Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 46


Từ Vĩnh Song nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, còn Yến Tu vuốt ve lư hương trong tay. Lư hương có màu đỏ sậm, bên trong có vẻ có chứa đồ gì đó, lúc lắc có tiếng vang truyền ra.
 
Anh lật lư hương lại, dưới đáy có một cái ấn hình vuông rõ nét.
 
“Đồ nhà họ Từ.” Yến Tu nửa quỳ nửa ngồi trước người Từ Vĩnh Song, “Ông lấy nó từ đâu?”
 
Từ Vĩnh Song nghiến chặt răng cố chịu cảm giác đau đớn khôn cùng. Cả người gã ta không có chỗ nào là không đau, mồ hôi lạnh thấm qua quần áo gã ta.
 
Vốn dĩ gã ta không định trả lời, nhưng im lặng chỉ càng khiến cơn đau tăng thêm. Cuối cùng nhịn không nổi nữa, gã ta mới nói: “Là, là đồ truyền lại trong nhà tôi.”
 
Yến Tu cười nhạt: “Nhà họ Từ chỉ có một người thừa kế, người đó không có đời sau.”
 
“Tôi… Tôi thuộc nhánh nhỏ của nhà họ Từ.”
 
“Tôi hỏi ông, lư hương này là do ai đưa ông? Còn có cổ Trương Mệnh là ai đưa ông nữa?”
 
Từ Vĩnh Song há to miệng, đầu lưỡi gã ta đã biến thành màu đen như trúng độc, không thốt nên được một chữ nào.
 
Vì không thể trả lời cho nên gã ta đã tự hạ cổ trùng lên người mình.
 
Sắc mặt Yến Tu lạnh xuống, lấy còng tay ra còng tay gã ta lại, sau đó chỉ tay lên trán gã ta. Từ Vĩnh Song cảm giác như có thứ gì đó bị rút khỏi cơ thể mình, cơn đau cũng biến mất.
 
Từ Vĩnh Song trợn trừng mắt, gã ta biết người trước mắt mình là ai rồi, là con trai trưởng nhà họ Yến, Yến Tu.
 
Từ khi ra đời đã có sát khí khắp người, hại người hại mình, huyền sư trời sinh.
 
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
 
Sau khi bắt người thành công, Phương Xuyên mới đi lên. Trong tay anh ấy là một thứ trông rất giống bình xịt tưới, vừa đi vừa xịt, mùi chanh nồng đậm tản ra khiến lũ cổ trùng lẻ tẻ trên sân thượng nhanh chóng bất động.
 

Phương Xuyên hắt xì liên tục mấy cái, phàn nàn với Yến Tu: “Sao nước thuốc trụ sở chính gửi tới lại có mùi chanh chứ? Tôi ghét mùi này.”
 
“Lần sau báo cáo công việc thì cậu có thể đề nghị chuyện này lên trên.” Yến Tu cũng không thích mùi hương nồng như vậy, nhưng găng tay cũng rất bẩn, vị vậy anh chỉ có thể nhíu mày.
 
Phương Xuyên đi tới bên cạnh Yến Tu, nhìn Từ Vĩnh Sao nằm trên đất, thấp giọng nói: “Hỏi được gì chưa?”
 
Yến Tu khẽ lắc đầu: “Tự hạ cổ trùng cho mình rồi, không nói gì được.”
 
Phương Xuyên nhíu mày, anh ấy từng chứng kiến thủ đoạn của Yến Tu, hầu như không ai có thể chống lại được, vậy mà tên Từ Vĩnh Song này vì không muốn trả lời mà nghĩ được cách này, đúng là đủ tàn nhẫn.
 
Nhưng cũng là chuyện bình thường, khi hại người gã ta còn chẳng thèm chớp mắt cái nào mà. Nếu để gã ta đạt được mục đích, sợ là phải hơn một trăm mạng người tử vong, tên này đúng là không có tình người.
 
Sau khi bị bắt đương nhiên sẽ bị tử hình. Có lẽ gã ta cảm thấy hy vọng sống duy nhất của bản thân chính là kẻ đứng sau mình cho nên mới không chịu khai gì hết.
 
Phương Xuyên quay lại vẫy tay gọi người: “Vài người lại đây, đỡ ông ta.”
 
Bốn viên cảnh sát võ trang đầy đủ nhanh chóng xuất hiện đỡ Từ Vĩnh Song dậy.
 
Hai viên cảnh sát khác dìu người đồng nghiệp vừa bị thương ở mắt của mình. Viên cảnh sát bị thương đã bôi thuốc vào mắt, băng bó kỹ càng rồi, sau khi trở về lại loại bỏ cổ trùng thì sẽ phục hồi ngay.
 
Chuyến đi lần này tạm coi như thành công, nhưng Phương Xuyên không vui mừng nổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người bị phạt chỉ có mình Từ Vĩnh Song, còn người sau lưng gã ta sợ rằng rất khó điều tra được.
 
Vụ án liên quan tới huyền học vốn là thế, mới điều tra một nửa thì đứt đoạn, khiến người ta khó chịu không thôi.
 
“Đây là dụng cụ thu cổ Trường Mệnh mà Từ Vĩnh Lâm nói à?” Phương Xuyên nhìn thấy lư hương trong tay Yến Tu thì nói.
 
“Ừm.”
 
“… Thứ đó phải xử lý như nào?” Phương Xuyên hơi do dự hỏi.
 
Theo quá trình thông thường thì sẽ nộp lên trụ sở chính, nhưng thứ này lại liên quan tới hàng trăm người thường ở Khánh Thánh có sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện trong người. Bây giờ bọn họ chưa có danh sách cụ thể những người bị trúng cổ, chắc chắn không thể cứ vậy nộp lên được.
 
“Thông báo với trụ sở chính, để bọn họ cho người tới nghiên cứu cổ Trường Mệnh.” Anh nhìn qua Phương Xuyên, “Trong tay chúng ta còn có một Từ Vĩnh Lâm, ông ta có thiên phú trong thủ thuật dùng cổ trùng, biết đâu có thể nghiên cứu được gì thì sao.”
 
Nhắc tới Từ Vĩnh Lâm, Phương Xuyên vô thức nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Hi vọng là đúng như lời Từ Vĩnh Lâm nói, chỉ cần không lấy bọn cổ Trường Mệnh kia ra thì sẽ không có chuyện gì.”
 
Cổ Trường Mệnh không có ai khác từng luyện chế, vì thế cho dù bên trụ sở chính cho có cổ sư tới đây thì cũng chưa chắc đã hiểu biết bằng Từ Vĩnh Lâm. Mặc dù Phương Xuyên không tin tưởng gã thì cũng không có cách tốt hơn hiện giờ.
 
Lúc nhóm Yến Tu đi bắt người, Liễu Mộc Mộc đã được xe cảnh sát đưa về nhà.
 
Xe cảnh sát dừng lại khiến hàng xóm xung quanh chạy ra hóng hớt. Giọng của bà lão họ Trương rất lớn, ghét bỏ ra mặt: “Sao con gái Tiểu Đổng lại ngồi xe cảnh sát về thế kia? Đúng là loại gái hư.”
 
Trong phòng, Lữ Dao vốn đang quét dọn cũng bước ra.
 
Chiếc xe cảnh sát đó lái thẳng vào cổng nhà họ Đổng, Liễu Mộc Mộc đội mũ áo lông che khuất mặt.
 
Nhưng bộ quần áo cô đang mặc khác với bộ đồ khi sáng. Lúc sáng rời đi cùng một người đàn ông xa lạ, lúc về lại bị xe cảnh sát đưa về?
 
Lữ Dao nhìn thoáng qua rồi quay người lại.
 
Khi Liễu Mộc Mộc trở về, người nhà họ Đổng còn đang ăn sáng. Thấy con gái cúi đầu bước vào, Đổng Chính Hào đang nói chuyện lập tức nghẹn lại, thấy cô vụt lên lầu hai nhanh như một con gió.
 
“Con bé này… Không lễ phép gì hết.” Lão Đổng bất mãn lẩm bẩm một câu.
 
Khương Lệ nghiêng người nói với ông: “Có giỏi thì anh nói trước mặt con bé đi.”
 
Đổng Chính Hào cứng cổ: “Anh không đấy!”
 
Liễu Mộc Mộc ngoan ngoãn ở lì trong nhà hai ngày, vào ngày thứ hai đó cô mới chịu ra ngoài gặp mọi người. Đổng Chính Hào bị ép ở nhà để canh cô, hai bố con túm tụm lại cùng con phim truyền hình máu chó.

 
Khương Lệ nghe nói Đổng Chính Hào bị Liễu Mộc Mộc giữ lại không cho đi khỏi nhà thì ngay sáng hôm đó đã dẫn con trai và con gái ra ngoài. Mặc dù không nói rõ nhưng bà biết mỗi lần như vậy, ở cạnh Liễu Mộc Mộc rất nguy hiểm.
 
Tuy là chồng bà rất hữu dụng, nếu cô luôn ở cạnh ông thì sẽ không sao hết. Nhưng ai biết được liệu có sự cố gì không, cứ cách xa hai bố con họ càng xa càng tốt.
 
“Con đói.” Liễu Mộc Mộc xem tivi tới giữa trưa thì nói với Đổng Chính Hào.
 
Đáp lại cô là một tiếng ừm hửm cộc lốc của lão Đổng.
 
Tài nấu nướng của cả hai bọn họ có chỉ một tác dụng duy nhất đó là hành hạ bụng nhau. Vì thế, hai bố con nhìn nhau một lúc, sau đó lão Đổng lựa chọn cách gọi điện tìm một quán ăn mua thức ăn.
 
Hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng có người tới đưa đồ ăn. Khi hai người đi ra sân nhận thức ăn thì nghe thấy tiếng ồn ào bên hàng xóm.
 
Còn xen lẫn tiếng ném đồ và tiếng mắng chửi của bà lão họ Trương.
 
“Lãi cãi nhau nữa à?” Đổng Chính Hào đi tới bên tường, tò mò nhìn qua bên đó.
 
“Ngủ không ngon nên dễ cáu thế thôi, đều do con trai bố gây chuyện.” Liễu Mộc Mộc xách theo bốn hộp cơm, đứng cạnh ông nhìn quanh.
 
Liễu Mộc Mộc không hề giấu chuyện loại cổ trùng này có thể truyền nhiễm. Đã làm người tốt việc tốt thì phải có người biết tới, mà lão Đổng lại nắm quyền tài chính trong nhà, cho nên Liễu Mộc Mộc chỉ nói cho mình ông.
 
Đổng Chính Hào không phải kẻ ngốc, nghe vậy thì đoán được Trương Dương nhà hàng xóm và bố mẹ vợ mình đều đã bị lây bệnh. Hôm nay Khương Lệ nói bà định đưa bố mẹ bà đi bệnh viện khám bệnh thì phải, hai ông bà lão bọn họ cảm thấy bệnh suy nhược thần kinh của mình dạo này đã đỡ hơn.
 
Đổng Chính Hào biết chỉ cần giải cổ trùng trong người con trai mình xong thì những người đều sẽ an toàn cho nên cũng không nói cho ai khác biết.
 
Đổng Chính Hào hừ một tiếng: “Đâu phải cái gì cũng tại em trai con. Vốn dĩ lúc đầu bà lão họ Trương nhà hàng xóm cũng chẳng phải loại hiền lành rồi.”
 
Ngày thứ ba, cuối cùng Đổng Chính Hào cũng có thể đi làm như bình thường. Ngay cả Khương Lệ hôm nay cũng ra ngoài, nói là đưa bố mẹ mình đi khám bệnh cho nên cả nhà chỉ còn ba đứa trẻ. Đổng Kỳ im lặng trốn trong phòng, có lẽ vẫn chưa hết bóng ma tâm lý, đang cố gắng rửa sạch trí nhớ trong đó.
 
Đổng Duyệt thì ở trong phòng làm bài tập đông. Liễu Mộc Mộc ở phòng khách, đang chơi trò ghép hình mà hôm qua Đổng Duyệt mua về, chơi tới chóng mặt hoa mắt.
 
Chơi mãi hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ việc thấy cáu hơn thì cô chẳng thấy vui chút nào.
 
Cuối cùng cô ném trò ghép hình trong tay đi, ra ngoài giải sầu.
 
Ánh nắng ngoài trời rực rỡ, cỏ cây xanh biếc một màu, khác hẳn miền Bắc rét lạnh thấu xương.
 
Liễu Mộc Mộc dạo quanh tiểu khu một vòng, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế đá, phơi nắng bổ sung canxi.
 
Cái nắng buổi trưa khiến cô hơi đau đầu, càng buồn ngủ hơn.
 
Ngay lúc đang mơ màng thì cô nghe thấy tiếng bước chân, có người tới gần.
 
Liễu Mộc Mộc mở một mắt ra, ngạc nhiên phát hiện người tới chính là con dâu nhà họ Trương hàng xóm.
 
Không biết có phải do trận cãi vã ngày hôm qua hay không mà trên cằm bà ta có vết bằm xanh tím. Liễu Mộc Mộc vô thức nhíu mày, bà lão dám đánh cả phụ nữ đang mang thai à?
 
“Cô có thể ngồi đây được không?” Lữ Dao nhẹ giọng thì thầm hỏi Liễu Mộc Mộc.
 
Rõ ràng là bà ta lớn hơn Liễu Mộc Mộc rất nhiều tuổi, thế nhưng hành động lại rất cẩn trọng cứ như đã tập thành thói quen.
 
“Cô cứ ngồi đi.” Mặc dù đã nghe rất nhiều phốt bên nhà hàng xóm, thế nhưng thật ra Liễu Mộc Mộc cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ cho lắm, nhất là Lữ Dao.
 
Sự tồn tại của Lữ Dao khiến cô cảm thấy có lẽ trước đây mẹ mình cũng sống một cuộc sống như vậy.
 
Mặc dù cô chưa từng có cơ hội hỏi Đổng Chính Hào, nhưng dù có hỏi thì chắc hẳn ông cũng chẳng nói thật. Tuy nhiên chính miệng Khương Lệ đã nói Vương Quế Hương và bà lão nhà họ Trương rất giống nhau, nhất là thái độ đối xử với con dâu.
 
Đôi khi Liễu Mộc Mộc nghĩ, có phải bởi vì cuộc sống trước đó ở nhà họ Đổng chẳng tốt đẹp gì cho nên sau khi rời đi, mẹ cô mới không trở lại thăm đứa con gái này không?
 

Khi còn nhỏ cô từng hỏi ông nội, ông nội chỉ nói duyên nợ của cô và mẹ mình đã hết. Ông nội cho cô đủ tình thương, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ thấy thất vọng.
 
Liễu Mộc Mộc định rời đi, nhưng khi đang định đứng dậy thì Lữ Dao lại lên tiếng, giọng bà ta rất nhỏ: “Cô nghe nói cháu biết coi bói, là thật ư?”
 
Liễu Mộc Mộc thoáng ngạc nhiên, hình như Khương Lệ chỉ nói chuyện này cho một mình em gái chú Trương nhà hàng xóm thôi, bà ta kể lại à?
 
Cô lại thấy Lữ Dao cúi đầu nói: “Cô có nghe Tuyết Kỳ nói.”
 
Nếu bà ta đã biết thì Liễu Mộc Mộc cũng không giấu, thế là gật đầu: “Đúng. Có chuyện gì ạ?”
 
Lữ Dao mấp máy môi, có vẻ hơi do dự.
 
Liễu Mộc Mộc không giục bà ta mà kiên nhẫn chờ bà ta nói.
 
“Bà nhà cô…” Chỉ mới nói ba chữ này, bà ta đã nghẹn ngào, có vẻ phải chịu uất ức rất nhiều.
 
Sau khi bà ta lau nước mắt bằng chiếc khăn mang theo người thì mới nói tiếp: “Bà nhà cô dạo này rất hay nằm mơ, còn lẩm bẩm lung tung. Mấy hôm trước khi cô đi vệ sinh buổi tối thì nghe thấy bà lão đang nói xin lỗi không ngừng, còn nói gì mà không phải cố ý đẩy người đó xuống đâu.”
 
Ồ, Liễu Mộc Mộc trợn to mắt, hết hẳn buồn ngủ.
 
Cô còn nhớ Khương Lệ từng nói cô con dây trước đó của nhà họ Trương bị ngã chết. Lúc đó bà ta bảo là người đang ngồi trước mặt cô hiện giờ đã gửi gì đó không tốt lắm kích thích cô con dâu nọ, hóa ra không phải à?
 
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ rồi nói :”Chuyện này sợ là cháu không có cách giúp cô rồi, cô nên báo cảnh sát đi ạ.”
 
Lữ Dao do dự lắc đầu: “Mặc dù tính tình bà lão nhà cô không tốt lắm, nhưng bà lão không phải người xấu, cô cảm thấy bà lão không có hại người đâu. Nếu báo cảnh sát thật, sợ là không còn đường quay lại, nên cô mới muốn… Nhờ cháu bói giúp cô, rốt cuộc bà lão có hại người không.”
 
Lời bà ta nói khiến Liễu Mộc Mộc cạn lời, bà lão họ Trương đã như vậy mà còn không phải người xấu?
 
Có lẽ Lữ Dao thật sự cảm thấy bà lão không xấu xa, dù sao cô cũng chẳng hiểu được.
 
Đây là lần đầu tiên Liễu Mộc Mộc nghe lời cẩu khẩn kiểu này. Nói thật, nếu trình độ coi bói của cô cao như vậy thì lần đầu nhìn thấy bà lão họ Trương, cô đã nhìn ra rồi.
 
Cô cũng từng thấy mặt bà lão, tiếc là chẳng nhìn ra gì hết.
 
Muốn bói một quẻ liên quan tới bà lão họ Trương thì cũng phải để bà lão tự mình xóc quẻ, hơn nữa có khả năng xui xẻo bói chẳng ra.
 
Đương nhiên có một cách đơn giản, cô nhìn luôn là được.
 
Thấy Liễu Mộc Mộc im lặng không nói gì, Lữ Dao lại khẩn cầu: “Cô thật sự không tìm được ai khác giúp mình, cũng không dám nói cho chồng cô biết, xin cháu hay giúp cô đi.”
 
Cuối cùng, Liễu Mộc Mộc đành áy náy nói với bà ta: “Thật sự xin lỗi, sợ là cô đánh giá cao cháu quá rồi, chuyện này cháu không bói được.”
 
Nói rồi không để Lữ Dao phản ứng lại, Liễu Mộc Mộc nhanh chóng đứng lên rời đi.
 
Lữ Dao nhìn theo cô rời đi, sau đó úp mặt vào tay, trông rất uể oải.
 
Đi được một quãng xa, Liễu Mộc Mộc quay lại nhìn Lữ Dao vẫn còn ngồi yên tại chỗ, nhíu mày lại.