*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã nhiều ngày trôi qua từ cái ngày cái ngày....đó.....
Mấy ngày nay thấy Hạ Vũ hơi lạnh lùng với cô nên cô ấy nghi ngờ rằng hắn biết chuyện trong phòng bếp là do cô ấy cố tình nên sau khi Hạ Vũ đi làm, Lam Nhi mượn cớ là giúp Như Tuệ dọn dẹp nên vào phòng làm việc của hắn.
Bước vào phòng, mọi thứ đầu sắp xếp rất tươm tất, có cả đống giấy tờ trên bàn làm việc. Nhìn kế bên, một bức ảnh có hắn và Lam Nhi nên cô ta thầm vui mừng vì hắn vẫn chưa quên cô. Mở chiếc máy tính đắt tiền, cô thấy là khung cảnh của cả căn nhà, thì ra là Hạ Vũ cho đặt camera khắp mọi nơi. Lam Nhi lo sợ rằng hắn đã biết được chân tướng nên mới lạnh lùng với cô. Cô ta cố trấn an bản thân rằng Hạ Vũ chưa biết chuyện gì vì cô ta đã diễn rất giỏi, một màng kịch xuất sắc và hắn không hỏi thăm cô chắc vì công việc bận rộn. Nhưng chút diễn xuất ấy thì làm gì che mắt được hắn.
Lam Nhi lấy lại gương mặt bình tĩnh bước xuống phòng khách thì thấy cô loay hoay với mớ công việc.
"Như Tuệ, chị với em đi mua ít đồ được không, do mới về nước nên em không thuận đường cho lắm. "
" Nhưng chị đang mắc hay em nhờ ai đó đi được không.... "
" Đi mà, chị giận em vì chuyện đó sau.... "
Nói mới nhớ, mấy bữa trước khi cô bị bỏng hắn ta đều căn dặn người làm kêu cô nghĩ ngơi, không cần làm việc, hắn cũng không nói mấy từ sỉ nhục cô, chắc là do hắn thấy hối hận,khi cô đã khỏe hẳn mới bắt đầu làm lại công việc.
" Con cứ đi đi, giúp cô ấy chút cũng không sao, có gì chú giúp cho. "
Đó là giọng của chú ba, một người làm. Nói vậy chứ chú có sợ cô ta lạc đường gì đâu mà là muốn cô nghỉ ngơi, đi đâu đó cho thoải mái, đã lâu cô cũng chưa từng đi ra ngoài.
Trên đường đi......
" Chị Như Tuệ, có phải chị giận chuyện hôm trước, em xin lỗi!"
" Chị không giận em đâu!"
" Nếu em cố ý chị có giận em không!"
" Cố ý? Chắc không đâu! "
" Sau bao nhiêu chuyện,chị vẫn tin người như ngày xưa nhỉ? Là em cố ý thật đấy! "
" Cố ý, tại sao em phải làm vậy! "
" Chị khỏi sao tại sao? Em cầu xin chị hãy rời khỏi Hạ Vũ "
" Do Hạ Vũ sao? Nhưng người anh ấy yêu là em, chị đã hứa với phu nhân sẽ chăm sóc anh ấy! "
" Hứ... Chị yêu anh ấy đúng không? "
" Đúng vậy, chị yêu anh ấy nhưng anh ấy không yêu chị! "
" Chị còn biết anh ấy không yêu chị.. Người anh ấy yêu là tôi, vậy chị buông tha cho anh ấy đi, cũng như giải thoát cho chị! "
" Chị là vợ anh ấy, em không có quyền bắt ép chị! "
" Nói cho cùng chị vẫn không đi! Được, chị không đi tôi ép chị phải đi! "
Nói rồi cô ta cầm tay Như Tuệ r tự ngã xuống lòng đường, cố tạo hiện trường là do cô đẩy cô ta...
Rầm....
Một chiếc xe lao tới đâm vào Lam Nhi. Cô ta nằm trên vũng máu đỏ mà nở nụ cười gian xảo. Như Tuệ hoảng sợ liền cầm chiếc điện thoại lên điện cho bệnh. Cảnh tượng này được người đàn ông chụp lại. Người ấy được cô ta chuẩn bị sẵn vào là một nhiếp ảnh gia nên cơ thể chụp lại khoảng khắc "định mệnh" ấy. Bức ảnh liền được gởi cho Hạ Vũ.
Nghe tin, hắn đến bệnh viện thì thấy cô thất thần ngồi trước của cấp cứu. Hắn chạy tới.....
Chát...
Hắn lại đánh cô.
" Tôi không ngờ cô độc ác như vậy, khổ công tôi còn lo lắng cho cô! "
" Tại.. tại sao anh lại đánh em? " Cô ngơ ngác khỏi.
" Tại sao ư, cô tự nhìn đi. " Hắn ta tức giận, quăng tấm ảnh qua cho cô. Cầm được tấm ảnh, cô không khỏi bàng hoàng giật mình, không phải cô làm, là do cô ta sấp đặt.
" Hạ Vũ, không phải em làm mà " Cô níu tay hắn khóc.
" Anh... nghe em giải thích "
" Giải thích? Bằng chứng rõ ràng như vậy mà cô còn giải thích? " Hắn đẩy cô ngã xuống.
Không nghe cô giải thích, tại sao? Trong mắt anh cô luôn là người như vậy sao? Gian xảo, độc ác, tuy bị anh hành hạ nhưng nỗi đau này hớn cả vạn lần. Ngay tại giây phút này, cô hoàn toàn hụt hẫng. Cô luôn ấp ủ rằng một ngày hắn sẽ yêu cô, chấp nhận cô. Đây là những điều cô ta nói sao? " Chị không đi tôi ép chị phải đi" thì ra là ý này.
---------------------------
Ở chỗ tui trời đang mưa, có nhà ai cx đang mưa không? Ghi xong chương này đt hết pin luôn à. Truyện của tui theo hướng nhẹ nhàng nên không sốc lắm nghen.