Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 17: Ba người đẹp

Da trắng nõn nà, mặt như bạch ngọc, đúng là Chim Sa Cá Lặn, dáng vẻ tu hoa bế nguyệt.

Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Triển Thất nhìn thấy ba người. Vừa nhìn thật đã có cảm giác em gái Giang Nam khác hoàn toàn với em gái Phương Bắc. Cứ như được làm bằng nước vậy, vừa nhìn không ít nam nhân sẽ mở to mắt, nước miếng cũng bay đầy trời.

"Quả nhiên đều là người đẹp, quay về cám ơn ý tốt của Bạch bang chủ, nói là Bang chủ của chúng tôi rất thích."

Triển Thất vừa tới, mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, trực tiếp nhận ba cô gái này, bởi vì cô biết, Bạch Quang đưa ba người này tới, nhất định là có mục đích.

Dám thay Văn Nhân Mạc làm chủ cũng chỉ có vị cô gia này, vừa rồi những người kia có ý kiến phản đối cũng không dám nói gì nữa. Dù sao Bang chủ trách tội xuống có cô hứng chịu.

"Tới đây, nói cho tôi, các cô tên là gì."

Triển Thất đặt mông ngồi ở chỗ ngồi của Văn Nhân Mạc, đắm đuối nhìn ba cô gái này. Đối với tính tình tùy ý của Triển Thất tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách. Mọi người đều biết, coi như ông nội này quậy long trời, Bang chủ đại nhân Anh Minh Thần Võ của bọn họ cũng sẽ không nói gì.

"Thưa gia, nô tỳ gọi Tiểu Thúy."

"Nô tỳ, Tiểu Liên"

Hai người nhìn Triển Thất lộ ra vẻ nịnh bợ, phải biết rằng, mới vừa rồi nhiều người cũng lấy ý cậu ta làm chủ như vậy, coi như hai người các cô không bò lên giường Văn Nhân Mạc được, thì leo lên giường người trước mắt cũng tốt. Thấy Triển Thất đưa ánh mắt mê gái nhìn bọn họ, họ lại càng cười xinh đẹp hơn.

"Tiểu nữ Như Mộng"

Sau khi hai cô gái mặc quần áo màu hồng giới thiệu xong, cô gái đứng ở giữa, trên người mặc bộ quần áo màu đỏ, xinh đẹp tuyệt sắc lên tiếng. Cô ta khinh thường quét mắt Tiểu Thúy cùng Tiểu Liên, trong lòng thầm nghĩ:

"Bạch Quang ngu xuẩn muốn cô ta mang hai người này tới đây, quả thật chính là dư thừa, chẳng lẽ bằng một người xinh đẹp quyến rũ như cô vẫn không quyến rũ được Văn Nhân Mạc sao? Cô ta còn chưa có gặp qua người đàn ông nào không có ý nghĩ đối với mình đấy. Vả lại, đến lúc đó cô ta lộ ra thân phận thật của mình, Văn Nhân Mạc còn không nhanh tới nịnh bợ, nếu không phải là nghe tin đồn hắn rất tuyệt sắc, làm sao cô lại dùng cái thân phận này đến gần."

Triển Thất thận trọng quan sát ba người, mặc dù sắc đẹp Tiểu Liên và Tiểu Thúy không tệ, nhưng kém mấy phần so với Như Mộng. Đang nhìn cô gái tên gọi Như Mộng, sắc đẹp không phải nói, khí chất cũng rất được, chính là vẻ đắc ý trên mặt quá mức rõ ràng. Giống như Văn Nhân Mạc sẽ lấy cô ta làm phu nhân. Cái loại vẻ mặt kiêu ngạo rõ như ban ngày —— ông trời cũng kém xa.

"Bây giờ Bang chủ không có ở trong bang, trước hết ba vị ở lại phòng khách, an bài thế nào, vẫn là chờ Bang chủ trở lại rồi nói."

Triển Thất cố ý đi tới bên cạnh Như Mộng, ghé vào bên taicủa cô ta, đúng như một tên lưu manh ngạo mạn.

Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai của cô ta, trong mắt của Như Mộng thoáng qua tia chán ghét. Trong lòng âm thầm mắng: "Cái kẻ lông còn chưa mọc hết đó lại dám ăn đậu hũ của cô, cô đợi Văn Nhân Mạc trở lại, bảo hắn ta móc mắt cái tên đáng chết này."

"Nhàm chán, thật nhàm chán."

Lại ba ngày trôi qua, trừ việc trong bang có thêm ba cô gái, thì chẳng có gì thay đổi nào cả. Căn bản Triển Thất cho là Bạch Quang sẽ hành động, nhưng đã qua ba ngày rồi, một chút động tĩnh cũng không có.

"Gia, ba người Bạch bang chủ đưa tới, nói muốn gặp ngài."

"Gặp tôi, đưa tới."

Văn Nhân Mạc không có ở đây, cũng không biết an bài ba người họ thế nào, cô liền ném ba người họ đến phòng khách, cô cũng không hứng thú chào hỏi bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, ha ha, đang thấy nhàm chán như vậy, liền xem các cô có thể giở thủ đoạn gì.

"Nô tỳ, tiểu nữ, ra mắt Triển gia"

"Ừ, tìm tôi có chuyện gì hả, không phải là nhớ gia, mới tới đây chứ."

"Thưa gia, tụi nô tỳ đã tới đây mấy ngày, tại sao vẫn chưa nhìn thấy Bang chủ, lúc nào thì ngài ấy trở lại ạ."

Thấy Triển Thất hỏi, Tiểu Thúy lập tức lấy lòng đi lên bóp lưng cho Triển Thất, vừa đấm bóp vừa làm nũng.

“Người đẹp bóp lưng cho cảm thấy thật thoải mái, lực đạo vừa đủ, mùi hương trên người cũng thơm."

Trong lòng Triển Thất thích thú, từ từ nhắm mắt, lại có thể ngủ thiếp đi.

Cô ngủ không quan trọng, nhưng điều cô lo lắng chính là ba người này. Triển Thất không có kêu ngừng, Tiểu Thúy vẫn bóp lưng cho cô, Tiểu Liên vẫn đứng, Như Mộng đợi một lúc không nhịn được liền dứt khoát tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, ăn trái cây trên bàn, ngồi đấy hưởng thụ. Cô thăm dò mấy ngày, bọn họ nói, chỉ có Triển Thất mới biết lúc nào thì Bang chủ trở lại, cho nên, hôm nay nhất định cô phải chờ được kết quả.

Thời gian một nén hương đã qua, hai nén hương đã qua. . . . . .

Triển Thất vẫn không có tỉnh, mắt thấy trời đã tối dần, Như Mộng cũng không ngồi yên. Cầm ly trà trên bàn lên lập tức ném xuống đất kêu to.

"Triển Thất, rốt cuộc cậu có ý gì, để cho ba chúng tôi ở đây chờ, cậu lại có thể ngủ thiếp đi."

Triển Thất thật sự ngủ thiếp đi, đang nằm trong giấc mộng đẹp, lập tức bị đánh thức, lửa giận liền xông lên.

Ba

"Cậu...cậu dám đánh tôi, cậu là cái thá gì. Phải biết rằng, về sau tôi là Bang chủ phu nhân, là nữ chủ nhân Diễm Bang, cậu lại dám đánh tôi."

Một cái tát đánh tới, khiến cho Như Mộng choáng váng, một tay ôm mặt, một ngón tay chỉ vào Triển Thất gào lên.

Ba

"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, tôi để cho cô đợi ở đây sao?Con mẹ nó cô tự nguyện đợi ở đây, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi không đánh cô. Nói cho cô biết, quấy nhiễu đến những giấc mộng của tôi, coi như lão Thiên Vương tôi cũng đánh."

"Hừ, cậu chờ đó cho tôi, chờ Bang chủ trở lại xem tôi kêu ngài lột da của cậu ra."

"Diễm Bang đổi chủ nhân từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?, còn bảo tôi đi lột da người ta?."

Ngay lúc Như Mộng cảm thấy không đánh lại Triển Thất muốn rời đi, giọng nói Văn Nhân Mạc từ ngoài cửa truyền đến.