Lâu chủ yên tâm! Tôi, Ngư Tiểu Ngư tuyệt đối không bao giờ làm chuyện khi sư diệt tổ!
Đi theo vị Viên quản gia vào lầu chính, hai người trực tiếp bước lên lầu ba. Trong lâu rất nhiều NPC đi tới đi lui, nhưng trừ bỏ bản thân, Tiểu Ngư quả thật không nhìn thấy người chơi nào khác. Chẳng lẽ người chơi mới ít đi? Cho nên người nhập môn phái không có bao nhiêu? Mang theo câu hỏi không rõ đáp án, Tiểu Ngư theo sau tới trước cửa một căn phòng.
Viên quản gia dừng bước, nói với Tiểu Ngư: “Nơi này là phòng Lâu chủ tiếp khách, đương nhiên cũng là chỗ ở của ngài, vì thế từ trước đến giờ không tiếp đãi bất cứ người lạ nào ngoài người nhập môn. Sau khi người tiếp nhận nhiệm vụ nhập môn, về sau muốn cũng không vào được.”
Tiểu Ngư kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu. Không cho vào thì không vào, cái này cũng không có gì lớn lao.
“Uhm, tôi biết rồi.”
Đẩy cửa phòng, bên trong lập tức có làn đàn hương nhàn nhạt bay ra, lập tức khiến cho tâm thần người lay động. Ánh mắt Tiểu Ngư không tự giác nhìn vào trong, vừa lúc bắt gặp một tuyệt sắc mỹ nhân ngồi dựa vào quý phi tháp [1] đối diện cửa phòng, đôi mắt nhìn vào mình. Chưa từng được một người xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm qua, Tiểu Ngư cả người đều có điểm không được tự nhiên.
Viên quản gia bước vào cửa khom người hành lễ: “Lâu chủ, vị tiểu huynh đệ này muốn gia nhập vào Thiệu Hoa lâu.”
Mỹ nhân phất tay ý bảo Viên quản gia đứng thẳng, sau đó hạ tay về phía Tiểu Ngư: “Tiểu bằng hữu, cậu bước lên hai bước để ta xem xem.”
Thanh âm phi thường cực kỳ từ tính, không cao không thấp không mềm không cương vừa vặn hòa vào nhau, phối với dung nhan tuyệt sắc, rất khó không để người khác muốn nhìn thêm vài lần. Tiểu Ngư tiến lên trước hai bước, chắp tay: “Tôi gọi là Ngư Tiểu Ngư, muốn gia nhập Thiệu Hoa lâu.”
Mỹ nhân cao thấp đánh giá Tiểu Ngư hồi lâu, sau đó vừa lòng gật gật đầu: “Bộ dáng tuy bình thường, nhưng quý tinh bất quý đa. Ta hỏi cậu, cậu có biết Thiệu Hoa lâu ta thu dạng đệ tử nào không?”
Tiểu Ngư lắc đầu: “Việc này tôi chưa nghe ngóng kĩ lưỡng, nhưng tôi nghe nói, Tông sư nấu nướng đều ở Thiệu Hoa lâu, cho nên tôi muốn tới nơi này.”
Mỹ nhân mỉm cười nói: “À, vậy xem ra cậu có chí hướng về nấu nướng?”
Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng vậy.”
Người nhìn về phía Viên quản gia: “Ngươi dẫn cậu ấy đến lầu một, để cậu làm một chén canh rồi mang lên đây.”
Viên quản gia lĩnh mệnh: “Thuộc hạ đi làm ngay.”
Sau đó vẫy vẫy tay về phía Tiểu Ngư, “Tiểu huynh đệ, mời cậu theo ta.”
Ly khai phòng tiếp khách của Lâu chủ Thiệu Hoa lâu Giang Xuân Tuyết, Tiểu Ngư bước nhanh vài bước, hỏi: “Viên a di, Lâu chủ bảo tôi làm một chén canh rồi mới quyết định có thu nhận tôi hay không sao?”
Nghe Tiểu Ngư gọi mình là Viên a di, Viên quản gia lập tức vui vẻ. Phải biết, các nàng tuy là NPC AI siêu cao nhưng vẫn có hoạt động nội tâm. Một thiếu niên gọi mình là a di, đó là một xưng hô thật tốt a, lập tức liền xuất ra mẫu tính của nàng. “Không phải, cho dù cậu chỉ đem một chén nước lạnh lên cũng sẽ cho phép nhập môn. Bất quá xin đừng xem nhẹ chén canh này, việc này có quan hệ với việc sau khi cậu nhập môn sẽ bái sư phụ dạng gì.”
Tiểu Ngư không rõ: “Là dạng sư phụ gì? Sư phụ không phải tự nhận người chơi sao?”
Viên quản gia cười: “Trong môn phái tất nhiên có sư phụ trong môn phái, nhưng hoàn toàn khác biệt với sư phụ của người chơi. Tuy hắn không dạy cậu chiêu thức võ công, nhưng đối với sinh hoạt kỹ năng của cậu có trợ giúp rất lớn.Mỗi một sư phụ hệ chế tác khác nhau đều sẽ có phối phương chế tác độc đáo của riêng bản thân truyền thụ cho thân truyền đệ tử của mình.”
Tiểu Ngư ánh mắt sáng lên: “Nói vậy không phải tôi cũng có cơ hội bái Tông sư làm sư phụ?”
Viên quản gia gật đầu: “Đúng vậy. Tuy nhiên, từ khi trò chơi được bắt đầu đến giờ, chỉ có ba người chơi được nhận làm môn hạ của Đoàn lão, không dễ dàng đâu.”
Tiểu Ngư vỗ ngực: “Tôi sẽ dùng toàn lực! Nếu tôi có thể làm môn hạ Tông sư, nhất định sẽ làm nhiều món ngon báo đáp Viên a di!”
Loại hành vi vuốt mông ngựa tại bất cứ thời điểm nào cũng đều là việc tốt. Viên quản gia lúc này tình yêu dào dạt, manh Tiểu Ngư. “Đứa nhỏ đáng yêu! A di rất thích cậu~ ! Đi, ta mang cậu đi chọn nguyên liệu nấu ăn thật ngon!”
Tại lầu chính Thiệu Hoa lâu, lầu một bên phải có một trù phòng thật lớn, mà trong trù phòng lớn còn có một gian kho hàng nguyên liệu nấu ăn lớn hơn nữa. Về phần trong kho hàng có cái gì Tiểu Ngư không có khả năng xem hết được, riêng những khối lớn trước mặt đủ làm cậu khiếp sợ rồi.
Viên quản gia nói: “Bé ngoan, cậu ở trong này chọn lựa, dùng cái gì cũng được, ta không thể ở trong này với cậu, sau khi cậu làm xong thì tới tiền đường, ta sẽ dẫn cậu lên lầu. Phải cố lên đó!”
Tiểu Ngư dùng sức gật đầu: “Cám ơn Viên a di! Tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Nhìn Viên quản gia dần đi xa, Tiểu Ngư một người trong kho hàng chọn vài thứ. Một chốc đến bên cạnh ao dòm dòm các loại cá, một chốc lại sờ sờ xác ngoài của mấy con sò hến, một chốc lại ngửi ngửi mấy loại rau quả… Tóm lại cậu bị những thứ này khiến phấn khởi cả người.
Thưởng thức đại khái khoảng năm phút đồng hồ, cậu quyết định bắt đầu phải làm một chén canh. Tục ngữ nói “Xướng hí đích khang, trù sư đích thang” [2], canh nghe tuy đơn giản nhưng là một khảo nghiệm rất khó khăn. Nói cách khác, Tiểu Ngư không dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ này, mấu chốt còn quan hệ với việc sư phụ nhập môn của cậu. Đối với một đầu bếp có truy cầu mãnh liệt với ẩm thực mà nói, đây là một sự kiện vô cùng trọng yếu. Phải biết học cách nấu ăn trong trò chơi, cố nhiên chứng tỏ trong hiện thực có thể làm đồ ăn đó, Tiểu Ngư nghiễm nhiên đem Thiệu Hoa lâu trở thành trường học huấn luyện đầu bếp như trong đời thực.
Cậu nguyên bản định làm đỉnh canh [3], nhưng nghĩ lại làm vậy thứ nhất hao phí quá nhiều thời gian, thứ hai là phải vận dụng quá nhiều nguyên liệu, uống ngon là tất nhiên, nhưng không có tính mới mẻ gì. Hơn nữa mặc dù chỉ là người trong trò chơi, Tiểu Ngư tin tưởng thân phận Lâu chủ Thiệu Hoa lâu này, ngài ấy nhất định nếm qua không ít mỹ thực tuyệt phẩm, canh của mình khẳng định không thể so với cấp bậc Tông sư. Cho nên, cuối cùng cậu quyết định làm một loại canh đơn giản.
Trong kho nguyên liệu, Tiểu Ngư lấy hai quả trứng gà, một con tôm biển dài bằng ngón tay. Trở lại phòng bếp, Tiểu Ngư nhường đường cho một cậu trai có đầy đủ nguyên liệu ở bàn bên cạnh. Kết quả khi thấy Tiểu Ngư chỉ lấy ra chút ít nguyên liệu như vậy, NPC Tĩnh bà bà phụ trách phòng bếp kinh ngạc. “Ta nói đứa nhỏ a, cậu sao chỉ lấy ít thứ như vậy? Ta nghe Viên quản gia bảo Lâu chủ nhờ cậu làm canh a! Đây chính là đề mục lớn!”
Tiểu Ngư ngẩng mặt nhìn Tĩnh bà bà mỉm cười: “Cháu biết chứ! Có điều cháu nghĩ, lấy thứ tốt làm ra canh ngon là điều tất nhiên, cho nên muốn dùng thử nguyên liệu nấu ăn phổ thông mà làm. Bà yên tâm cháu không lấy việc bái sư của mình ra đùa giỡn đâu!”
Nhìn đến bộ dáng tự tin của đứa nhỏ, Tĩnh bà bà không nói nữa. Người chơi lựa chọn làm cái gì NPC không có quyền can thiệp vào, chỉ hy vọng cậu ấy có thể làm món ăn ngon, phải biết đứa nhỏ ngoan như thế này thật lâu rồi chưa thấy được.
Tiểu Ngư lấy trong túi trữ vật bốn chuỗi hoa hòe. Tháo hoa xuống, sau dùng muối tẩy trừ sạch sẽ, tiếp theo chia ra bỏ vào hai đôn chung [4], sau châm nước vào đậy nắp lại, đem đôn chung đặt vào nồi nước ấm, bắt đầu nấu lên. Lấy con tôm biển kia đánh đánh hai cái cho nhão ra.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, nước hoa hòe trong đôn chung thoáng thoảng ra hương vị, lúc này mật của hoa đã hòa tan vào trong nước. Tiểu Ngư vớt ra hoa hòe trong đôn chung để trên thớt băm băm, đợi nguội một lúc rồi lấy hoa hòe băm đánh lên với trứng gà .
Thêm chút muối vào nước hoa hòe, sau đó lại đem hỗn hợp tôm nhung, hoa hòe và trứng tách riêng ra cho vào hai đôn chung. Khi làm canh trứng gà, đổ dịch trứng phải chú ý, nếu muốn làm trứng trông như tơ như mây, kỹ thuật rất quan trọng. Nhưng cũng không quá khó, chỉ cần nhớ dùng thìa khuấy nước đang sôi thuận theo chiều kim đồng hồ, sau đó nhân lúc nước canh đang chuyển động, đổ trứng từ từ ngược chiều kim đồng hồ, tốc độ phải đều đặn chậm rãi, không thể đổ vào cùng một lúc.
Làm xong hỗn hợp trứng và canh trứng hoa hòe là hoàn thành rồi. Tiểu Ngư không nếm thử, nhưng cậu tin rằng hương vị không tồi, bởi lúc trước cậu thường làm cho cha mẹ và ông uống, nhưng sau khi bọn họ lần lượt qua đời, đã nhiều năm rồi không làm.
Lấy đôn chung ra, Tiểu Ngư cầm đặt lên một cái khay, bưng ra phòng bếp. Nhìn thấy Viên quản gia đang nói chuyện với hạ nhân ở đằng trước, Tiểu Ngư vội vàng chạy tới: “Viên a di, tôi làm xong rồi!”
Thời gian đại khái chỉ có mười lăm phút, Viên quản gia thật sự không ngờ Tiểu Ngư nhanh như vậy đã xong. Nghe thấy tiếng gọi, nàng nhanh chóng bước đến: “Cậu sao lại nhanh như vậy?”
Tiểu Ngư cười nói: “Làm xong rồi thì ra, à mà tôi không nuốt lời đâu nhé, làm hai phần, một phần cho Lâu chủ, một phần cho Viên a di, người nếm thử xem!” Nói xong nâng khay lên.
Viên quản gia ngây ngẩn cả người, nhưng nàng liền mở to đôi mắt lấp lánh: “Thật là bé ngoan! Ta nếm thử!” Nói xong cầm lấy thìa trên khay, múc một ngụm canh trứng hoa hòe trong đôn chung. Kỳ thực lúc đầu nàng thấy đây là trứng canh gà, trong lòng đã không còn kỳ vọng gì. Xem ra đứa nhỏ này vội vàng muốn gia nhập môn phái học kỹ năng, hẳn không phải là người chơi chủ tu hệ sinh hoạt. Đương nhiên người như vậy nhiều như lông trâu, cho nên mới dẫn đến việc đồ đệ của thủ hạ NPC cấp đại sư bùng nổ nhanh chóng. Có lẽ “lời nói hùng hồn” của đứa nhỏ khi nãy chắc hẳn do nhất thời nhiệt huyết mà thôi.
Mà khi nàng thưởng thức đến một ngụm canh này, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi. Cũng không hẳn là ngon, nhưng loại cảm giác ôn hòa mềm mại cùng với làn hương khí thanh nhã làm cả người nàng thoải mái thanh thản một cách diệu kỳ.
“Cậu bé à, canh này của cậu sao lại có mùi hoa?”
Tiểu Ngư trả lời: “Đây là hoa hòe do bạn tôi trên đường đến đây hái cho, tôi nghĩ phụ cận Thiệu Hoa lâu đều luôn tràn ngập hương khí này, cho nên tôi quyết định làm một chén canh trứng hoa hòe. Người cảm thấy hương vị ra sao?”
Viên quản gia gật gật đầu: “Món ăn đầy tâm huyết như thế sao không thể không tốt được! Đi, theo ta gặp Lâu chủ!” Nói xong đem đôn chung và thìa giao cho một người hầu, bảo nàng ta đưa đến phòng ngủ của mình, sau đó dẫn Tiểu Ngư lên lầu lần thứ hai.
Giang Xuân Tuyết nhìn chén canh trứng trước mặt, biểu tình trên mặt vẫn mỉm cười như cũ. Mặc dù suy nghĩ trong lòng ngài ấy không khác biệt với Viên quản gia lúc nãy lắm. Có điều rất nhanh, Lâu chủ ngửi thấy hương thơm của canh, tâm tình chợt chuyển biến. Canh trứng hoa hòe sao… Quả là một thiếu niên trẻ tuổi có tâm.
Đánh giá một ngụm canh, Giang Xuân Tuyết vừa lòng gật gật đầu: “Ngư Tiểu Ngư, cậu vì sao không dùng nguyên liệu cao cấp để nấu mà lại cố tình lựa chọn chén canh trứng này?”
Tiểu Ngư trả lời: “Nói thật, tôi ngay từ đầu cũng nghĩ sẽ dùng nguyên liệu cao cấp để nấu, nhưng thứ nhất do tôi không có thời gian, thứ hai làm như thế chắc chắn là canh phải ngon rồi, nhưng tôi cảm thấy có chút không chắc chắn. Huống chi có rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn mà trong hiện thực chưa sử dụng đến bao giờ, tự nhiên không biết nó có ngon hay không, chuyện làm hỏng nguyên liệu tôi sẽ không làm, không bằng làm món mà bản thân sở trường, lại phù hợp với khí tiết, ít ra không để cho người khác chán ghét.”
Đáp án này Giang Xuân Tuyết thập phần vừa lòng. “Ân! Nói không sai, rất thẳng thắn, trung thực, ý tưởng tuy đơn giản nhưng vẫn xem trọng gốc rễ. Viên quản gia, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Viên quản gia vội vàng phối hợp: “Đứa nhỏ này thiên phú không tầm thường, Lâu chủ quyết định tất nhiên không sai.”
Giang Xuân Tuyết nở nụ cười: “Thật sự là khó có được, vậy lập tức thu nhận. Thôi, Đoạn lão lâu nay luôn muốn tìm một tiểu đồ đệ thành thật lại có thiên phú, hôm nay để lão được như ý nguyện đi.Có điều, Ngư Tiểu Ngư, sau khi ta chuẩn cậu gia nhập môn phải, cậu phải biết, đã vào Thiệu Hoa lâu của chúng ta, thì vĩnh viễn không được phản bội.”
Tiểu Ngư lập tức ưỡn ngực gật đầu: “Lâu chủ yên tâm! Tôi, Ngư Tiểu Ngư tuyệt đối không bao giờ làm chuyện khi sư diệt tổ!”
Giang Xuân Tuyết gật đầu: “Tốt lắm, sau này cậu nên cố gắng học tập sư phụ cậu.” Nói xong một tay duỗi ra, làm dấu về phía Tiểu Ngư, khắp người Tiểu Ngư nháy mắt đều bao phủ một tầng quang mang màu lam.
Bị đặc hiệu trước mặt dọa một phát, Tiểu Ngư lập tức xem xét thuộc tính bản thân. Ô, chẳng những vào được môn phái, còn nhận được thêm 20% giá trị kinh nghiệm! Thật sự rất có lời!
“Cảm ơn Lâu chủ! Tôi đi bái sư đây!” Cấp Tông sư đó! Muah hahaha, chỉ cần học được sách nấu ăn đặc thù của Tông sư, cho dù là đồ ăn hệ thống cũng có thể bán được rất nhiều tiền! A hahaha!
(Carmen: thì ra…
Na: = 3 = sự thật luôn đau đớn mờ)
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng chương này không có bệ hạ, nhưng bệ hạ ở hiện thực vẫn luôn nhớ tới Tiểu Ngư!
Canh (thang) chính là “gạo” trong miệng của người khi trước. Từ đó, nó liền theo bạn cả đời. Vô luận là “hiển đạt quý tộc” hay “hạ trong ba người”, một ngày ba bữa không thể thiếu canh. Tứ đại món ăn nổi tiếng Xuyên, Việt, Lỗ, Tô đều chú ý làm canh. Trung Quốc từ xưa đã có câu “Xướng hí đích khang, trù sư đích thang”, có thể thấy được canh có vị trí rất quan trọng trong đời sống. Trong ẩm thực, canh là có một gia đình khổng lồ. Trên tám loại thức ăn có canh tổ yến; giữa có canh vây cá, canh mộc nhĩ; dưới có canh hải sâm, canh măng tây, canh cá mực đều là các loại canh nổi tiếng. Trong dân gian thì có canh thịt cừu, canh thịt chó, canh thịt bò, canh hạt sen, canh khoai từ, canh đậu xanh, canh tiêu cay cùng với hồng dụ chúc, tiểu mễ chúc, bát bảo chúc, canh bắp và các loại canh khác.
(Ừm, chú thích dài mắc công không ai để ý >_< Nếu ai muốn tìm hiểu chữ “hạ trong ba người” hoặc tìm hiểu về câu tục ngữ này mình sẽ nói thêm) [3] Đỉnh canh: Đỉnh canh do thượng canh gia công mà thành. Thượng thang làm từ 500g nước, 500g gà (thổ kê), 500g sườn heo hầm. Sau khi thành thượng canh, cho thêm 500g ếch, cách thủy mà hầm. Đỉnh canh khác với thượng canh ở chỗ, đỉnh canh nước trong hơn rất nhiều.