Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 17


Ông Chiêm Hồng Nghiệp không rời đi ngay lập tức, mà cứ im lặng đứng ở bên ngoài, cách Chiêm Ni một cánh cửa.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ông ta lôi điện thoại ra nhìn thử, thấy là thầy Ninh, liền ấn nút nghe.
Cùng với tiếng bước chân đi xa dần, giọng nói của ông ta cũng càng ngày càng nhỏ.
Chín rưỡi, ông Chiêm Hồng Nghiệp bước ra khỏi phòng làm việc, tay cẩn thận ôm cái bình màu xám vào lòng.
Một lúc sau, cánh cổng lớn của căn biệt thự được mở ra rồi đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.
Trên ghế lái phụ, chiếc bình màu xám được bọc kỹ càng bằng một cái túi vải mềm.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp rất ít khi ra ngoài một mình vào ban đêm, nhưng tối nay là trường hợp đặc biệt, ông ta có hẹn với thầy Ninh rồi, và không được có mặt người ngoài.
Đối với thành phố ở phía nam như Khánh Thành, thì giờ vẫn còn khá sớm.
Đèn neon nhấp nháy đủ sắc màu suốt dọc đường, xe cộ qua lại tấp nập, con đường đi qua khu vực trung tâm thành phố thậm chí còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp không để ý rằng, sau khi ông lái xe rời khỏi khu biệt thự, suốt dọc đường đi, luôn có hai chiếc xe bám theo đằng sau.
Ông ta lái xe đến khu Nam Thành, rồi từ từ giảm tốc độ.
Khu Nam Thành là một thành phố cũ ở Khánh Thành, trước đây nó từng là trung tâm thành phố, nhưng sau đó do vấn đề di dời, nên nơi đây không còn được sôi động như xưa nữa.

Đập vào mắt là những căn nhà xập xệ cũ kỹ, những chiếc xe ô tô đỗ lung tung bên đường, giống như bị thời đại vứt lại phía sau, không ai thèm để ý.
Mới có mười giờ tối, nhưng hai bên đường chỉ có lác đác vài siêu thị là còn sáng đèn.

Một số nhà dân trong các tiểu khu không lắp đèn đường, khiến xung quanh càng thêm tĩnh mịch.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp dễ dàng tìm được một chỗ đậu xe, lập tức cho xe tấp vào lề.

Những chiếc xe gần đấy đều là xe đến từ những thương hiệu bình dân, chỉ có duy nhất một chiếc BMW là trông còn khá khẩm hơn một tí.
Ông ta hờ hững liếc nhìn chiếc xe một cái, sau đó lôi điện thoại ra, xác nhận lại địa chỉ mà thầy Ninh gửi cho mình là chính xác, sau đó dựa vào định vị, đi về phía trước một trăm mét.
Trong lúc ông Chiêm Hồng Nghiệp còn đang mải cúi đầu nghiên cứu hướng dẫn định vị, thì đột nhiên nghe có tiếng bước chân đằng sau lưng.
Ông ta quay người lại theo bản năng, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, thì một bóng đen đã lao về phía ông ta, khiến ông ta ngã ngửa ra đằng sau, ngay sau đó là một cơn mưa đấm đá trút xuống.

Người đánh ông ta không hề có chút nương tay nào, trong cơn đấm đá loạn xạ ấy, ông ta mơ hồ cảm thấy xương sườn của mình hình như bị gãy rồi, đã thế còn tự cắn vào lưỡi, khiến khoang miệng toàn mùi máu tanh.
Không biết những kẻ này đã đánh ông ta trong bao lâu, chỉ đến khi ông ta cảm thấy những cú đánh bắt đầu yếu dần đi, thì có một người giật tóc ông ta lên, sau đó đấm mấy phát cực mạnh vào hai mắt ông ta, sau đó còn bồi thêm vài cái tát rất dã man.
Trước mắt ông Chiêm Hồng Nghiệp là một màu đen kịt, đầu váng vất kêu ong ong, không biết trôi qua bao lâu, khi ông ta đã hơi hơi hoàn hồn lại mới phát hiện ra, những kẻ đó đã rời đi không một tiếng động giống hệt như lúc đến.
Ông ta nhếch nhác nằm bò trên đất, mũi miệng toàn là máu, cả người đau ê ẩm, chỉ có thị lực là còn khôi phục lại được chút ít.
Ông ta nhìn thấy có người đi ra từ con hẻm bên cạnh đấy, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ: “Cứu, cứu với…”
Người đó nhanh chóng chạy về phía ông ta, trước khi kịp nhìn rõ mặt người đó, cuối cùng ông ta cũng lăn ra bất tỉnh.

Cả đêm đó Chiêm Ni không thể nào chợp mắt được, lúc gần sáng quả thực không thể cầm cự được mới thiếp đi một lúc, nhưng lại mơ thấy ác mộng, thấy Chiêm Hồi Thiên bị hút cạn máu trong người, sợ quá nên bừng tỉnh.
Cô vừa đờ đẫn bước ra khỏi phòng ngủ, thì đã thấy anh trai đang ngồi ở bàn ăn dưới nhà ăn sáng rồi.
Cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt, cô không biết tối qua bố cô có về không, nhưng hiện giờ, cô không muốn gặp ông ấy nữa.
Chiêm Hồi Thiên mặc bộ quần áo thể thao không tay, bữa sáng trên bàn là do anh ta mua về sau khi dậy sớm tập thể dục, là phần ăn cho hai người.
Nhìn thấy Chiêm Ni, mặt anh ta không chút cảm xúc nói: “Qua đây ăn sáng đi.”
Chiêm Ni ngồi xuống bên cạnh anh ta, máy móc nhét một cái quẩy vào miệng nhai trệu trạo.
“Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?”.
“Mơ thấy ác mộng.” Chiêm Ni nói, qua một lúc cô lại nói, “Mơ thấy bố không cần em nữa.”
Chiêm Hồi Thiên ngẩng phắt đầu lên nhìn em gái, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Nhưng Chiêm Ni không hề phát hiện ra, cô khó khăn nuốt cái quẩy xuống bụng, trong đầu vẫn rất hỗn loạn, nhất thời buột miệng hỏi: “Anh, mấy năm nay bố có đối xử tốt với anh không?”.
Lời ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy câu hỏi của mình thật là nực cười.
Bố đương nhiên là đối xử tốt với anh trai rồi, sau khi bố mẹ ly hôn, ông ấy chỉ dắt theo anh trai đi.

Cô và mẹ sống cuộc sống của những người bình thường, còn bố và anh trai lại qua lại như con thoi trong những bữa tiệc linh đình.
Cô muốn xin mẹ mua cho một chiếc đạp thì lúc thi phải đạt thành tích tốt, còn gara của anh trai thì có một dãy toàn là xe hơi sang trọng đắt tiền.
Liệu có phải vì bố chưa bao giờ quan tâm gì đến cô, nên mới đối xử với cô như vậy không?
Chiêm Ni đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề nhận ra Chiêm Hồi Thiên cũng đang trầm mặc, không trả lời câu hỏi của em gái.

Ăn xong bữa sáng, Chiêm Hồi Thiên lên tầng thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Chiêm Ni bám theo đằng sau lưng anh trai mình, thấy anh ta lái chiếc xe có biểu tượng hình con ngựa ra khỏi gara, khác hoàn toàn với chiếc xe có biểu tượng xanh trắng ngày hôm qua.
“Đứng ở đây làm gì đấy?” Chiêm Hồi Thiên dừng xe ngay bên cạnh Chiêm Ni, hỏi em gái.
“Em có hẹn với bạn học, anh có thể tiện đường đưa em đi một đoạn không?” Chiêm Ni dè dặt hỏi lại.
“Lên xe đi.” Chiêm Hồi Thiên vui vẻ đồng ý.
Anh ta đưa Chiêm Ni đến cửa hàng bán đồ ăn sáng cô và Liễu Mộc Mộc gặp nhau hôm qua, sau đó quay đầu xe lái đi.
Lúc sáng Chiêm Ni vừa dậy đã gửi tin nhắn cho Liễu Mộc Mộc rồi, nhưng đợi mãi chẳng thấy bạn nhắn lại.

Cô lại không dám ở nhà, nên đành tới quán ăn này chờ bạn.
Đến tám giờ hơn, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng nhắn tin lại, nhưng lại khiến Chiêm Ni phải thất vọng, vì cô ấy từ chối ra gặp mặt Chiêm Ni.
Không còn cách nào khác Chiêm Ni đành phải kể chuyện xảy ra tối hôm qua bằng tin nhắn gửi cho Liễu Mộc Mộc.
Giờ, cô chỉ tin lời của Liễu Mộc Mộc thôi.
Lúc này Liễu Mộc Mộc đang ở trong phòng đọc tin nhắn điện thoại, dáng vẻ của cô có chút khổ sở, tối hôm qua đang tắm thì lộn cổ mổ đất vào trong bồn tắm, thiếu chút nữa thì tự dìm mình chết đuối.
Vất vả lắm mới thành công cứu được bản thân ra, trên trán lập tức sưng u một cục to đùng đến giờ vẫn chưa tan.
Cổ tay quấn mấy vòng băng gạc, là do tối qua xuống bếp bị dao cứa phải.
Ngoài Liễu Mộc Mộc ra, có lẽ không ai biết tại sao con dao đang yên đang lành lại tự dưng rơi xuống, thậm chí còn cứa đứt cổ tay cô.
Tuy rất muốn ra ngoài gặp Chiêm Ni, nhưng cô cũng phải nghĩ đến cái mạng quèn này của mình nữa, để qua hôm nay đã rồi tính.
Nhìn thấy một chuỗi tin nhắn Chiêm Ni gửi tới, tâm tình Liễu Mộc Mộc cuối cùng cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, bạn ấy tin lời mình, tai họa suốt hai ngày này có thể coi như không uổng phí rồi.
Chiêm Ni: [Tối hôm qua tớ nhìn thấy bố tớ bôi máu lên miệng một cái bình, chắc chắn là máu lấy từ hôm tớ đi khám tổng quát rồi, rốt cuộc ông ấy định làm gì vậy?]
Chiêm Ni: [Mộc Mộc, tớ nên làm gì đây?]
Liễu Mộc Mộc: [Bôi máu người lên bình, có lẽ là một loại nghi thức hiến tế nào đó.

Loại nghi thức này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian, nghi thức chưa hoàn thành thì chưa thể gây tổn hại cho cậu được ngay đâu, nên đừng quá lo lắng.]

Bàn tay đang cầm điện thoại của Chiêm Ni khẽ run lên, cô gõ nhanh một chuỗi tin nhắn rồi gửi đi.
Chiêm Ni: [Những vết hằn đột nhiên xuất hiện trên người tớ, liệu có liên quan gì đến cái nghi thức chết tiệt đó không, có phải cũng vì thứ này mà ông ấy dùng máu của bọn tớ để làm chuyện xấu, hại chết mẹ tớ không?]
Liễu Mộc Mộc: [Cái này chỉ là suy đoán thôi, nhưng… sự thật chắc cũng gần gần như vậy.]
Dừng lại mấy phút, Chiêm Ni mới lại gửi tin nhắn đến.
Chiêm Ni: [Vậy giờ tớ nên làm gì?]
Liễu Mộc Mộc: [Cách xa ông ta ra, càng xa càng tốt, đừng để cho ông ta có cơ hội có được máu của cậu, cả ngày giờ sinh của cậu nữa, nó cũng sẽ trở thành công cụ để ông ta hại cậu đấy, nên phải cẩn thận.

Hiện giờ cách đơn giản nhất chính là trực tiếp phá hủy cái bình đó đi.]
Những thứ tà môn này, cũng không biết ông Chiêm Hồng Nghiệp kiếm được ở đâu về, nếu lá gan Chiêm Ni đủ lớn, thì phá hủy cái bình đó đương nhiên là cách tốt nhất.
Chiêm Ni: [Nhưng ông ấy đặt cái bình trong phòng làm việc, bình thường lúc ông ấy không ở nhà thì căn phòng đó luôn bị khóa kín, nếu tớ đập vỡ nó, chắc chắn ông ấy sẽ phát hiện ra là do tớ làm.]
Liễu Mộc Mộc: [Chỉ cần cái bình đó bị vỡ, thì với tư cách là chủ nhân của cái bình chắc chắn ông ta sẽ bị cắn ngược trở lại, và không có cách nào ngăn cậu bỏ đi được cả.]
Cho dù Chiêm Ni chỉ là một cô gái tay không tấc sắt, nhưng chuyện này đối với cô ấy mà nói cũng không phải là quá khó.
Chiêm Ni: [Không được, tớ không thể rời khỏi ngôi nhà đó được.

Cậu không thể bói giúp tớ thêm một quẻ nữa sao? Bói xem tớ nên làm thế nào mới có thể lấy được cái bình đó mà không bị ông ấy phát hiện.]
Những lời Chiêm Ni nói khiến Liễu Mộc Mộc im lặng hồi lâu, cô không tài nào hiểu nổi tại sao Chiêm Ni cứ khăng khăng muốn ở lại, đối mặt với người cha ruột muốn hại mình.
Nhưng cô vẫn trả lời đối phương.
Liễu Mộc Mộc: [Trong một thời gian ngắn, tớ không thể bói hai quẻ cho cùng một người được, xin lỗi cậu.]
Chiêm Ni: [Tớ có thể chuyển tiền cho cậu, năm mươi nghìn đủ không?]
Trong thẻ ngân hàng ông Chiêm Hồng Nghiệp đưa cho cô vẫn còn ít nhất là hai trăm nghìn tệ, về mặt tiền bạc, thì đúng là ông ấy không hề keo kiệt với Chiêm Ni chút nào.
Liễu Mộc Mộc: [Sợ là không được.]
Sau khi cô trả lời xong, thì không thấy Chiêm Ni nhắn tin lại nữa.
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy điện thoại có động tĩnh gì, Liễu Mộc Mộc thở dài ngồi dậy từ trên giường, người khác bói quẻ kiếm được tiền, còn cô bói quẻ thì đòi mạng mình.
Lúc cô xuống giường, dưới chân đột nhiên trơn trượt, cả người đang từ ở trên giường ngã xuống dưới sàn, phát ra âm thanh nằng nề.
Liễu Mộc Mộc ngồi trên sàn nhà bằng gỗ một lúc, đợi cơn đau qua đi, mới chậm chạp chống tay đứng dậy.
Vốn dĩ còn định xuống nhà ăn sáng, nhưng giờ nghĩ lại, ăn sáng dễ sặc chết lắm, nên thôi bỏ đi.
Cục cảnh sát thành phố Khánh Thành, Ban điều tra những vụ án đặc biệt.
Trong phòng làm việc, đội trưởng Phương Xuyên đưa tài liệu đã điều tra được cho cố vấn đặc biệt của ban điều tra bọn họ, Yến Tu.

Yến Tu cúi đầu lật xem tài liệu, một lọn tóc xõa rủ trước trán, những ngón tay mảnh khảnh lật từng tờ giấy một, phát ra những âm thanh sột soạt rất khẽ.
“Hiện giờ những người thân có quan hệ huyết thống với ông Chiêm Hồng Nghiệp mà vẫn còn sống, chỉ có con trai và con gái của ông ấy, còn những họ hàng thân thích khác, thì đã lần lượt qua đời trong mấy năm qua rồi.

À đúng rồi, vợ trước của ông ấy cũng mất cách đây không lâu.” Phương Xuyên nói.
Yến Tu lật một trang tài liệu khác, sau khi đọc những ghi chép ghi trên đó xong, mới trầm giọng nói: “Bác cả và hai người cô đều do ông ta chăm sóc lúc về già và lo liệu việc ma chay phúng điếu à.”
“Đúng vậy, người của chúng ta đã về quê của ông ta để điều tra rồi, ông Chiêm Hồng Nghiệp có bia miệng rất tốt ở địa phương, sức khỏe của bác cả ông ta không tốt, hai người cô cũng không có tiền lương hưu, nên ông ta không những mua nhà mới cho họ ở, còn đặc biệt thuê người về chăm sóc người già trong nhà, cung cấp cái ăn cái mặc cho họ, cho họ tiền tiêu, dẫn họ đi khám sức khỏe tổng quát cố định hai lần một năm.”
“Có biết nguyên nhân cái chết của họ không?” Yến Tu hỏi.
Phương Xuyên lắc lắc đầu: “Không biết, sau khi người mất lập tức được mang đi hỏa táng.”
“À đúng rồi, nguyên nhân cái chết của người vợ đầu của ông ta cũng có chút kỳ quái.” Phương Xuyên lôi ra một tập báo cáo giám định, kèm thêm mấy bức ảnh.
Phương Xuyên bày những bức ảnh máu thịt bầy nhầy đó ra trước mặt Yến Tu, anh cầm lấy những bức ảnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, cẩn thận xem xét hồi lâu, mới hỏi: “Bên bệnh viện chẩn đoán thế nào?”.
“Bên bệnh viện không đưa ra chẩn đoán cụ thể, nghi ngờ là do một căn bệnh nào đó chưa được phát hiện ra, ở giai đoạn sau da thịt thối rữa chảy máu không ngừng.”
“Chảy máu không ngừng?” Yến Tu cầm lên những tấm ảnh khác, quan sát từng tấm một.
Bắt đầu từ lúc bà Trương Tuyết Lệ nhập viện, cho đến giai đoạn sau khi tình trạng bệnh trở nặng, phía bệnh viện đều chụp lại ảnh với độ nét cao để lưu giữ.
Đợi Yến Tu xem xong đống ảnh, Phương Xuyên mới hỏi: “Thế nào, có phát hiện ra điều gì không?”.
Yến Tu đặt số ảnh sang một bên, đứng dậy quay người lại trước ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Phương Xuyên nói: “Phát hiện được khá nhiều điểm, không cần phải điều tra thêm nữa, có thể trực tiếp đi bắt người được rồi.”
“Nói cụ thể ra xem nào.” Phương Xuyên ra lệnh cho cấp dưới đi bắt người, còn mình thì nhắm mắt theo đuôi đi sau Yến Tu, chờ anh giải thích.
“Đây không phải là bệnh tình chuyển biến xấu, mà là quá trình chết từ từ của tế phẩm sau khi hoàn thành xong việc hiến tế.

Trước đây các vu sư ở vùng Thiểm Xuyên sẽ hiến tế máu tươi của dê hoặc cừu cho những món đồ vật của mình, sau khi ăn no có thể sai khiến món đồ này đi hại người.”
“Ý cậu là ông Chiêm Hồng Nghiệp coi người là tế phẩm ấy hả.” Phương Xuyên bỗng cảm thấy trong lòng rét lạnh, lại liên hệ đến việc Yến Tu đặc biệt hỏi đến họ hàng thân thích của ông ta, lập tức hiểu ra, “Là người thân của ông ta.”
“Có lẽ đều bị ông ta hiến tế cả rồi.

Hồi xưa sức mạnh của những món đồ ấy có hạn, không dễ để thao túng và sai đi giết người, nhưng sức mạnh của thứ trong tay ông ta thì mạnh hơn, chắc là đã được cải tạo ít nhiều rồi, dùng máu của những người có chung huyết thống với ông ta làm tế phẩm để hiến tế, hiệu quả sẽ còn tốt hơn.”
“Nhưng vợ cũ của ông ta thì sao, cũng đâu phải là người thân có chung huyết thống với ông ta.” Phương Xuyên thắc mắc.
Yến Tu cười khẩy: “Không phải anh nói, ông ta chỉ còn lại một con trai và một con gái à, tế phẩm đương nhiên phải dùng tiết kiệm rồi.”
Người bình thường, thường sẽ mê muội những năng lực kỳ dị, nhưng lại không biết rằng, những thứ này sẽ càng lúc càng trở nên tham lam, mới đầu chỉ cần một tế phẩm, nhưng càng về sau lại muốn càng nhiều hơn, cho đến khi ăn tươi nuốt sống mọi thứ của chủ nhân.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp dùng người thân của mình để hiến tế cho đồ vật của vu sư, thông qua đó để giết người, đây là một vòng tuần hoàn chết chóc không thể ngăn cản..