Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 68

Sau khi đổi mới trò chơi, tiến nhập liền là tân thời đại, đúng vậy, vạn chúng mong chờ hoạt động năm mới đều có duy nhất một cảm tưởng: Lag muốn chết. Đến cả Ninh Hòa đã thay máy tính mới cũng nhịn không được mà phù ngạch (bóp trán – ám chỉ đau đầu, khó chịu).

Vì thế sau khi Tinh Hận rít gào, Bán Thanh Minh gõ cửa phòng Ninh Hòa, nói: “Phiền toái nói cho hắn, hắn tru lên thật sự rất khó nghe.”

Chuyện này Ninh Hòa cũng biết, cho nên hắn lựa chọn tắt âm thanh, rời khỏi tổ đội, nói: “Ta nghĩ, đi xem thi đấu vẫn là tự mình đi thôi.”

Tinh Hận tuy muốn hỏi đi như thế nào, nhưng vì quá lag, những lời này cũng là bị hệ thống nuốt vào, hóa thành một đoạn sóng âm. Bất quá, Bán Thanh Minh cũng có hứng thú như Tinh Hận, nói:“Chính ngươi như thế nào đánh.”

Thi đấu ngày thường cũng có trong trò chơi, mỗi tháng đều có, Ninh Hòa gần đây cũng chính là cùng Tinh Hận tổ đội 2 pháp sư, thúy da đúng là thúy da (da mỏng – huyết ít), đánh không được vị trí cao, bất quá tầm tầm vẫn là có thể, tháng trước 2 người cũng là sớm đã đổi trang bị, sau vì Ninh Hòa login không có quy luật nên mới không có tiếp tục.

Hoạt động thi đấu năm mới ngoài thưởng lớn hơn, cùng các loại thi đấu thường ngày cũng không giống, lần này có đổi đặc thù trang bị, chờ thêm thời gian hoạt động, sáo trang (trang bị) cũng xuống giá. Cho nên ngày thi đấu đầu tiên, ngoạn gia tới tham gia cũng nhiều hơn bình thường. Mà đợt thi đấu này còn hạn chế số lượng ngoạn gia tham gia, hơn không được mà ít hơn cũng không xong.

Vốn Ninh Hòa là không có vấn đề gì, nhưng Tinh Hận lại lag thành dạng này, vấn đề liền lớn. Trận đầu không có đấu võ, Tinh Hận cũng đã báo danh, huống chi đấu võ kia, không phải thua là hòa sao. Giờ muốn đổi đội hữu, cũng không chắc sẽ được. Mỗi bang người chơi đều đã quen thuộc với đội hữu của mình, Ninh Hòa giờ chỉ có một mình, cũng có điểm xấu hổ.

Nhưng cũng chỉ là trò chơi, tìm đội hữu chắc cũng không quá khó, Ninh Hòa liền đưa lên một tin: “Tổ dã đội.”

“Tổ dã đội, không bằng theo ta.”

“……”

Không thể không nói, so với người xa lạ chưa biết thực lực, thì đi cùng Bán Thanh Minh vẫn yên tâm hơn. Tuy rằng hiện tại thay đổi chức nghiệp, nhưng lúc trước 2 người cũng rất ăn ý, cũng không cần phải đối thoại cũng có thể hiểu ý tứ nhau mà phối hợp. Ninh Hòa cảm thấy trong trò chơi này cũng chỉ có Bán Thanh Minh có thể cùng hắn đánh ra cái loại ăn ý này. Nhưng, Ninh Hòa lại như thế nào không biết Bán Thanh Minh có bang hội của, hắn tất nhiên cũng có người hợp tác cố định, Không Đảo thiếu cái gì cũng không thiếu người. Hắn như không chút để ý lời đề nghị, kỳ thật bất quá chỉ là tìm một cơ hội lấy lòng mình mà thôi.

Nếu là trước kia, Ninh Hòa đại khái đã sớm lòng tràn đầy vui sướng, đáp ứng đi cùng rồi.

Nhưng là, giống như Chùy Tử đã hỏi hắn, vì cái gì không thể tha thứ.

Bởi vì sợ giẫm vào vết xe đổ, hắn có thể đi một lần, tự nhiên cũng có thể đi lần thứ hai, mà Ninh Hòa lại không có tự tin có thể trong biển người mờ mịt lại phát hiện ra thân ảnh của hắn, những cái như hữu duyên gì gì đó đều khiến Ninh Hòa cảm thấy rất vô nghĩa.Chùy Tử rời đi, đơn giản là vì có vết xe đổ của Bán Thanh Minh. Thân phận bằng hữu còn như thế, huống chi thân phận người yêu liệu còn có thể xảy ra chuyện gì. Ninh Hòa nghĩ đến thế, cảm thấy chuyện của Chùy Tử, có lẽ hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng bị thương. Đừng tưởng đại lão gia hắn là cường tráng vô địch, Ninh Hòa thực bất hạnh, là cùng loại với Chùy Tử, đáy lòng đều có một tảng đá đè nặng.

Ninh Hòa nhận ra vì Bán Thanh Minh mà hắn đã mềm lòng nhiều lần, còn cho phép hắn ở cùng mình, tuy với Bán Thanh Minh là cơ hội, nhưng với hắn lại không phải hiện tượng tốt.

Cho nên, mặc dù cảm thấy Bán Thanh Minhcó một chút đáng thương, nhưng hắn giờ không còn là Thiên Nhai mình nhận thức trước kia, Ninh Hòa vẫn là cảm thấy thực khó chịu.

Tầm mắt trở lại trò chơi, bang hội vừa mới có mấy tiểu hào hô to “Cầu mang thi đấu”, Ninh Hòa liền cấp lời mời tổ đội, sau đó hồi đáp Bán Thanh Minh: “Thật có lỗi, ta đã muốn có tổ.”

Bán Thanh Minh không thể biết Ninh Hòa ở trong trò chơi làm cái gì, nhưng ý tứ cự tuyệt đã rõ ràng, hắn chỉ còn có thể nói: “Nhớ rõ ngày mai tổng vệ sinh.”

Lật cái bàn, Bán Thanh Minh hắn thật sự…

Bất quá giờ cần tập trung vào thi đấu, chuyện mai để mai tính.

Người vừa tổ đội là Mỹ nhân ngư ngư, tên này thật khiến Ninh Hòa rùng mình. Mỹ nhân ngư thì Mỹ nhân ngư đi, đây còn là Mỹ nhân ngư ngư. Lúc bình thường, Ninh Hòa sẽ không tổ người như vậy, xem như hắn có thành kiến đi, cảm thấy mấy cô nương như công chúa này hắn chịu không nổi.

Cho nên thời điểm Mỹ nhân ngư ngư kia đánh ra dòng:“Tịch Thập ca ca chúng ta đánh như thế nào”, Ninh Hòa có dự cảm không tốt.

Sau khi 2 người tiến vào sân, vị Mỹ nhân ngư ngư còn cao giọng hô “Ca ca, sao ta không thấy địch nhân”, Ninh Hòa cảm thấy hắn coi như xong đời.

Đều là lỗi của Bán Thanh Minh, Ninh Hòa tổng kết.

Sau khi trận đấu kết thúc, hắn liền thoát đội, suốt 3h bị một cô nương hồ nháo, hắn thật sự sợ hãi không nhẹ.

Sáng hôm sau, Bán Thanh Minh đi siêu thị mua đồ dọn vệ sinh về, liền cùng Ninh Hòa động thủ, nhìn Ninh Hòa có đôi mắt gấu mèo mà hoảng sợ: “Ngày hôm qua ta không phải đã nhắc ngươi đi ngủ sớm một chút ư?”

Ninh Hòa ngủ cũng không muộn, sau khi chịu không nổi cô nàng kia hắn liền thoát ly, sau cô nàng kia cứ liên tục trong bang hội kêu hắn suốt nửa giờ, sau đó cũng có người muốn mang cô ta, cô ta lại nghĩa khí nói:“Ta đã muốn cùng Tịch Thập ca ca tổ đội, thực xin lỗi ah ca ca”, nhưng là Ninh Hòa thà rằng nàng không nghĩa khí một chút, như vậy hắn sẽ không lại bị tàn phá lần thứ 2 a!

Trong nhà Ninh Hòa kỳ thật phi thường đơn giản, bởi vì ban đầu chỉ có một người ở, cho nên trong nhà đồ đạc cũng là thiếu đến đáng thương, mấy chuyện dọn dẹp này vẫn là đơn giản đến kỳ cục. Bán Thanh Minh lúc ngồi nghỉ liền trêu chọc Ninh Hòa: “Ngươi chậm một chút, coi chừng ngã.”

Miệng quạ đen thật đúng là miệng quạ đen.

Cùng với trước “Phanh” một tiếng đồng thời vang lên là tiếng kêu rên của Ninh Hòa: “Ai u.” Ninh Hòa sườn thân nằm ngã xuống đất, mặt cũng dán mặt, muốn đứng dậy, phần eo nhất thời liền truyền đến một cơn điện giật đau đớn — hình như là xoay đến thắt lưng.

Nhưng là lúc này hiện lên ở trong đầu của Ninh Hòa cũng chỉlà: Mẹ kiếp cái khăn này lão tử vừa lau qua WC! Lão Tử hiện giờ là gián tiếp cùng WC hôn môi a!囧