Trong bữa cơm muộn với Nhiếp Phong, Bạch Tuyết thở dài, đùa bỡn thức ăn trong khay lại cảm thấy hôm nay Nhiếp Phong có chút lạ.
Cô cũng không có ý định nói ra cuộc nói chuyện giữa cô và Khúc Như Hoa ở công ty cho Nhiếp Phong nghe bởi vì đó là cuộc mâu thuẫn ngầm giữa cô và bà ấy.
Bạch Tuyết cũng biết Nhiếp Phong vốn không phải là đứa con trai cưng trong miệng Khúc Như Hoa đến nỗi mọi chuyện đều nghe lời bà ta nên cô chỉ xem cuộc nói chuyện đó như gió thoảng bên tai.
“Nghe anh về phụ nữ bắt cá hai tay với dáng vẻ rõ ràng mạch lạc như vậy thật đúng là có kinh nghiệm! Ha ha! “ Bạch Tuyết vô tư nói đùa.
Leng keng! Âm thanh của bộ dao bị ném trên bàn nghe đến nhức óc khiến nhiều thực khách phải quay lại nhìn với ánh mắt tò mò.
Bạch Tuyết ngơ ngác nhìn khuôn mặt âm trầm đầy hắc tuyến của Nhiếp Phong, mà giờ phút này anh cũng đang đứng lên khiến Bạch Tuyết không rõ vì sao anh lại đột nhiên nổi giận.
“Anh... Anh làm gì thế? “ Thật không có phong độ gì cả. Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Lần sau khi muốn nói gì thì phải suy nghĩ kỹ càng, sau này trong những lần chúng ta tham dự hội nghị thì anh không cho phép em có những lời ngông cuồng như thế này nữa.” Bỏ khăn ăn xuống, Nhiếp Phong bỏ đi tới quầy thu ngân phía trước.
Anh ấy đang bộc phát thần kinh gì vậy? Bạch Tuyết ngẩn người nhìn bóng lưng Nhiếp Phong phía trước, có cảm giác tất cả mọi ánh mắt trong phòng ăn lúc này đang chĩa về phía mình và cảm giác ủy khuất cũng đột ngột dâng lên trong lòng cô khiến cô thật sự muốn khóc.