Đường Tịnh Minh hoàn toàn không nghĩ tới, có thể nghe được tin tức lớn như thế.
Nhưng anh ta không khỏi nghi ngờ, chuyện này là thật hay là giả.
Người có thể gả cho Thời Lệnh Diễn, nhất định kiều điện trong nhà Thi Mị cũng không kém.
Làm sao đến mức ngay cả tiền học phí cấp ba cũng không đóng được?
Thấy Đường Tịnh Minh không nói gì, Tạ Phương Phương lại nói: “Chuyện này mọi người trong trường học tôi đều biết, Đường tiên sinh, cô ấy đã từng rất buông thả….Đáng tiếc, hiện tại cô ấy giống như trước kia!”
Tuy lúc này vết bánh kem trên người cô đã được lau đi không ít, nhưng lúc này trên mặt cô vẫn còn chút dấu vết.
Thi Mị chu môi nói: “Tô muốn đi tiểu!”
Đường Tịnh Minh: “…Ừ!” Anh ta cũng không thể dẫn cô đi.
Tạ Phương Phương nhìn gương mặt trắng nõn của Thi Mị, trong trắng lộ hồng, giống như có thể nhéo ra nước, bàn tay đặt dưới gầm bàn không khỏi nắm chặt lại: “Để tôi dẫn cô ấy đi!”
………….
Thi Mị không chỉ một lần đi đến nhà hàng này.
Tầng 1 là quán café, tầng 2, tầng 3 là nhà ăn, mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh.
Tạ Phương Phương dẫn cô lên tầng 3.
Lúc đến nhà vệ sinh tầng 3, Tạ Phương Phương cố ý đi chậm lại, bỗng nhiên xoay người kêu to: “Lâm Hành!”
Thi Mị không kịp chuẩn bị, giật nảy mình, lùi về sau một bước theo quán tính.
Nhưng mà hai chữ Lâm Hành này giống như chui vào trong lòng cô, khiến cho cô bỗng nhiên cảm thấy đâu đớn.
Đè xuống cảm xúc khác thường, Thi Mị ngẩng đầu, che bụng nhỏ của mình, hai mắt lưng tròng nhìn cô ta, giống như nhận lấy ủy khuất lớn, tức giận mà không dám nói gì.
Tạ Phương Phương cũng nghiêm túc nhìn cô, nhìn muốn ra giấu vết giả bộ trên mặt cô.
Nhưng không có, một chút cũng không có.
Thậm chí khi nghe được cái tên kia, cô cũng không chút dao động.
Sự hoài nghi trong lòng Tạ Phương Phương nhất thời tan thành mây khói, đắc ý cười nói: “Thi Mị, cô cũng có ngày hôm nay!”
Lại nghe thấy chữ dì này, mặt Tạ Phương Phương liền đen: “Ai là dì cô, cái thứ hàng nát như cô, thật không biết vì sao cả đám đều coi trọng cô, hiện tại đầu óc ngu ngốc còn có thể câu kết với con cá lớn Đường Tịnh Minh!”
Thi Mị giống như không nghe hiểu những gì cô ta nói, che bụng mình, ánh mắt không ngừng nhìn vào trong.
Tạ Phương Phương cũng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trên mặt cô ta là sự sung sướng: “Cô cũng có ngày hôm nay, không phải cô rất chảnh, rất kiêu ngạo sao?”
Giọng nói mang theo ác ý, cô ta lấy di động từ trong túi ra: “Nào, nhìn vào máy, để tôi cho các bạn họ biết dáng vẻ hiện tại của cô!”’
Thi Mị giống như không nhịn nổi, trước khi cô ta lấy di động ra, liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tạ Phương Phương vừa mới lấy di động ra liền bị đụng vào người.
Di động của cô ta bị rơi xuống nơi hẻo lánh.
Tạ Phương Phương đau đớn kêu lên: “Đó là di động mà tôi vừa mới mua, mới dùng chưa đến hai tháng!” lôi kéo Thi Mị về: “Tiện nhân, lập tức quay lại tìm cho tôi.”
Thi Mị bỗng nhiên cười nhẹ.
Tạ Phương Phương giật mình, cô ta còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị văng ra ngoài.
Giống như mất đi trọng lượng.
Tạ Phương Phương nghẹn ngào kêu lên: “Á!”
“Bịch!”
Một tiếng vang thật lớn.
Tạ Phương Phương bị rơi vào trong một buồng vệ sinh có cửa khép hờ, cả người bị đập vào bồn cầu, đau đớn khiến cho cô ta có chút choáng váng.
Còn chưa tỉnh táo lại, đầu của cô ta liền bị một cái chân dẫm lên, giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ trên đỉnh đầu cô ta: “Con mẹ nó, dì à, gần đây cô rất thích gây chuyện à?”