Sau khi cả đội vào phụ bản, Nhẹ cười vẫn tiếp tụcdame chay dame chaynhư cũ. Trong lúc này, cậu thuận tiện tìm trên mạng xem chỉ số tấn công và phòng thủ, cùng một số thuộc tính của Nga Mi. Thông thường đại Phiêu đều cần hai Nga Mi, phòng ngừa Thu Thủy tỷ tỷ làm mù một người, thì sẽ còn một Nga Mi buff máu cho đội.
Nhưng là hiện tại trong đội chỉ có một nam Nga Mi buff máu, chính là Nhẹ cười cậu đây. May mắn Thu Thủy tỷ tỷ không có nổi điên, hai lần quần công cậu đều hoàn thành tốt trách nhiệm. Đối với phụ bản Phiêu Miểu Phong đã tương đối quen thuộc, Tô Bắc Bằng phát hiện mình miễn cưỡng coi như là phù hợp điều kiện đi tiểu Phiêu, nhưng là đại Phiêu… 180 kháng độc, thanh tâm phải hơn 10% , 90k~ máu… Nhìn xem máu của mình kìa, ô… Tương lai a~. Chẳng lẽ cậu phải mang cái mệnh đánh chay cả đời sao?
Sau khi hoàn thành xong tiểu Phiêu đại Phiêu, đã là hơn mười giờ, Nhẹ cười tạm biệttất cảmọi người trong đội ngũ và hảo hữu, logout.
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Có đồ thủ công thượng hạng cho Nga Mi, toàn bộ đem ra cống hiến.
【 Tổ đội 】[ Yêu ngươi yêu ngươi yêu ngươi ]Lão đại! ! Ta có cái nhẫn 7 sao, thuộc tính đầy đủ.
Nhìn cái món đồ thủ công này xem… Xin lão đại tha ta vừa rồi hơi vô lễvới chị dâu nha.
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]^_^ Đồ thủ công này ta thu, nhưng có cơ hội vẫn đày ngươi đi công tác.
【 Tổ đội 】[ Yêu ngươi yêu ngươi yêu ngươi ]…
【 Tổ đội 】[ Hận ngươi hận ngươi hận ngươi ]Lão đại, chị dâu hiện tại cấp còn thấp? Có đồ thủ công tốt, chị dâu cũng mang không được a.
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Ta cũng nghĩ vậy. Ngày mai bắt đầu dẫn cậu ấy xoát kinh nghiệm, xoát tứ tuyệt. Còn có, là huynh đệ ngày mai đi theo ta vào bang.
Nhìn thấy sự đồng ý từ mọi người xong, Thư Hiệp cũng rời đi đội ngũ, tiếp tục đi dạo phố. Nếu Nhẹ cười là nương tử tương lai của anh, vậy thì khẳng định đồ đạc phải xứng đôi với anh mới được, bằng không người khác biết lão bà của đệ nhất server Thư Hiệp lại là một Nga My bỏ đi như thế, còn đâu là uy tín, là danh dự của anh nữa?
※
Chủ nhật, mọi người vào mạng trường rất nhiều, tuy là Tô Bắc Bằng cảm thấy cũng không thực sự đông lắm, suy nghĩ một chút vẫn thấy nên về nhà thôi về nhà thôi, đường truyền mạng nhanh hơn nhiều. Mới vừa lên tuyến, đã bị Thư Hiệp kéo đi Côn Lôn Phúc Địa xoát kinh nghiệm.
【 Tổ đội 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ta thực nhàm chán…
Nhìn Thư Hiệp giết một con quái, Tô Bắc Bằng cảm thấy thật nhàm chán.
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Ân… Kể chuyện cười cho ngươi. Có người hỏi Tiểu Minh: “Tiểu Minh, người ngươi ôm chính là muội muội của ngươi sao?” Tiểu Minh nói: “Là ngươi muội, là muội muội của ta! !”( Mắc cười ghê, ai cù lét ta với T__T )
【 Tổ đội 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]… Từ trước đến giờ đã có ai nói ngươi vô duyên chưa, kể chuyện như thế thà không kể còn hơn.
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]… Lão bà, chuyện này không buồn cười à.
Tô Bắc Bằng không nói gì… Chẳng lẽ anh rất buồn cười sao? !
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Ngươi đi xem phim đi, lâu lâu nhìn nhìn xem là được rồi.
Tô Bắc Bằng mới vừa tìm ra mấy cái kênh hài, thì thấy cái tên thâu đêm chưa về Cừu Thiên Ngọc vẻ mặt mỏi mệt trở về ngã xuống giường, hữu khí vô lực hỏi một câu, “Bắc Bắc, ăn tết cậu có về nhà hay không?”
Xiết chặt chuột trong tay một chút, Tô Bắc Bằng trừng mắt nhìn, thu lại ánh mắt u ám.”Bây giờ còn sớm, đã nghĩ đến ăn tết, cậu mong là thu được tiền lì xì sao?”
“…” Tô Bắc Bằng lúc này ngay cả liếc mắt nhìn Cừu Thiên Ngọc cũng không dám. Mẹ hắn tên là Vương Thanh, một người rất lương thiện và phúc hậu, mỗi lần cùng hắn trở về, dì Vương liền đem tất cả tay nghề ra chiêu đãi cậu. Sau khi nghe nói về thân thế của Tô Bắc Bằng, bà luôn xem cậu như con trai ruột mà yêu thương, thậm chí so với Cừu Thiên Ngọc chỉ có hơn chớ không kém.
Chính là Tô Bắc Bằng không dám đi, cậu sợ cái loại ánh mắt này… Mang theo ánh mắt đau lòng lại thương hại, từ nhỏ cậu chịu đủ rồi. Cừu Thiên Ngọc nhìn thấy sắc mặt cậu dần dần tái nhợt, có chút lo lắng, “Kỳ thật, cậu thoát ly mấy cái ràng buộc này, sẽ rất tốt mà?”
“Không! !” Tô Bắc Bằng kích động hét lớn một tiếng, trừng trừng mắt, trên mặt có điểm ướt ướt, Cừu Thiên Ngọc lo lắng.
Loại cảm tình này, ân tình này, há lại có thể thoát liền thoát, có thể dứt liền dứt ? Cậu sao lại không nhớ nhà chứ? Suốt hai năm , số lần về nhà không nhiều hơn ba lượt. Chỉ cần vừa nhìn thấy hình ảnh ba mẹ cưng chiều đệ đệ, cậu thấy thực hâm mộ, đố kị, thậm chí là hận. Vì cái gì đó không phải là cậu?
Nếu lúc trước cậu không rời Lưu gia gia thì tốt rồi, loại cảm tình này, ân tình này, chỉ cần muốn thoát liền thoát, muốn dứt liền dứt.
Cừu Thiên Ngọc đứng lên đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu. Sợi tóc mềm mại, tỏa ra mùi thơm tự nhiên nhiên, Cừu Thiên Ngọc thất thần trong chốc lát.
“Móa, chớ có sờ tôi, tôi sẽ không cao được !” Tô Bắc Bằng phẫn hận hất tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái. Bản thân hắn cao hơn 1m8 đương nhiên không lo, chính là cậu mới 1m7 a 1m7! ! Tổn thương sâu sắc a… Chẳng thể trách ba người bọn cậu cùng đứng với nhau, nhóm mỹ nữ đều là trước đối tiên đối với cậu ném qua ánh mắt khinh thường.
Cừu Thiên Ngọc khì khì một tiếng bật cười “Nếu không, đem cậu ném vào trong lò lửa nướng, sau đó lấy ra dùng cây búa đập đập?”
“TMD, tự cậu nướng cậu đi. Uy, đừng đem mấy câu trêu chọc nữ hài tử sử dụng ở trên người của tôi, lão tử không phải dễ chọc.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi, đại nhân.” Cừu Thiên Ngọc cười rồi nằm lại trên giường, ngủ.
Tô Bắc Bằng hừ một tiếng, cái tên kia nhất định là thâu đêm chưa ngủ.
Tầm mắt một lần nữa quay lại màn hình trò chơi, cậu thiếu chút nữa là ngất đi.
Cậu cùng Thư Hiệp hai người đều nằm úp sấp ngã xuống đất, hoa hoa lệ lệ mà chết .
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Nương tử, mau trở về!
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Nương tử? Chết tiệt, vi phu nhịn không được .
【 Phụ cận 】[ Thư Hiệp ]Muốn giết thì cứ tìm ta mà tới, đừng có mà chạm vào Nhẹ cười! !
【 Tổ đội 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]…
【 Tổ đội 】[ Thư Hiệp ]Lão bà thực xin lỗiVi phu không bảo vệ tốt ngươi.
Thư Hiệp tuy là một đại Võ Đang full 7, nhưng ít không địch lại nhiều, đối phương có hai Nga Mi, mắt thấy sắp một người sắp chết lại buff máu hồi trở về. Đánh một lúc lâu, máu dù có cao đến đâu, công kích cao tới đâu, cũng không đánh được sáu người.
Kỳ thật… Hai người song song tự tử, Lăng Quân Diệu không quá muốn thừa nhận trong lòng có điểm cao hứng, đương nhiên, nếu không phải là bị người khác giết thì càng tốt hơn.
Lại là Địa Phủ âm u ẩm thấp, đường đá, nước Hoàng Tuyền, nhìn thấy Mạnh Bà lão tử trên mặt đầy nếp nhăn. Nếu không phải ở Địa phủ không thể thư từ qua lại, Thư Hiệp thật muốn nói một câu: Nương tử, uống xong Mạnh bà thang, dù có qua ngàn kiếp, ngàn vạn lần đừng quên vi phu, ngươi đã nói bên nhau đời đời kiếp kiếp ! !
【 Loa 】[ Thư Hiệp ]Giết ta, vẫn còn có thể tha thứ, động đến Nhẹ cười, các ngươi đều phải chết!
【 Loa 】[ Phiêu Vũ ]Thư Hiệp, hắn đến tột cùng có cái gì tốt? Đáng giá cho ngươi làm như vậy! Ngươi trước kia cũng chưa đối với ta như vậy!
【 Loa 】[ Thư Hiệp ]Nhẹ cười là vô cùng đáng giá.
Tô Bắc Bằng nhìn thấy câu này, mặt lại bắt đầu nóng bốc cháy.
【 Loa 】[ Yêu ngươi yêu ngươi yêu ngươi ]Lão đại uy vũ! !
【 Loa 】[ Hận ngươi hận ngươi hận ngươi ]Kỳ thật lão đại đang tranh thủ khoe hắn là tốt nhất.
【 Loa 】[ Cầu ái ]Đừng nói toẹt ra như thế chứ! !
【 Loa 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Thư Hiệp không phải tốt nhất.
Lại àomột cái … Lăng Quân Diệu chỉ cảm thấy chính mình bị tạt cho một chậu nước đá mang về từ Bắc cực, thật lạnh a~. Khuôn mặt tuấn tú biến xanh, một phen nghiến răng nghiến lợi, chuột trong tay sắp bị anh bóp đến nát vụn. Thư Hiệp không phải tốt nhất, Thư Hiệp không phải tốt nhất, Thư Hiệp không phải tốt nhất… Mấy chữ này thật giống như ruồi bọ , luôn luôn luôn luôn bay vo ve quanh đầu anh! ! Anh không phải tốt nhất… Này có phải có ý là trong lòng cậu đã có tốt nhất? ! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bi kịch của anh chưa bắt đầu mà đã kết thúc hay sao?
【 Loa 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Những cái tốt của hắn phải do ta phát hiện ra, không có tốt nhất, chỉ có rất tốt!
‘Ầm ầm đùng đùng đoàng đoàng’. Lăng Quân Diệu nhìn thấy trước mắt có vài tiểu thiên sứ bay quanh anh thổi loa, đánh trống. Nước đá tưới lạnh thân thể giống như bị ném vào Địa Ngục Liệt Hỏa, nháy mắt trở nên nóng hầm hập.
【 Loa 】[ Cầu bạo ]Các ngươi dám ở trên loa mà tú ân ái sao?
【Loa 】[ Ta có một con thảo nê mã ]Ta đã bị mù mắt.
【 Loa 】[ Phiêu Vũ ]Gay quả nhiên là cặn bã buồn nôn nhất thế giới.
【 Loa 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Móa, chúng ta là kiêu ngạo gay. Sao phải e ngại ngươi? Khiến ngươi không có thai không sinh con được sao? Khiến ngươi cả nhà chết hết sao? Cả ngày khóe miệng dường như bị trĩ sang mở miệng ra là gay, ta xem ngươi chính là do gaysinh ra.