Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 10: Đây là cái bang quái đản gì thế!

Cả nhà mấy người đều thủy nộn, các người toàn bang hội đều có thể chảy nước! ! !

[Trẫm Tâm Thậm Hỉ] mời [Ngư Tiểu Ngư] gia nhập bang hội [Cẩm Lân Đường], có đồng ý hay không?

Nhận được tin tức hệ thống, Tiểu Ngư lập tức lựa chọn đồng ý. “Tên bang hội anh rất dễ nghe đó!” Cẩm Lân, bạch kỳ lân sao? Rất oai phong! Tiểu Ngư nháy mắt não bổ hình tượng bang hội.

Nhìn thấy biểu tình vừa lòng của Tiểu Ngư, Bang chủ bệ hạ vui mừng nở nụ cười.“Cậu nhỏ cứ tiếp tục nướng, tôi đi thăm dò tình hình xung quanh. Yên tâm, có tôi ở đây, yêu ma quỷ quái gì đó không tới gần cậu được.” Nói xong lại cười trấn an Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư bị nụ cười trấn an của Kiều Lân làm cho đứng hình. Không cần hiểu lầm, cậu không phải thấy nụ cười Kiều Lân quyến rũ thế nào, mà cảm thấy nụ cười này thật ấm áp. Nhìn xung quanh, trời tối dần, rừng cây thăm thẳm, gió thổi ***g lộng, có một người nói với mình những lời này, may mắn bản thân là một đại nam nhân, không đem lòng hảo tâm của người khác biến thành lòng lang dạ thú a! Phải biết lòng lang dạ thú một chút cũng không tiện nghi!

Củi lửa “bụp” một tiếng, trong rừng gió lạnh thổi lá bay xào xạc, bốn phía yên tĩnh, nhưng mơ hồ nghe thấy có tiếng chim chiếp chiếp kêu vang.

Mỉm cười nhìn Tiểu Ngư đem gà lật tới lật lui, Kiều Lân đột nhiên hỏi:“Tiểu Ngư Nhi, cậu lúc ấy bảo tôi cái gì tới? Tiểu cái gì Tử?”

Vốn đang chuyên tâm làm gà, lúc này Tiểu Ngư nghe vậy liền chột dạ : “A… Ha ha… Tôi không phải…nhất thời nhanh miệng sao. Anh đặt ID dài như vậy, rất khó gọi.”

Kiều Lân vẫn như cũ mỉm cười: “Lỗi tại tôi.”

Kỳ thật hoàng đế bệ hạ chỉ trần thuật lại, bất quá Tiểu Ngư nghe vậy hỏi tiếp: “Vậy, vậy anh không được gọi tôi là Tiểu Ngư Nhi nữa!”

Kiều Lân biểu tình như trước: “Ừ, cậu nói cũng đúng.”

Vì thế Tiểu Ngư lại chuyển thành câu cảm xúc: “Tôi đây nên gọi anh là gì? Dù sao gọi 4 chữ gì đó rất mỏi miệng.”

Hoàng đế bệ hạ đột nhiên tiến đến bên cạnh Tiểu Ngư, ghé miệng bên tai cậu, thanh âm trầm thấp nói một câu: “Lúc chỉ có hai chúng ta, cậu có thể gọi tôi là Lân.”

Ngũ cảm siêu cao có hại gì? Đó chính là cảm giác chân thật! Tiểu Ngư cảm thấy một cỗ khí ấm áp quanh quẩn bên tai, nửa bên mặt của cậu có chút run lên vì ngứa. Nhưng cậu cũng không động đậy.

“Vậy…Lúc có người khác thì gọi là gì?”

“Cậu cũng có thể gọi tôi Lân.” Nói xong đột nhiên hít một hơi thật sâu: “Thật là thơm!”

Mặt Tiểu Ngư nhất thời đỏ lên.Sao cảm thấy hỗn đản này đang đùa giỡn mình?“Anh, anh thật nhàm chán! Gọi cũng như nhau, còn phân ra trường hợp làm gì!” Bệnh thần kinh! Sau đó cậutheo bản năng cũng hít một hơi thật sâu, ân, thật rất thơm a, nhưng hình như không phải mùi gà nướng?!

Thực hiển nhiên, mùi Tiểu Ngư ngửi được không phải mùi gà nướng, nhưng mùi gà nướng chính là nguyên dẫn hấp dẫn người tới.

“Ô mô na ~ ~ ~ ta nói vì sao lại có mùi gà thơm như vậy, hóa ra có một đôi tiểu tình nhân ở trong này vụng trộm hẹn hò! Ta đang đói, không trách tội mấy người quấy nhiễu tỷ tỷ thanh tu, nhưng phải để con gà này lại.” Một cô gái xinh đẹp từ trong bóng đêm bước ra.

Sắc trời hiện tại đã tối đen, có điều bởi lửa nướng gà bốc lên cùng với ánh trăng trên cao cho nên tầm mắt không bị cản trở nhiều.Tiểu Ngư cảm thấy cô gái trước mặt là một vật phát quang. Quanh thân cô ấy có một tầng huỳnh quang bao phủ! Sát! Một chút khoa học cũng không có!

“Lân!”

Lần đầu tiên nghe Tiểu Ngư gọi tên, ngực Kiều Lân đột nhiên tê rần.

“Không thành vấn đề, tôi đi giết cô ta, cậu cứ tiếp tục nướng.”

Nói xong đứng dậy chắn trước đống lửa, bảo hộ Tiểu Ngư ở sau lưng.

(như em kêu “Lân” thì anh “gâu”một tiếng) =))

Nữ nhân kia bĩu môi: “U? Mi là muốn gà không muốn sống?”

Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy, cảm thấy nữ xà tinh này nói chuyện thật không đáng tin.Lời sau lại càng không đáng tin. “Nô nô, gà là của ta! Ngươi đừng có nằm mơ! Hiện tại ngươi đã ngửi thấy mùi gà, phạm vào tối kỵ của trẫm! Nói, ngươi tự dâng nội đan ra, hay là đợi trẫm đánh ra nguyên hình?”

Hắc xà tinh tức giận: “Cái gì? Mi cũng quá bá đạo đi! Cô nãi nãi chỉ muốn cướp gà của mi để ăn! Mới ngửi mùi thôi mà dám đòi nội đan ta? Ta biết rồi! Các ngươi không phải đang vụng trộm hẹn hò! Nhất định là thối đạo sĩ núp ở đây để cướp tiền cướp sắc! ! Lão nương liều mạng với mi! ! !”

Nói xong mỹ nữ đột nhiên hóa đen, nguyên bản miệng anh đào nhỏ, đột nhiên mở lớn ra, nói là bồn máu cũng không đủ để hình dung! Đáng giận nhất là cái miệng kia phun ra nọc độc, không, mọi người lầm rồi, thì ra không phải nọc độc, mà là một con rắn hai đầu! !

Kiều Lân xem xét tư liệu hắc xà tinh.Cấp bậc hơn 40, là BOSS mạnh nhất ở bản đồ này, đối với anh không khó khăn lắm. Nhưng lại quên mất rằng vì để cho hợp với bộ dáng Tiểu Ngư, anh vẫn chưa đổi một thân y phục rách rưới. Trong trò chơi, lúc chiến đấu không thể thay đổi trang bị, cho nên Kiều Lân hiện tại…cùng Tiểu Ngư cũng không mấy khác biệt.

“Sh*t!” Nhịn không được nói tục. Anh thề phải sống chết bảo vệ gà nướng cùng với người làm gà nướng! Anh lấy vũ khí, ngân thương lóe lên quang mang tử sắc lập tức làm mù mắt Tiểu Ngư cùng hắc xà tinh.

Tiểu Ngư cho rằng: Quá đẹp trai!

Nhất định rất nhiều tiền!

Hắc xà tinh cho rằng: Quá đẹp trai!

Đánh người nhất định rất đau!

Vì thế Kiều Lân bị hai đạo tầm mắt quỷ dị chiếu tới. Nhìn kỹ lại, không phải nhìn hoàng đế bệ hạ, mà là nhìn ngân thương của ngài.

Một phen đánh nhau làm Tiểu Ngư kiến thức được mị lực kĩ năng môn phái.Đặc biệt vào lúc trời tối, hiệu quả rất ấn tượng. Chỉ thấy ngân thương cao thấp tung bay, Kiều Lân liên tục di chuyển, tuy hắc xà tinh cứ chốc lại bay chốc lại phun một cách mù quáng, nhưng không cản trở tâm tình Tiểu Ngư xem đánh lộn. Đương nhiên, lúc này, cậu đã sớm đem chuyện sợ yêu ma quỷ quái quăng ra phía sau. Các người hỏi vì sao?

Bởi vì có người nói với cậu “Yên tâm, có tôi ở đây, yêu ma quỷ quái gì đó không tới gần cậu được.”Như vậy còn không yên tâm sao? Thật là ~

Tiểu Ngư không có canh đồng hồ, nhưng xem xét trạng thái của thịt gà chưa bị xoay ngược lại, phần da gà phía dưới không bị nướng khét cho thấy, thời gian giải quyết con BOSS này không lâu lắm. Cho nên Tiểu Ngư cảm thấy không đã ghiền. Tất nhiên cậu càng thêm chờ mong mình sẽ được học khinh công cùng chiêu thức gì đó. Bất quá việc quan trọng bây giờ là cậu phải vượt qua bản năng sợ rắn, đi sờ sờ thi thể, vật phẩm nhiệm vụ chỉ có thể tự tay lấy. Ổn định tinh thần, đem gà nướng giao cho Kiều Lân, sau đó cậu nhắm mắt lại, sờ soạng thi thể hắc xà tinh.

Một cái gì đó nóng hầm hập rơi vào tay, cậu lập tức bắn trở về chỗ đống lửa. Xòe tay ra thì thấy một viên châu lớn màu đen lấp lánh hồng quang.“Thật đẹp!”Tiểu Ngư cảm khái.

Kiều Lân gật gật đầu: “Đúng là không tồi, nhìn giống như trữ tàng thạch ba mươi ô. Tên thiết kế trò chơi quả là lười.” Nói xong đem gà nướng giao cho Tiểu Ngư. “Cậu cầm, tôi đi bào đinh.”

Kỳ thật Tiểu Ngư luôn ngạc nhiên Bào Đinh thuật này, một chút cũng không thực tế. Tuy nhiên trong lúc ngồi chờ, cậu giương mắt nhìn quanh, phát hiện đại hắc xà đã biến mất, Kiều Lân đồng chí đang mỹ mãn vuốt vuốt eo, xem ra là được cái gì tốt. Bằng không đại gia giàu thứ ba trong trò chơi cũng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy. Tiểu Ngư tuy tham tiền, nhưng vẫn biết câu “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” [1], BOSS là Kiều Lân đánh, mình không có tư cách bảo người ta phân chia vật phẩm. “Tôi muốn nhìn Bào Đinh là làm như thế nào.”

“Không có gì đặc biệt, giống như cách cậu vận dụng chiêu chém. Chỉ cần trong óc nghĩ ra kỹ năng, chiêu thức tự nhiên xuất hiện.”

Tiểu Ngư chẹp miệng: “Điểm này cũng thật không khoa học!”

Kiều Lân nhún vai: “Chúng ta đang làm một nhiêm vụ mê tín.”

Tiểu Ngư bại rồi.

Bại tướng Tiểu Ngư nhận mệnh cắn đùi gà một phát.Lúc đang gặm chân gà, cậu cảm giác hình như có chút ồn ào.Sửng sốt một hồi rồi mới kịp phản ứng, đây là thanh âm hệ thống. Cứ tưởng ba tên tiện nhân kia tìm mình, lấy chưởng cơ ra mới biết là mình hiểu lầm, đây là tin tức tán gẫu ở kênh bang hội. Khó trách cứ tích tích vang không ngừng. Liếc nhìn tin đầu tiên, cậu nhận ra sau khi mình gia nhập bang hội đã có người không ngừng nói chuyện.

Phiên Gia Hồng: Lão đại tự mời người? Là ai nhoa?

Gia Tử Tử: Lại còn hỏi? Không phải mỹ nhân chính là mỹ nhân.

Lưu Hành Gặp Trở Ngại:Nhảm nhí! Lão đại chúng ta không phải thích mỹ nhân nhất, mà là mỹ thực!

Phiên Gia Hồng: Tiểu Cường quả nhiên hiểu lão đại, không hổ lâu nay thầm mến lão đại!

Lưu Hành Gặp Trở Ngại:Mi cút! Lão tử là thuần công!

Phúc Tinh Tinh: Hai công gặp nhau, tất có một thụ. Tiểu Cường, trước mặt lão đại, cậu kỳ thật chính là biệt nữu thụ.

Lưu Hành Gặp Trở Ngại:Đám hủ nữ chết tiệt mấy người! Lão tử là thẳng ! !

Phiên Gia Hồng: Thẳng sẽ nói mình là công?

Phúc Tinh Tinh:Thẳng sẽ nói mình là công?

Gia Tử Tử: Thẳng sẽ nói mình là công?

Càn Khôn Đại Na Di: Thẳng sẽ nói mình là công?

Mọi người nhất thời lần lượt xếp hàng.Thỉnh độc giả tỉnh lược hai mươi lần.

Lưu Hành Gặp Trở Ngại:Các tổ tông! Tui quỳ lạy mấy người! Buông tha tui đi!

Gia Tử Tử: Tiểu Cường Tử cậu vẫn nên nhận mệnh đi !

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Mi đồ thê nô ! ! ! Sỉ nhục nam nhân! !

Gia Tử Tử: Thẳng sẽ nói mình là công?

Lưu Hành Gặp Trở Ngại: ORZ

“Phốc!”Tiểu Ngư nhìn lịch sử nói chuyện, không nhịn được cười. Lịch sử phía dưới còn ghi lại rất nhiều, nhưng trên cơ bản không có quan hệ gì tới cậu, tuy ban đầu cũng không liên can nhiều tới cậu cho lắm. Bang hội này thật độc đáo, khác hẳn với bang hội mình tham gia trước kia. Không hỏi giới tính, không cần báo số đo ba vòng, thậm chí không để người khác nói xen vào. Triệt để tạo cảm giác… bị bài ngoại…

Đúng, Tiểu Ngư cảm thấy đoàn đội như vậy không dễ để người ngoài dung nhập vào.Bởi vì mọi người đều rất quen thuộc nhau, là loại đặc biệt quen thuộc.“Lân, bang hội các anh không có truyền thống tốt đẹp hoan nghênh người mới sao?” Cậu vừa nói xong, kênh bang hội nhảy lên tin tức:

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Chư vị khanh gia, vì sao không xếp hàng hoan nghênh ái phi của trẫm nhập bang?

Tiểu Ngư đang gặm thịt gà liền bị nghẹn: “Anh nói bậy bạ gì đó! ! !” Đêm khuya trong rừng, giọng nói rất có lực xuyên thấu.

Kiều Lân nheo nheo ánh mắt: “Như vậy bọn họ sẽ càng nhiệt liệt hoan nghênh! !”

Quả nhiên, ngay lúc Tiểu Ngư định nói lão tử không cần nhiệt liệt hoan nghệnh, kênh bang hội trở nên như vầy:



Phiên Gia Hồng: Cái gì? Lão đại rốt cục cưới vợ !? ! ! ! Hoàng hậu bệ hạ, ngài ở đâu? Mau lộ chân thân để chúng thần đánh giá ! !

Lưu Hành Gặp Trở Ngại:Lão đại rốt cục có chủ ! ! Hoàng hậu bệ hạ, ngài giải cứu vi thần thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng a ! ! ! Em thật sự không có quan hệ gì với lão đại ! ! !

Phúc Tinh Tinh:Lão đại, hoàng hậu bệ hạ là tiểu thụ sao? Xinh đẹp sao? Dáng người được chứ? Thủy nộn sao? Chạm vào có thể chảy nước sao!!

Tiểu Ngư nội tâm rống giận: “Thụ cái rắm! Đẹp cái rắm! Dáng người cái rắm! Cả nhà mấy người đều thủy nộn, các người toàn bang hội đều có thể chảy nước! ! !”

Kỳ thật cậu đã quên , bản thân cậu đã là thành viên bang hội, nói cách khác, cậu cũng có thể chảy nước…



Càn Khôn Đại Na Di: Mấy you thật không bình tĩnh.

Gia Tử Tử:Bình tĩnh em rể bà! Hoàng hậu bệ hạ, không cần ngượng ngùng ! Mau mau ra gặp khách… … A không, là ra tiếp kiến thần a! !

Trẫm Tâm Thậm Hỉ:Ái phi, sao không nói? Hay là muốn vi phu hôn một cái? Muah~

Tiểu Ngư không nhịn được nữa, một chân đạp lên người Tiểu Hỉ Tử, sau đó tại kênh bang hội nói:

Ngư Tiểu Ngư:Tiểu Hỉ Tử, quỳ an đi !

Vì thế trong kênh bang hội nhảy lóc cóc đến hơn 60 tin tức: Lão đại rốt cục bại rồi ! ! Hoàng hậu bệ hạ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất! ! !

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật bạn bè trong trò chơi của tui đều là loại nhị trừu 囧 trạng thái……

Ngày mai bắt đầu ngày càng nga ~~

Chú thích:

Phiên Gia Hồng: cà chua đỏ

Gia Tử Tử: cà tím

[1] Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo [君子爱财,取之有道]:người quân tử xem trọng của cải nhưng để có của cải trước hết phải có đạo lý