lượng máu của bốn người Pháp Hào và Diệp Trần cũng tụt nhanh chóng, tuy rằng Tử Cảm Lãm sau khi triệu hồi quang chi thủ hộ kỵ sĩ đã toàn lực bơm máu cho mọi người nhưng một mục sư không phải cao cấp thi triển thuật trị liệu quần thể cho bốn người khẳng định là không ăn thua.

- Công kích mắt nó, đó có thể là nhược điểm.

Diệp Trần tuy rằng bị trói buộc không thể nhúc nhích nhưng hắn cũng không rảnh rỗi, tâm niệm hắn vừa động, biết những con mắt bị đào lên trồng vào rất có khả năng là nhược điểm của gia hỏa cổ quái này.

Dù sao mấy con mắt này cũng không phải của nó, đó là điểm đáng để ý nhất.

- Được!

Nhất Thế Yêu Nhiêu gật gật đầu, kiếm khô lâu mạnh mẽ đánh vào mắt gia hỏa kia.

Diệp Trần hiển nhiên đã đoán đúng, kiếm khô lâu chém vào con mắt thì con mắt lập tức hơi nháy, Nhất Thế Yêu Nhiêu chém thêm mấy nhát nó nhắm lại luôn.

Con mắt nhắm lại chính là một con bắn xạ tuyến trúng Diệp Trần, lúc này tuy rằng thiếu một con mắt bắn xạ tuyến nhưng đồ đằng trụ quái dị này lại khác với đồ đằng trụ bình thường, một con mắt cũng đủ trói buộc Diệp Trần không thể nhúc nhích chỉ là tốc độ giảm máu hạ thấp.

Nhất Thế Yêu Nhiêu thấy vậy cũng nhanh chóng chém về một con mắt khác, lúc này quang chi thủ hộ kỵ sĩ mà Tử Cảm Lãm triệu hồi cũng đã chạy tới bên người đồ đằng trụ, thực thi mệnh lệnh của Tử Cảm Lãm – tấn công con mắt.

Hai người đồng thời công kích, con mắt nhanh chóng nhắm lại, Diệp Trần lập tức khôi phục tự do.

Vừa khôi phục tự do, Diệp Trần lập tức trồng Lưu liên tạc đạn thụ bắt đầu oanh tạc đồ đằng trụ.

Cả một đám Lưu liên tạc đạn thụ nổ mạnh bên người Boss nhưng mà đối với nó thì mớ này cũng chỉ thường thường thôi, muốn công kích đến mắt nó để giải phòng ba người Pháp Hào thì phải trực tiếp công kích sáu con mắt còn lại mới được.

Thấy vậy Diệp Trần không nghĩ nhiều trực tiếp dùng kho nuy chi quang cùng Nhất Thế Yêu Nhiêu và quang chi thủ hộ kỵ sĩ toàn lực tấn công một con mắt.

Con mắt này và con ba người công kích kế tiếp là hai con mắt giữ Vô Danh, tốc độ công kích của hắn nhanh nhất trong ba người, bởi vì kỹ thuật của hắn hoàn hảo hơn, thời gian hoàn thành chuẩn bị để tấn công của vũ khí nhanh hơn nên dù rằng lực thương tổn của Dạ sắc nữ vương mạnh hơn Diệp Trần vẫn lựa chọn giải thoát Vô Danh trước.

Dưới sự công kích của ba người Vô Danh nhanh chóng được giải thoát.

Sau khi bay nhanh uống một khôi phục dược tề, Vô Danh cũng tham gia đội ngũ công kích.

Chỉ còn lại hai người bị trói buộc, áp lực của Tử Cảm Lãm giảm đi, thậm chỉ còn quẳng cho đồ đằng trụ một công kích thánh quang đạn.

Cộng thêm quang chi thủ hộ kỵ sĩ thì đã có bốn người toàn lực tấn công đồ đằng trụ, Pháp Hào và Dạ sắc nữ vương nhanh chóng được giải thoát.

- Móa, thiếu chút nữa thì teo rồi.

Mặc dù có Tử Cảm Lãm ở bên bơm máu nhưng lượng máu của Pháp Hào và Dạ sắc nữ vương cũng không còn nhiều, đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu không phải mọi người giải quyết đúng lúc thì nghẻo cũng không có gì là lạ.

Đồ đằng trụ phía trước không hề di động, lúc tất cả mọi người thoát khỏi xạ tuyến trói buộc của nó thì thân thể của nó liền nhẹ nhàng rời khỏi công kích của Lưu liên tạc đạn thụ.

Bất quá sáu người đều toàn lực giết về đồ đằng trụ nên cho dù không có công kích của Lưu liên tạc đạn thụ thì lượng máu của nó cũng tụt nhanh.

- Lưu tinh tiễn vũ.

- Hư không tuyền qua.

- Tiễn vũ.

Ba 

Nhưng lúc này hơn mười con mắt bị công kích phải nhắm chặt của đồ đằng trụ lại nhất tề mở ra.

Mọi người vừa thấy đều cả kinh cho rằng gia hỏa này lại muốn dùng xạ tuyến trói buộc mọi người.

Nhưng lần này bọn họ nghĩ nhầm rồi, đồ đằng trụ không làm thế mà mười hai con mắt nhất tề tập trung trước thân thể, bắn ra một mảnh phiến lăng hình màu đỏ hình thành một quang thuẫn chắn trước mình.