Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 17: Nước mắt nhân ngư làm sao mà đánh được ?

P/S: Phương pháp hơi bị bựa đó nha. Ta cũng nghĩ tới cách này không ngờ thành công thật.

Vì kiến thành cùng bang hội nhiệm vụ, “Ngạo Thị Thiên Hạ” tổng động viên trên dưới, Nguyên Bảo cũng cùng mọi người xuất môn lên đường làm nhiệm vụ Nước Mắt Nhân Ngư.

Nhân Ngư xinh đẹp chỉ có tại bờ biển Đông Hải nơi có rặng san hô, hơn nữa mỗi ngày chỉ lên bờ vào lúc sáng sớm đón triều dương(mặt trời mọc), và hoàng hôn vào buổi tối, mỗi lần chỉ lưu lại vài phút, thời gian còn lại đều ở ngoài đại dương. Cho nên nếu muốn đánh Nước Mắt Nhân Ngư, chỉ có thể nhân mười phút đồng hồ Nhân Ngư tiến lên bãi biển, bằng không sẽ không có biện pháp nhìn thấy chúng nó, càng không nói đến chuyện lấy nước mắt của chúng.

Khi tới được bãi biển nơi Nhân Ngư hoạt động, đã hơn bốn giờ chiều, ánh sáng kim sắc của mặt trời lấp loáng trên mặt biển, phía sau là nền trời xanh, mây trắng, những cánh chim hải âu bay dập dờn, cảnh trí vừa mỹ lệ vừa thanh thản. Loại cảm giác thanh thản này hoàn toàn bất đồng với những con sóng lớn kích động, tráng lệ dồn dập đánh vào bờ; nơi này thực sự thích hợp để nghỉ ngơi, lẳng lặng thưởng thức tự nhiên, khó trách Nhân Ngư lại thích đến bờ biển này.

Đột nhiên ——

“Oa a, con cua thật lớn a!” Oa Oa Ngư sợ hãi kêu lên, nháy mắt đánh vỡ sự tĩnh lặng của bãi biển.

“A, ta nhặt được một cái vỏ sò thật lớn này!” Phi Thiên Ngư cũng hô to gọi nhỏ.

Mọi người thở dài, thầm nghĩ hai người này quả là một chút tế bào lãng mạn cũng không có sao? Hai tên “Bạch” gia hỏa, cả bạn gái cũng không thèm quen! Bất quá, mọi người vẫn hướng về phía hai tiểu hài tử đang thám hiểm nhìn qua.

Chỉ thấy Oa Oa Ngư trong tay đang cầm một con cua đang giương nanh múa vuốt, cái đầu thật lớn, một cặp càng cũng thật lớn chỉ có thân mình lại nhỏ hơn nhiều, là một loại Chiêu Triều cua, chỉ là do ở bãi biển này nên đầu biến dị cực đại. Hơn nữa là bụi danh quái, nói cách khác, chúng cũng có khả năng công kích.

Phi Thiên Ngư thì cười ha ha, trong ngực đang ôm một vỏ sò xoắn ốc màu sắc rực rỡ, dài chừng một thước, thoạt nhìn cũng rất nặng, cũng không biết nó ăn những gì mà lại lớn như vậy.

Mọi người toàn bộ trên đầu đầy hắc tuyến.(- -|||)

“Oa Oa, đừng nói là ngươi muốn con cua này đi?” Phạm Thiên thiêu mi, hỏi tiểu biểu đệ nhà mình, đứa nhỏ này, sao cái gì cũng đều muốn ăn, chẳng kiêng kỵ thứ gì!

“Oa Oa Ngư, đây là… Chiêu Triều Cua?” Thập Bộ đánh giá một chút kia chỉ vào con cua đã muốn biến thành hồng danh, tuy rằng nó chỉ cấp 35, không làm gì được bọn hắn, nhưng uy lực của cặp càng vẫn không thể khinh thường.

“Làm sao vậy, không thể ăn sao? Càng của nó trông rất ngon lành mà!” Oa Oa Ngư khó hiểu cùng tiếc nuối nói.

“Có thể ăn a!” Phần Thiên cười gian, “Bất quá cẩn thận sau khi ăn xong miệng sưng thành cặp xúc xích!”

Oa Oa Ngư mới đầu còn thật cao hứng, nhưng vừa nghe đến nữa câu sau, lập tức thất vọng mếu máo, một tay quăng con cua trong tay ném xuống bờ biển, còn không cam lòng đá thêm mấy đá, dùng sức đá hai cái, bắt nó phải tuôn ra ngân tệ, “Cái gì chứ, trông lớn như vậy lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, lưu ngươi lại có lợi ích gì?!” Chưa hả giận, lại tiếp tục nhắm về phía mấy con cua khác mà phác tác.

“Phi Thiên Ngư, ngươi vẫn còn ôm vỏ sò à, không thấy mệt sao?” Lưu Ly vỗ vỗ cánh tay Phi Thiên Ngư, tên gia hỏa này sao lại ngẩn người vậy? Muốn luyện lực cánh tay sao, cũng không phải cần dùng phương pháp luyện tập này chứ?

“A, ta quên mất, thật nặng a!” Hắn buông vỏ sò, “Còn con cua kia có thể ăn được hay không!” Hắn nói thêm, hồn nhiên không phát hiện thấy mọi người nghe hắn hỏi xong, trên đầu mây đen bao phủ.

“Đừng để ý tới hai tên tiểu bạch kia, chúng ta trước thảo luận xem lát nữa Nhân Ngư xuất hiện nên đánh như thế nào!” Phạm Thiên vỗ tay, đem mọi người tập hợp, lờ đi hai tiểu hài tử do không thể ăn được mỹ thực mà đang tìm cua trút oán hận.

“Nhân ngư mỗi lần chỉ lên bờ khoảng mười phút, nếu muốn trong khoảng thời gian hữu hạn này mà bắt bọn chúng rơi nước mắt, phải tập trung công kích, nếu không để bọn chúng lui về đại dương sẽ không có cách nào nữa, hơn nữa tác chiến trên bờ biển không có lợi cho chúng ta, cho nên mọi người nhất định phải cẩn thận!” Phạm Thiên nhìn chung quanh một chút, sau đó nói: “Lát nữa khi bắt đầu, Bảo Bảo ngươi dùng kỹ năng đem Nhân Ngư khóa lại!”

Được phân công nhiệm vụ, Bảo Bảo gật đầu, tỏ ý đã hiểu!

“Sau đó, Ngạo, Phần, Thản Khắc, Thiển Xuyên, Nhất Tiếu, các ngươi tạo thành cận chiến tiểu đội, tận lực bám trụ Nhân Ngư; Lưu Ly, Tiểu Anh, Thập Bộ cùng ta ở phía sau viễn công hòa trợ giúp, Nãi Trà, Oa Oa cùng Phi Thiên Ngư ba người các ngươi dùng khả năng nhanh nhạy của đạo tặc, tùy thời điểm thấy Nhân Ngư muốn lui về biển thì truy vận chận đường, cản đường lui của bọn chúng, chúng ta phải đánh tới khi Nhân Ngư rơi nước mắt!”

“OK, không thành vấn đề!” Đoàn người đồng thanh hô.

Phạm Thiên quay sang hai tên tiểu tử kia trảo trở về, một lần nữa ân cần dạy bảo một phen, sau đó chờ đến lúc mặt trời lặn.

Mọi người trốn sau dãy đá, lúc này mặt trời đang nhảy nhót loạn động trên mặt biển, không trung đã bị nhuộm thành một màu kim sắc, nơi trời và biển giao nhau lóe thiểm quang, đã không thể phân rõ phân cách tuyến.

“Thời gian cũng không sai biệt lắm.” Phạm Thiên nói nhỏ truyền tin tức, “Chuẩn bị!”

Dứt lời không bao lâu, liền nhìn thấy trên mặt biển gần bờ biển đột nhiên dâng lên bọt nước, xuất hiện mấy thân ảnh nửa giống cá nửa lại không giống, sinh vật nửa người nữa cá bơi vào bờ, ngồi trên rặng đá ngầm, tắm mình trong ánh hoàng hôn mỹ lệ, tiếng hát nhẹ nhàng trầm thấp cũng dần dần phiêu lãng giữa trời đất.



Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn những sinh vật xinh đẹp bình hòa được gọi là Nhân Ngư! “Quái” vừa xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, bọn họ làm sao nỡ xuống tay đánh đập? Chỉ là, không đánh thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, làm sao bây giờ?

“Phải đánh sao?” Nguyên Bảo tâm tình cũng bắt đầu dao động, đâu là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người cá xinh đẹp, tuy rằng đây chỉ là thiết kế trong trò chơi, là Nhân Ngư trong trí tưởng tượng của nhân loại, nhưng bảo hắn xuống tay tấn công thật có chút không đành lòng, cho nên hắn lên tiếng hỏi mọi người, nhất là mấy vị bang chủ đại nhân.

“… Đánh!” Phạm Thiên dùng sức gật đầu một cái, vì nhiệm vụ, phải động thủ, cho dù là không đành lòng!

Được rồi, đoàn người một lần nữa phấn chấn tinh thần, âm thầm thôi miên chính mình, cứ coi như đánh quái bình thường là được! Vì thế, mọi người nhất tề rời khỏi nơi ẩn thân, nhắm hướng năm con Nhân Ngư xông tới.

Nhân Ngư mặc dù là bụi danh quái, khả năng công kích không mạnh, hơn nữa lại bị những người này tập kích, trở tay không kịp, lâm vào thế bị động. Nhưng Nhân Ngư dù sao cũng là quái cấp 95, khả năng công kích vật lý tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng ma pháp năng lực lại rất cao, lập tức đánh trả, trong lúc chiến đấu gương mặt tựa hồ cũng trở nên dữ tợn hơn, không còn vẻ nhu hòa ban đầu.

Nguyên Bảo bất đắc dĩ hướng Nhân Ngư thi triển kỹ năng, trì hoãn động tác cùng thời gian công kích ma pháp của chúng, thế nhưng ma pháp của Nhân Ngư uy lực vẫn như trước rất mạnh, nhất là Sóng Âm ma pháp, nhạc khúc nghe không biết là gì nhưng khi tiến vào lỗ tai, sẽ làm cho thân thể trở nên trầm trọng, hành động chậm chạp, có chút giống hiệu quả công kích của Medusa.

Bởi vậy, mấy đại nhân vật của Ngạo Thị Thiên Hạ hành động cũng không được thuận tay, Phạm Thiên cùng Lưu Ly, Bát Trọng Anh, ở phía sau không ngừng gia tăng trạng thái, giả trừ phụ trạng thái, Nguyên Bảo cũng sử dụng Tịnh Tự Thuật của mình giúp đồng bạn giải trừ ảnh hưởng của ma pháp; phần hắn do có Thần Chi Thủ Hộ nên khả năng bị ma pháp ảnh hưởng rất nhỏ.

Chính là, mọi người ra sức đánh tới cuối cùng, vẫn chỉ có thể làm ba trong năm Nhân Ngư bị thương, chạy thoát về đại dương , còn hai Nhân Ngư kia tuôn ra một đống trang bị, còn thứ trọng yếu nhất là nước mắt lại không thấy. Mấy Nhân Ngư này rất ngoan cố, dù đối mặt với tử vong cũng không chịu rớt xuống một giọt nước mắt nào. Còn Bảo Bảo do không thể nào động thủ, cho nên lần này không đánh ra được Nhãn Lệ cũng không thể nói sự may mắn của hắn không linh nghiệm!

Vì thế, Ngạo Thị Thiên Hạ VS nhân ngư, lần đầu chính diện giao phong, Ngạo Thị Thiên Hạ đã nếm mùi thất bại.

“Đáng giận, vì cái gì đánh chết nó, cũng không tuôn ra nước mắt!?” Nãi Trà căm giận trảo trảo tóc.

“Xem ra, không thể dùng biện pháp cứng rắn rồi, phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện chảy nước mắt!” Phạm Thiên sờ cằm, trầm ngâm.

Đoàn người ngồi phịch xuống tảng đá ngầm bằng phẳng, nghỉ ngơi, suy tư về phương án đánh Nhân Ngư. Trong chốc lát ——

“Bảo Bảo, ta đói bụng!” Phần Thiên làm bộ đáng thương ôm lấy Nguyên Bảo kêu đói, cũng phải, vừa nãy mọi người hăng hái chiến đấu, lại là chạng vạng, đói bụng là đương nhiên.

Những người khác vừa nghe thấy, nhãn thần đều sáng lên, nhìn về phía Nguyên Bảo, đặc biệt chú ý đến yêu đái của hắn, giống như nơi đó là nhà bếp cho tiệc buffet.

“Nhưng gần đây ta không có đánh quái, cho nên cũng không lưu trữ thức ăn!” Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, kỳ thật bên trong vẫn là có một chút hoa quả, nhưng hắn tự biết những người này sẽ không thể thỏa mãn bằng một bàn tiệc hoa quả; chỉ là hắn thật sự bất lực, không có nguyên liệu nấu ăn, thì ngay cả hắn có là thần trù cũng không thể làm ra mỹ thực.

“…” Đoàn người một trận thất vọng.

“Không có nguyên liệu nấu ăn đúng không?” Phần Thiên trộm cười, “Vậy thì đơn giản. Bây giờ ta sẽ đi đánh!”

Nhất ngữ bừng tỉnh người trong mộng!

Mọi người tỉnh ngộ, đúng rồi, dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi, không bằng vì bụng đói của mình mà cố gắng, tóm lại chỉ cần tìm được nguyên liệu nấu ăn, chẳng khác nào mỹ thực đã tới trong tay một nửa, lại chỉ cần nghĩ tới xảo thủ của Bảo Bảo, a, không được, không thể nghĩ tiếp, nước miếng sẽ tràn ra mất!

Cũng thật trùng hợp hai ngày này là cuối tuần, bởi vậy mọi người có nhiều thời gian, có thể tự do hoạt động, có thể chọn lựa vẫn login hoặc logout nghỉ ngơi. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, phỏng chừng không ai có thể logout được.

Nguyên Bảo hắc tuyến đi theo đoàn người rời khỏi bãi biển, bắt đầu hành trình tìm kiếm “Mỹ thực”; hắn cũng đi theo, bởi vì hắn biết nguyên liệu nấu ăn nên thu thập bộ phận nào là tốt nhất, cho nên nhiệm vụ cao cả này chỉ có hắn mới có thể làm, không thể nhường cho ai.

N lâu sau.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nguyên Bảo lại hiểu thêm được những người này đối với mỹ thực hết sức chấp nhất, cũng hiểu được lúc nãy Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư khi bị tước đoạt quyền hưởng dụng mấy con cua lớn kia đã vô cùng oán niệm là điều hết sức bình thường!

Lại nhìn đến những người trước mặt hắn, căn bản chẳng thèm để ý gì đến vấn đề hình tượng, lang thôn hổ yết, phong quyển tàn vân, chỉ có thể nhìn thấy chén, muỗng, đĩa bay đầy trời. Lúc nãy khi cùng đi kiếm nguyên liệu, Nguyên Bảo còn cảm thấy bọn họ đánh quá nhiều, căn bản sẽ ăn không hết, để trong không gian sẽ chiếm nhiều chỗ, nhưng hiện giờ nhìn tình cảnh trước mắt, nếu không đánh nhiều như vậy, chỉ sợ sẽ không đủ ăn. Cũng may mắn là kỹ năng trù sư của hắn đã đạt tới cao cấp, tốc độ chế biến phi thường nhanh, nếu không căn bản sẽ không theo kịp tảo thực tốc độ của những người này.

Bảo Bảo ở một bên cảm thán, chế biến thức ăn, ngẫu nhiên cũng tự uy ngũ tạng miếu của mình, chỉ sợ chờ thêm một chút cái gì cũng đều không còn; bất quá, có thể làm cho mọi người ăn, lại nhìn thấy mọi người ăn đến cao hứng như thế, tựa như cổ động cho hắn, Bảo Bảo phi thường vui vẻ, loại cảm giác thỏa mãn này thật sự khá tốt!

Sau khi mỹ mãn ăn no say, tất cả mọi người nằm la liệt trên mặt đất, Bảo Bảo đem đồ ăn rửa sạch, cất vào yêu đái.”Còn phải chờ thêm một chút, mọi người muốn làm gì không?” Hắn không biết mọi người như thế nào trải qua suốt một đêm.

“Đánh quái, luyện cấp!” Thật bất ngờ, người lên tiếng đầu tiên chính là bang chủ đại nhân! Cũng phải, cấp bậc của hắn có quan hệ trực tiếp đến việc kiến thành, trên thực tế, hắn cùng Phạm Thiên, Phần Thiên ba người cũng thường xuyên tập trung luyện cấp vào buổi tối, cho nên mới có thể hảo hảo bảo trì cấp bậc.

Ân ân, mọi người đều hiểu biết, vì thế, sau khi ăn xong đã bắt đầu vận động, mục tiêu: phải thăng lên cấp 100!

Ngày hôm sau trước khi mặt trời lên, đoàn người đã trở lại bãi biển, mai phục hảo, chuẩn bị lần thứ hai tấn công Nhân Như. Ánh mặt trời sáng lạn vừa ló dạng, Nhân Ngư quả nhiên lại xuất hiện, hơn nữa lần này có tới bảy tám con.

“Tiến lên!” Phần Thiên vung tay lên, hiệu lệnh mọi người nhắm phía Nhân Ngư thẳng tiến.

Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này mọi người chỉ tập trung bao vây ba con, thả cho những con khác trở về đại dương, còn ba con bị vây lại thì chậm rãi tính toán, vừa không tổn thương chúng, lại không để chúng đi, cứ như vậy giằng co xem ai cuối cùng sẽ thắng.

Đáng tiếc, lần này vẫn khiến mọi người thất vọng, ba con Nhân Ngư thấy thật lâu không thể trở về đại dương, vì thế tuyệt vọng tự bạo, cái gì cũng không còn, càng miễn bàn đến nước mắt!

Kết quả, Ngạo Thị Thiên Hạ VS Nhân Ngư, lần thứ hai giao phong, cả hai lần đều thất bại!

“Ai, không thể tưởng được chúng ta nhiều người như vậy, lại liên tục thất bại cả hai lần!” Thập Bộ đặt mông ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán.

“Thật là, không nghĩ tới mấy con người cá này lại khó đối phó như vậy, đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” BY Phi Thiên Ngư.

“Cũng không thể mỗi ngày đều phí phạm thời gian ở chỗ này.” BY Lưu Ly.

“Nhiệm vụ cũng không có gì khó hiểu, thử ngẫm lại xem còn có chiêu gì khác không!” BY Nãi Trà.

… Đoàn người đều nhìn trời.

“Ta cũng không tin không thể đánh cho chúng nó rơi nước mắt!” Phạm Thiên trước giờ luôn thực tao nhã, giờ phút này lại nhăn mặt nhăn mày, nắm chặt hai tay, cơ hồ thẹn quá thành giận.

Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên chạy tới một bên, không biết cùng ai đó liên lạc qua kênh mật. Sau đó, trong khi mọi người vẫn đang nghi hoặc, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta trở về trú địa một chuyến, các ngươi muốn làm gì thì làm!” Nói xong, sử dụng Hồi Thành Phù, thân ảnh biến mất.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy thân ảnh hắn biến mất, mọi người đột nhiên rùng mình, cảm giác giống như gặp phải mưa đá!

Mà cảm giác bất an của mọi người, rốt cục ứng nghiệm vào lúc chạng vạng lần thứ ba đánh Nhân Ngư!

Lúc này, Phạm Thiên chỉ yêu cầu Nguyên Bạo sử dụng Câu Tự Thuật trói buộc hai Nhân Ngư, nói mọi người dời qua hướng đầu gió, sau đó từ trong ngực món ra một thứ vũ khí thần bí, ném qua chỗ Nhân Ngư.

Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ tung thanh thúy, vũ khí đụng phải người Nhân Như liền nổ tung, nguyên lai là bạo liệt đạn(lựu đạn ^ ^)! May là Nhân Ngư tuy có ma pháp cao cường, nhưng không phòng ngừa bị bạo liệt đạn tập kích nên bị trúng chiêu.

Ngay sau đó phát sinh cảnh tượng làm cho đoàn người hết sửng sốt đến ớn lạnh. Chỉ thấy hai Nhân Ngư ngồi phịch xuống rặng đá ngầm, nửa cười, cửa khóc, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, đừng nói là 5 giọt, cả 50 giọt cũng có!

Này.. đang xảy ra chuyện gì?

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Phạm Thiên đang thỏa mãn cười đến đắc chí, run rẩy chỉ tay về phía Nhân Ngư đang không ngừng vừa khóc vừa cười một cách khó hiểu.

Dương dương tự đắc, Phạm Thiên vui vẻ giải thích, “Đó là Tiếu Tiếu Cô Phấn(phấn cười)hòa Hoa Phấn của Khốc Vũ Qua(khóc như mưa)tạo thành độc nhất vô nhị bạo liệt đạn, vừa nãy ta trở về đặc biệt yêu cầu làm giúp, may mà đội năm cùng đội mười một đã đánh được hai thứ này rồi, lại còn đánh được không ít!” Hắn hướng tới chỗ hai Nhân Ngư đã muốn xụi lơ không còn chút lực công kích, vừa ngồi đếm nước mắt đã hóa thành trân châu, vừa bất bình nói: “Ta đã nói rồi mà, ta không tin không thể đánh cho Nhân Ngư rơi nước mắt, nhìn xem, bây giờ đã thu hoạch ngoài mức hoàn thành nhiệm vụ rồi!”(Phạm Thiên ca ca, huynh rất là có tướng phúc hắc nga, *dọt lẹ*)

Mọi người run rẩy, thầm nghĩ, quả nhiên cảm giác lạnh như băng mà bọn họ cảm thấy không phải không phải do bọn họ đa tâm, buồn lo vô cớ, Phạm phó đại bang chủ quả nhiên là đại nhân không thể đắc tội mà, nếu không cẩn thận ngày nào đó gặp xui xẻo, cũng không biết sẽ xui tới mức nào! Sau đó, mọi người lại đều dùng ánh mắt đồng tình thêm chút cảm thán nhìn về phía Oa Oa Ngư, thầm nghĩ đứa nhỏ này, có vị biểu ca này không biết là bất hạnh hay siêu cấp may mắn đây!?

Nguyên Bảo cũng đang không ngừng líu lưỡi, nguyên lai Nước Mắt Nhân Ngư cũng có thể đánh như vậy. Tổng cảm thấy được có chút cảm giác thắng mà không cần đến vũ lực, chỉ là khi nhìn đến mấy Nhân Ngư vừa khóc vừa cười muốn mau tắt thở, bộ dáng thật đáng thương, lại tái nhìn vẻ mặt vui vẻ của Phạm Thiên đại ca, thân mình Bảo Bảo liền run rẩy, nhanh chóng đem cảm giác tội lỗi quăng đi, đắc tội với Nhân Ngư cũng chẳng sao, chỉ cần đừng đắc tội với Phạm Thiên đại ca, đây là kết luận cuối cùng của Bảo Bảo!(Gật gật, chí phải đó Bảo Bảo)

Vì thế, Ngạo Thị Thiên Hạ VS Nhân Ngư, vòng thứ ba, Nhân Ngư bất chiến mà bại, Ngạo Thị Thiên Hạ, không, nên nói là Phạm phó đại bang chủ đã toàn thắng!