Khẽ cựa người, Ansa nhận ra bản thân đã nằm trên một chiếc giường với nệm êm chăn ấm, lúc ấy nó từ từ mở mắt.
-Arin?
Trông thấy người bạn thân đang nửa ngồi bên cạnh giường mà ngủ quên mất.
Nghe tiếng Ansa, Arin liền bừng tỉnh. Khẽ dụi mắt, nhỏ nói: "Dậy rồi à con nhỏ này, cậu có biết mọi người lo cho cậu lắm không?"
Nó ngây ngốc gật đầu rồi lại nhìn quẩn quanh. Đây là giường của...Jungkook mà?
-Hôm qua...làm sao mình về đây được cậu có biết không?
"Là...là Jungkook oppa đem cậu về đó. Không nhớ gì hết sao?"
Nó ngây ra.
Jungkook, lại là anh ấy...sao?
Không phải nó không nhớ, nhưng những gì đã xảy ra hôm qua cứ như màn sương mờ vậy, chỉ có những kí ức không vui trong quá khứ là rõ ràng như gương, dù mười năm đã qua, với nó chỉ như vài khắc đồng hồ.
Nó chỉ nhớ...Khi cánh cửa bật mở, bóng dáng ấy liền xuất hiện bên cạnh, dùng hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy nó. Nó thích cảm giác này, bản thân như trở thành đứa bé mãi vùi mình trong lòng chàng trai nào đó. Cảm giác ấy thật khó gọi tên, nhưng với Ansa bây giờ đó đơn giản chính là sự dựa dẫm.
Nó gật đầu, gò má thoáng một giây mà ửng hồng.
"Thôi, đi chơi ha! Hôm nay mình với cậu đi uống vài li rồi làm chầu kara nha, được không?"-Arin hào hứng.
-Hở?
"Oh common, mình vừa công tác về là chạy qua thăm cậu liền đó! Đi ha?"
-KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT!
Arin vừa kéo tay nó thì Jungkook liền đi vào, trên tay anh còn cầm theo thau nước ấm.
-Em không thấy Ansa mới đau khỏi à, lại còn rủ đi uống rượu?
Anh nheo mày lườm Arin.
"Em...", nhỏ ấp úng. Thật sự nhỏ chỉ nghĩ Ansa đang buồn nên định rủ nó đi chơi giải khuây thôi mà? Nhỏ làm thế là quá đáng lắm sao?
-Thôi em xuống nhà đi, có anh Jimin ở dưới đó!
Jungkook thong thả nói. Vả rồi cái đừa vừa nãy chù ụ cái mặt kia, chỉ cần nghe tới Jimin đã hí hửng chạy một mạch khỏi đó, bỏ nó lại cùng một mớ khốn đốn mà coi được?
Đúng là...bạn với chả bè...
-
Sáng hôm ấy trước mặt Ansa là một Jeon JungKook rất an tĩnh, từ cái cách chăm chú vắt khăn cho tới động tác xếp chăn gối, tổng thể mới thật đẹp trai soái khí làm sao.
Ngồi một bên giường, JK cố tình lờ đi ánh mắt của Ansa, chỉ luôn im lặng vò nắm khăn ấy mãi, hết nhúng lại vắt, trông cứ như đang dỗi vậy.
-Em sao rồi? Có mệt không?
Thật nhẹ nhàng, Kook lau tay cho Ansa, vẻ ân cần ấy khiến nó cảm thấy ngay lúc này bản thân như nàng công chúa vậy, được chiều chuộng sủng ái đến sắp sún răng vì bầu trời ngọt ngào này rồi.
-Em không sao...
Ansa khẽ lắc đầu rồi rụt tay lại, nhưng không được, tay nó đã bị anh nắm chặt rồi còn đâu.
-Đừng nói dối nữa, xin em đó!-Kook cười buồn-Em có nhớ từ trước đến giờ đã nói dối tụi anh bao nhiêu lần rồi chưa? Em nghĩ tụi anh là người dưng, không đáng để em coi là gia đình đúng không?
Nói rồi cậu ngước lên nhìn nó, ánh mắt ấy sáng trong mang đầy nỗi van nài khiến nó tủi hổ.
-Xin lỗi!
Ansa cúi gầm mặt, giọng nói có chút nghẹn. Nó đang khóc sao?
Nhưng...
Trước khi giọt nước mắt ấy kịp rơi xuống, đã có một vòng tay ấm áp bao trọn lấy Ansa, bàn tay ấy còn dịu dàng vỗ về lên tấm lưng nhỏ, âm thanh trong trẻo liên tục tràn về bên tai: "Không sao nữa rồi, bên cạnh em giờ đã có tụi anh. Tụi anh sẽ không để em một mình nữa!"
.
.
-Kookie?
Sáng hôm ấy, trong lòng chàng trai trẻ tuổi này, cô gái bé nhỏ Min Ansa liền dễ dàng bật khóc.
Và đó cũng là những giọt nước mắt chẳng thể thoải mái hơn được nữa.
-
"Chứng sợ không gian kín?"
Mọi người bây giờ đều tập trung ở phòng khách, vây quanh cô bé Arin mà lắng nghe cặn kẽ câu chuyện.
"Đúng vậy, có nhiều chuyện trong quá khứ khiến Ansa bị như vậy. Từ nhỏ cậu ấy đã quen sống một mình rồi, cậu ấy thật sự rất cô đơn...Em là bạn của Ansa nhưng cũng chẳng giúp được gì nhiều nên cảm thấy thật có lỗi..."
Arin kể mà không khỏi sụt sịt.
"Tội nghiệp Ansa!", Jimin ngồi bên cạnh vỗ vai Arin.
"Rốt cuộc Hyejin-ssi đã làm gì vậy, anh phải đi tìm cô ta tính sổ mới được!", Jin giận dữ đứng bật dậy, nhưng sau đó đã bị Rei ngăn lại.
"Em bình tĩnh đi, có thể chỉ là hiều lầm thôi!", Rei nói, "Dù sao Ansa giờ cũng là đồng nghiệp cùng phòng với Hyejin, còn phải ở bên học tập cô ta về chuyên môn một thời gian, giờ làm căng chẳng khác nào đánh chó không nể chủ nhà!"
"Noona gắt thật!" - Yoongi tặc lưỡi trầm trồ giơ ngón cái...không đúng lúc, liền bị chị dọa bóc măng rô cho thì mới chịu nín thin.
Hm, dù Rei có nói vậy nhưng trong lòng thực sự cũng bắt đầu có chút dè chừng với người tên Park Hyejin này.
"Ansa sẽ trở về với nhóm chúng ta mà đúng không chị?", V hỏi, anh cũng lo nó phải làm việc trong môi trường khắc nghiệt đó quá lâu sẽ không an toàn.
"Chắc chắn rồi, sẽ sớm thôi!", Rei gật đầu chắc nịt.
"Ansa...có mọi người bên cạnh thì em yên tâm rồi!", Arin nhoẽn môi, dưới đuôi mắt là giọt nước mắt hạnh phúc, như thể nhỏ cũng được dự một phần bên trong bầu không khí ấy.
Vì đến người ngoài như nhỏ còn cảm nhận được sự quan tâm của mọi người dành cho Ansa, đó không đơn giản chỉ là lo lắng đơn thuần mà còn là tình cảm gia đình, thật sự rất ấm áp.
-
Ngày hôm sau...
-ANSAAAA!-giọng nói thánh thót của Jin phát ra từ căn bếp.
Vừa nhìn thấy con nhỏ mặc cái đầm màu hồng nhạt lon ton xách đôi giày đi xuống lầu là anh "đón" ngay.
-Dạ?-Ansa giả ngu cười khì khì.
-Đi đâu?-Jin vòng tay trước ngực hỏi.
-Dạ ...đi làm!
-Ừ, vậy vô ăn sáng trước đi. Bỏ bữa không tốt!-nói xong không đợi nó suy nghĩ Jin đã kéo nó vào bàn ăn, nơi cả nhà đang ngồi chờ từ trước.
Ơ, vậy là không bị chửi à kkkkkk...
.
-Chỉ có Oppa là thương Ansa nhất!-Ansa vui vẻ khoác tay Jin đi vào, đối với nó Jin như anh trai của mình vậy, dịu dàng đến phát ngất. Ai cưới được anh ấy chính là phúc lớn đó, nên quý trọng.
-
Nơi gian bếp, mùi súp rau phảng phất, cả nhà mỗi người mỗi việc, Ansa phụ anh Jin bày đồ ăn, RM đọc báo, Rei nghe điện thoại báo công việc, Hobi và Suga xem TV, Jimin thì bận rượt thằng bạn thân chạy vòng vòng khắp nhà. Còn Kookie, chàng maknae này còn đang bận ngắm cảnh tượng gia đình hạnh phúc trước mắt. Nơi này trước kia vốn lạnh lẽo vô vị nao nhiêu thì nay đã vô tình mang bao nhiêu không khí ấm áp nên có của một gia đình. Là nhờ cô gái này, chỉ có thể là cô ấy...
Và có chăng từ bây giờ hình bóng ấy sẽ từng ngày từng ngày khắc vào tim cậu như cách xảy đến với họ luôn không?