"Ha ha, là vợ chưa cưới của anh à? Quả nhiên không tồi." Dưới ánh đèn neon sáng choang, người đàn ông bụng to như phụ nữ mang thai bảy tháng, khuôn mặt nhếch nhác mồ hôi dùng ánh mắt hổ báo đánh giá Bạch Tuyết đang đứng bên cạnh Nhiếp Phong. Ông ta nở nụ cười dâm đãng khiến cằm ông chảy xệ xuống, trông thật ghê tởm.
Bạch Tuyết câu nệ đứng bên cạnh Nhiếp Phong, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc xã hội thượng lưu với anh.
Trước đó, Nhiếp Phong cũng chưa từng nói với cô rằng sẽ mời cô tham gia buổi tiệc rượu này. Thậm chí lúc thử váy dạ hội, anh cũng không hề mở miệng rằng anh và cô sẽ đến dự buổi tiệc do tổng giám đốc Thi tổ chức.
Cho nên khi cửa lớn của phòng tiệc mở ra trước mặt mình, một khung cảnh tráng lệ, nguy nga xuất hiện trước mắt mình thì Bạch Tuyết mới bừng tỉnh.
Những tấm áp phích được trang hoàng khắp sảnh, những người giàu có trong giới thượng lưu với những bộ trang phục thật cao sang, quyền quý qua lại trước mắt mình. Những buổi tiệc lộng lẫy xa hoa thường chiếu trong phim truyền hình so với nơi đây cũng không khác gì mấy. Cô ngây ngô đứng đó nhìn ngắm khung cảnh tuyệt vời như trong mơ này.
Nhiếp Phong nắm cánh tay Bạch Tuyết lồng vào khuỷu tay mình, trước khi bước vào anh còn căn dặn cô: “Hãy yên lặng và mỉm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cười, đêm nay dành cho em.”
Khi Nhiếp Phong nói xong câu đó thì trong đầu Bạch Tuyết chợt cảm thấy choáng váng.
Bước phía sau Nhiếp Phong, cô tựa như con bướm vờn quanh chân anh, ánh mắt sáng ngời, đôi môi gợi cảm, thân thể yếu đuối nhìn thật mê người. Đây chính là vai trò quan trọng nhất của cô đêm nay, bạn gái của Nhiếp Phong.
Nhớ lại khi nãy, sau khi mua áo dạ hội xong, Nhiếp Phong lại dẫn cô đến một tiệm thẩm mỹ giúp cô trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản, sau đó mới dẫn cô đến đại sảnh của buổi tiệc.
Thì ra anh cho cô rời khỏi công ty sớm một giờ là vì muốn trang điểm và sửa soạn thật đẹp.
Người đàn ông trung niên hói đầu mập mạp kia là họ Trương, Bạch Tuyết cũng không biết rõ đối phương đang làm chuyện làm ăn lớn lao gì hoặc là một ông chủ tập đoàn nào đó, chỉ có điều nhìn thấy Nhiếp Phong nói chuyện với vị này một cách hờ hững, qua loa thì đại khái cô có thể đoán được người này cũng không phải tai to mặt lớn gì.
Người này cứ quấn quít quanh Nhiếp Phong kiếm cớ trò chuyện, xem ra cũng chẳng có dáng vẻ phong độ lịch lãm gì cả, thậm chí còn khiến người khác có cảm giác chán ghét.
"Hồi trước chủ tịch Khúc có đề cập đến việc muốn mua tòa building để cháu nội có thể sinh sống gần trung tâm thành phố." Lão Trương bưng ly rượu, rõ ràng muốn bắt chuyện với Nhiếp Phong mà ánh mắt háo sắc dâm đãng cứ nhìn vào nơi cổ áo hình chữ V khoét sâu nơi ngực của Bạch Tuyết, lão nói tiếp: "Nếu anh Nhiếp đây muốn kết hôn, thì chắc có lẽ nên xem xét về ý định này chăng?"
Nhiếp Phong chỉ cười cười, ánh mắt nhìn chung quanh đại sảnh, vẻ mặt không quan tâm lắm về vấn đề lão Trương đang đề cập đến.
"Tiểu thư Bạch có muốn mua bất động sản hay không? Nếu như muốn thì đừng quên liên hệ với tôi nha.” Nói xong, lão Trương móc ra một tấm danh thiếp đưa về phía Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết chán ghét ánh mắt của tên mập mạp hèn mọn này, chính vì thấy Nhiếp Phong không nói gì nên cô cũng không tiện mở miệng.
"Cảm ơn tiên sinh." Bạch Tuyết đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp "Ba mẹ tôi đều có nhà trong thành phố rồi, mà nhà cũng rất to nên tạm thời không có nhu cầu mua nhà."
Ông ta sững sờ, quan sát tỉ mỉ Bạch Tuyết một hồi, sau đó khuôn mặt béo ngậy, to đùng như bánh bao màn thầu cười tươi rạng rỡ khiến người khác kinh hãi.
Nhà cô chính là nhà lầu bốn tầng thì sao ba mẹ cô phải đổi ngôi nhà lớn hơn nữa đây?
Nhiếp Phong cau mày liếc mắt nhìn lão Trương.
Vị Trương tiên sinh này chính là thương gia chuyên kinh doanh đầu tư bất động sản, có khoản tài chính kếch sù. Dù là ở Hồng Kông và nước Mỹ, Canada, nước Pháp, Đông Nam Á cũng đêu có cổ phần. Ở nước ngoài, ông ta chính là trợ lý cố vấn đầu tư bất động sản, một nhân vật cũng tầm cỡ quốc gia.
Trong nước có rất nhiều thị trường, ông ta ngoại giao rất tốt với các minh tinh, ông cũng đã từng cố vấn cho không ít hạng mục cho các chủ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,tư sản, chủ địa ốc trong và ngoài nước.
Như thế, hóa ra ông ta chính là khách quý trong buổi tiệc rượu này, thế mà nãy giờ ông ta cứ quấn quýt quanh chân Nhiếp Phong để trò chuyện. Ngay lúc đó, có một nhóm người đến bắt chuyện với ông, Nhiếp Phong và Bạch Tuyết xem như được giải thoát.
"Vì sao khi nãy lão Trương kia lại nói em đang đùa giỡn ông?" Bạch Tuyết có chút bất an hỏi. Bởi vì cô vẫn thắc mắc vì sao lúc nãy lão Trương nói vậy khi mà cô thật lòng trả lời câu hỏi của ông ta.
Nhiếp Phong thả ly rượu vào khay cho người phục vụ, kéo Bạch Tuyết quay vào trong hội trường.
"Bởi vì building mà ông ta nói không phải là một căn nhà bình thường mà là một dãy nhà biệt thự cao ốc." Nhiếp Phong khẽ nói, cố ý nhấn mạnh từ “building".
Bạch Tuyết chớp mắt mấy cái, không dám tin há hốc mồm "Anh nói... nói một building sao?"
Dừng bước lại, Nhiếp Phong quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tuyết, khóe môi nở nụ cười nói tiếp: "Không sai, một building."
Chuyện này... Đây là thế giới gì? Nếu muốn mua building trả bằng vàng thì chắc phải mua cả tấn vàng mới trả nổi đây.
Không biết cô có thể thích ứng với "xã hội thượng lưu" này không nữa? Có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ trong vai trò vợ của Nhiếp Phong không đây?