"Ba, nếu như ba không thích dì thì ba không cần kết hôn cũng được." Nhiếp Học Văn đột nhiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Tuy dì có dáng vẻ thiện lương nhưng ba tài giỏi như vậy thì cũng nên kết hôn với một người thông minh mới đúng."
Từ nhỏ, Nhiếp Học Văn đã biết ba ruột mình chính người chú đã chết vì tai nạn năm đó rồi nhưng vì sống bên cạnh Nhiếp Phong nên cậu cũng xem anh là ba mình rồi.
"Tiểu quỷ!" Trong lòng Nhiếp Phong cũng cảm thấy ấm áp cười nói: "Ba cần một người vợ thông minh để làm gì? Ba chỉ muốn một người vợ ngoan hiền để ba bắt nạt và cũng để Học Văn bắt nạt."
Nhiếp Học Văn chớp mắt suy nghĩ một chút nói: "Ba, tại sao con cũng có cảm giác bà nội sẽ bắt nạt mẹ mới đấy?"
Cuộc sống trong biệt thự này, ngày nào Khúc Như Hoa cũng nói những điều xấu xa về Bạch Tuyết với Nhiếp Học Văn. Cũng may lời bà nói cũng không quá khó nghe, chỉ là hạ thấp tư cách cô mà thôi nhưng như vậy cũng đủ khiến cậu nhận ra rằng bà không thích Bạch Tuyết.
Nhiếp Phong nhíu mày, đến cả con trai Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,mình cũng nhận ra mẹ rất không thích Bạch Tuyết. Xem ra anh cần phải giải quyết tình hình để cân bằng mối quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu rồi đây, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
"Học Văn, con đồng ý với ba một chuyện đi.” Nhiếp Phong bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai mình, nói: "Nếu con luôn bảo vệ mẹ mới ở trước mặt bà nội thì ba sẽ kết hôn với dì, được không?"
"A!" Nhiếp Học Văn vừa nghe nói ba muốn kết hôn với dì ngốc thì không nhịn được phát ra tiếng hoan hô, nói: "Thật sao? Con sẽ bảo vệ dì trước mặt bà nội bởi vì dì ngốc chỉ dành cho con bà ba bắt nạt thôi. Có đúng không ba?"
Nhiếp Phong không nhịn được lại xoa đầu cậu, cười ha hả nói: "Không sai!"
Mà lúc này Bạch Tuyết đáng thương vẫn đang phải làm thêm giờ, đột nhiên cô phát run hắt xì một cái.
Điều hòa mở to hết cỡ sao? Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên máy điều hòa.
**
"Bạn gái cậu lại có chuyến bay?" Bạch Tuyết cẩn thận từng li từng tí một hỏi Tư Hoài Dương.
"Đúng đấy, gần đây đội tiếp viên hàng không của Nhị Nhị đã có sự thay đổi khiến bộ phận đó tương đối loạn. Qua một thời gian sau, mọi thứ sẽ ổn định thôi." Tư Hoài Dương không quan tâm lắm gật đầu.
Ôi, Bạch Tuyết thật sự hoài nghi không biết lời nói của Hoa Nhị Nhị là thật hay giả.
Bạch Tuyết kích động vốn muốn nói với Tư Hoài Dương sự thật nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Nhiếp Phong nên cô đành thôi. Lúc này cô chỉ đành cầm chai bia tu một hơi.
Theo nhịp của ca sĩ trên sân khấu đang hát, Tư Hoài Dương cũng vui vẻ lấy tay gõ trên mặt bàn.
"À, nghe nói tháng sau cậu kết hôn mà sao hôm nay lại rảnh rỗi như thế?" Tư Hoài Dương như nhớ ra cái gì quay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết.
Phụt! Bạch Tuyết bị sặc một hồi, cũng vội vã rút khăn tay ra lau mặt.
Sắc mặt Tư Hoài Dương biến đổi "Sao vậy? Việc kết hôn bị hủy rồi à?” Nhìn thấy cô đột nhiên giật mình như bị dọa chết, Tư Hoài Dương cũng cảm thấy nghi ngờ.
"Không... Không có." Chỉ có điều là cô và Nhiếp Phong đã chiến tranh lạnh hơn một tuần rồi.
"Thật sao?" Tư Hoài Dương bén nhạy đang suy đoán qua nét mặt Bạch Tuyết, muốn từ khuôn mặt cô mà biết ra sự thật gì.
"Đương nhiên là thật." Bạch Tuyết đẩy Tư Hoài Dương ra, xoay người nhìn về phía sân khấu làm bộ thưởng thức ca khúc.
Biết cô không phải một ngày hai ngày, cho nên lúc này Tư Hoài Dương đã nhận ra điểm khác thường rồi nhưng chỉ là cậu không thể hiện ra nét mặt mình, cứ vậy làm bộ như không có gì.
"Tớ đã chuẩn bị một phong tiền lì xì thật lớn cho cậu. Nếu cậu không kêt hôn thì tớ sẽ lấy lại." Tư Hoài Dương lạnh giọng đáp.
Trừng mắt liếc nhìn Tư Hoài Dương, Bạch Tuyết căm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,hận nói: "Tốt nhất cậu nên cho tớ thấy con số trong đó bằng không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu."
Nói vài câu không hợp lại bắt đầu náo loạn.
Lúc này chuông di động ngắn ngủi chợt vang lên khiến Bạch Tuyết ngừng cười giỡn, cô lấy di động ra nhìn, lại là tin nhắn của dãy số xa lạ kia.
“Sao vậy? Chồng tương lai gọi đến à?" Tư Hoài Dương rướn cổ lên muốn xem, nhưng lại bị Bạch Tuyết né tránh.
"Tớ đi toilet một chút." Nói xong, Bạch Tuyết nhảy xuống ghế cầm điện thoại di động rời đi.
Đến hành lang toilet, Bạch Tuyết mới lật xem tin nhắn.
"Cô sẽ gặp sự trừng phạt của thượng đế."
Tức giận đến muốn ném di động, Bạch Tuyết lập tức gọi cho số điện thoại di động lạ kia nhưng được báo là đã tắt máy.
Rốt cuộc là ai? Trò chơi này cũng thật quá ác liệt khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"A, xin lỗi!" Phía sau chợt có người va vào Bạch Tuyết, sau khi nói xin lỗi cũng vội vàng đi qua người cô. Mà tự nhiên vào lúc này Bạch Tuyết cảm thấy trên lưng mình truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim đâm nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng tan đi khiến cô cũng không còn chú ý đến nó nữa.
Cô lại gọi đến số kia hai lần nhưng vẫn tắt máy. Sau đó cô quyết định ngày mai mình sẽ đổi số điện thoại di động vì dù sao số này cũng dùng quá lâu rồi.
"Ôi?" Đi về phía trước hai bước, Bạch Tuyết bỗng cảm thấy dưới chân mình lảo đảo, nếu như không kịp đỡ lấy tường thì cô cũng ngã dưới đất rồi.
Lắc đầu thật mạnh, cô có cảm giác trước mắt như mờ ảo không còn thấy rõ đường đi nữa, mặt đất như đang lay động. Cô uống nhiều rồi sao? Bạch Tuyết lại lắc đầu hai lần nữa, kết quả khi mở mắt ra liền nhìn thấy từ mặt đất cách khuôn mặt của mình càng ngày càng gần, sau đó rầm một tiếng, cô nằm trên mặt đất.
Bên tai cô vẫn truyền đến tiếng ong ong, không biết là tiếng người hay là tiếng nhạc trong quán bar từ đâu vọng lại. Cô muốn mở to mắt nhìn rõ những thứ đang ở trước mặt mình nhưng giờ đây cô chỉ thấy từng vật từng vật như ẩn như hiện và cuối cùng là chìm trong một màu đen u ám.