Mùa đông lạnh lẽo qua đi, nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp trải đều lên từng cảnh vật.
Cây cối xanh mơn mởn rung rinh trước gió, chỉ có con người vẫn lặng lẽ đắm chìm trong kí ức đau thương.
Dương Thế Minh nhắm mắt lại, bàn tay to lớn nắm thật chặt bức ảnh người con gái năm xưa. Anh lưu luyến mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về cô...
Thiên Thiên, em bỏ anh, em mang đi trái tim anh, cũng cướp luôn đi nụ cười hiếm hoi từ nơi anh. Anh sống, nhưng không có trái tim. Anh thở, nhưng không tồn tại hơi ấm. Anh chỉ như một cái xác, gắng gượng kiếm tìm em trong nỗi cô đơn...
Gâu... Gâu...
Dương Tiểu Minh nhảy chồm vào phòng, nằm gọn trong lòng anh liếm láp. Ba năm, con chó nhỏ bị ức hiếp hôm nào nay đã to lớn và ngày càng ngang ngạnh.
Ba năm, thời gian thật dài. Nó có thể thay đổi mọi thứ, nhưng lòng người vẫn không cách nào khôn nguôi.
Anh vẫn nhớ cô, nhớ da diết...
Anh vẫn đứng đây, vẫn chờ đợi cô, chờ đến một ngày cô quay về...
“Tiểu Tam, nhảy xuống! “
Dương Thế Minh nhìn chằm chằm con chó, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.
Ba năm cô đơn, ngoài Trần Cảnh Đường, anh cũng chỉ có con chó này bên cạnh. Nó không thể an ủi, nhưng giúp anh bớt đi cảm giác trống vắng trong lòng.
Đâu phải cứ là con người với con người mới nảy sinh tình cảm?
Đâu phải loài động vật là những kẻ vô tri?
Anh đang buồn...
Có lẽ, nó cũng đang rất đau lòng... Chủ nó bỏ rơi nó rồi!
Tiểu Minh khẽ rên lên ư ử. Nó liếm liếm cánh tay anh, chân trước cào cào vào bụng anh như muốn cầu xin.
“Ngoan, không náo, lát tao dẫn mày đi chơi công viên”
Anh đuổi nó xuống giường, bước ra đại sảnh. Con chó vẫn vẫy vẫy đuôi bước theo sau, đôi mắt nó mở lớn, vừa như muốn canh chừng anh khỏi kẻ xấu, vừa như uy hiếp những người làm nó không vừa lòng.
“Minh, em đang tính gọi anh tới ăn sáng. Hôm nay em nấu rất nhiều món ngon”
Nguyệt Ánh Phương vui vẻ hướng đến anh nở một nụ cười, cố hết sức để trở thành một người vợ hiền thục. Người ta nói, muốn chinh phục một người đàn ông, trước hết phải chinh phục được dạ dày của anh ta. Cô cũng muốn thử!
Dương Thế Minh nhìn một bàn thức ăn đầy dầu mỡ, chán ghét nhíu mày.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh liền không vui mà mở miệng, giọng nói nhàn nhạt pha lẫn chút khó chịu:
“Nguyệt nhi, hiện tại mới là sáu giờ sáng. Bữa sáng cần thanh đạm, không nên ăn những đồ ăn có nhiều dầu mỡ! “
Nguyệt Ánh Phương đã là mẹ của con anh, cũng đã bên cạnh anh trong suốt ba năm qua, lẽ nào một chút kiến thức như vậy cũng không hiểu?
Bây giờ anh mới thấy, cô thật quá khác so với ngày xưa. Cô của hiện tại, đối với anh chỉ có thể nói bằng hai từ “xa cách“.
Bất giác, anh lại nhớ đến Tiểu Thiên. Cô luôn chăm sóc anh chu đáo cho dù anh không cần thiết, cô ngày càng lún sâu vào cuộc đời của anh. Đến khi nghĩ lại, anh mới thấy mình có bao nhiêu điều ngu ngốc.
Tự cười bản thân mình, mất cô, chẳng phải do anh tự gây nên sao?
Hiện tại oán trách, đau lòng liệu có thể kịp nữa không?
Nguyệt Ánh Phương bặm chặt môi, gượng gạo nở nụ cười, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo:
“A, thật xin lỗi, là em quá sơ ý rồi! Để em đi nấu lại, anh đợi một chút! “
Cô ta vừa cười vừa đi đến gần anh, vươn bàn tay bị bỏng một chút ra ôm lấy cánh tay anh như muốn nhận được sự thương yêu, xót xa của người đối diện. Dương Thế Minh nhìn đến, chỉ khẽ yên lặng nhíu mày.
Gâu... Gâu...
Nguyệt Ánh Phương vừa chạm vào cánh tay anh, con chó Tiểu Minh đã bổ nhào tới gầm gừ đe doạ. Nó chắn trước mặt anh, đuổi cô ta đang vì sợ hãi mà ngày một lùi ra xa.
Nó không cho phép người phụ nữ trước mặt vấy bẩn lên người của anh!
Nguyệt Ánh Phương hét toáng lên, đầu óc cũng đã trở nên trống rỗng. Cô ta vốn không hề sợ chó, nhưng con chó này lại ngỗ nghịch không ai bằng. Có cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không bao giờ muốn chọc tới con chó điên này! Nó với chủ nhân của nó chính là những vật cản trở trên bước đường của cô ta! Tất cả đều là một dạng thuộc loại khó ưa!
“Tiểu Tam, yên lặng! “
Dương Thế Minh đá một cái vào bụng nó, con chó kêu lên ư ử rồi chạy về nằm im dưới chân anh. Anh nhìn nó hài lòng, nhẹ gật đầu như muốn khen ngợi, sau đó lại nhìn về phía Nguyệt Ánh Phương với ánh mắt lạnh như băng:
“Không cần! Anh không thấy đói. Nguyệt nhi, ở Dương gia cũng có người giúp việc, em muốn hạ thấp bản thân mình, anh không cấm, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ khiến cho anh tức giận! Nếu em rảnh rỗi, vậy trở lại với nghề điện ảnh của em đi! “
Nguyệt Ánh Phương cắn cắn môi nhìn anh, xong cúi đầu xuống như đứa trẻ vừa mắc lỗi, trong lòng lại như có hàng vạn con kiến cấu xé.
Anh nói như vậy là có ý gì? Khinh thường cô sao? Coi cô là một con hầu như trước đây anh đã khinh thường Triệu Thiên Thiên?
Ba năm, cho dù tìm đủ mọi cách để lấy lòng anh, nhưng cô lại luôn nhận về sự thất bại thảm hại. Quyến rũ anh, chuốc say anh, hạ xuân dược, có cái gì mà cô chưa từng làm qua? Cuối cùng, cô nhận lại được gì ngoài một chuỗi tức giận?
Anh luôn miệng gọi tên Triệu Thiên Thiên.
Anh luôn miệng nói nhớ cô ta trong giấc mộng.
Anh luôn miệng thổ lộ với cô ta.
Vậy cô là gì? Vợ anh? Bạn giường? Hay chẳng là gì cả?
Vợ anh... Anh mặc định là cô ta!
Bạn giường... Hình như hai người chưa từng quan hệ!
Chẳng là gì cả? Vậy giữ cô bên cạnh làm gì?
“Minh, em...”
“Đủ rồi, đừng nói gì nữa. Anh mệt! Hôm nay anh không ăn ở nhà, không cần phải nấu đợi anh”
Không đợi cô nói hết, anh mệt mỏi xoa lấy huyệt thái dương, sau đó xoay người bước về phía cổng lớn.
Con chó đứng dậy, hung hăng trừng Nguyệt Ánh Phương một cái, sau đó mới nối gót chạy theo anh.
Nguyệt Ánh Phương cứng đờ người nhục nhã, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này. Bị một con chó bẩn thỉu khi dễ, ai mà có thể kiềm chế được sự tức giận?
“A... A... A... “
Giật mạnh khăn trải bàn rơi xuống đất, những món ăn văng đầy trên đất, tung toé, hỗn độn như chính tâm trạng của cô ta lúc này.
“Dương Thế Minh, tôi thề có một ngày, anh phải quỳ lạy trước tôi để cầu xin sự tha thứ! “
Mọi cử chỉ, ánh mắt đáng sợ ấy đều được thu hết vào mắt Bảo Khánh, trong lòng có thứ gì đó cứa mạnh lấy trái tim cậu.
Mẹ? Liệu có phải là mẹ?
Từ khi nào mẹ cậu lại trở nên độc ác như vậy? Bắt ba ba quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Mẹ hiện tại, không phải là mẹ của trước kia.
Người mẹ mà cậu nhung nhớ của ngày xưa đâu mất rồi?
__________________
___________
Dương Thế Minh dắt con chó Tiểu Minh bước từng bước chậm chạp trong công viên, đôi mắt nâu đỏ trở nên xa xăm bất định.
Anh nhìn thấy một cặp đôi tình tứ.
Thấy hai ông bà lão nắm tay nhau.
Thấy những đứa trẻ nhỏ chạy xung quanh vui đùa.
Đâu đâu cũng vang vọng tiếng cười.
Ai ai cũng có đôi có cặp.
Chỉ có mỗi anh là cô đơn, mỗi mình anh lạc lõng trong dòng người tấp nập.
“Gâu... Gâu... “
Tiểu Minh bỗng dưng ngừng lại bước chân, nó cắn cắn lấy ống quần hàng hiệu của anh, giật giật. Nó xoay vòng vòng quanh người anh, một chân chồm lên cào cào lòng bàn tay anh, đôi mắt nó chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Dương Thế Minh cúi xuống xoa đầu con chó, nháy mắt lại trở nên buồn rầu, cả khuôn mặt chất chứa tâm sự không một chút che giấu:
“Chó, mày nổi điên cái gì? Mới đi như vậy mà đã chán rồi sao? “
Anh nhìn theo ánh mắt nó, ngoảnh đầu về phía sau, chỉ là dòng người đông đúc đang đi qua đi lại.
“Mày nhìn thấy gì à? “
“Gâu... Gâu... “
Tiểu Minh giật mạnh người lùi lại, sau đó nhanh chân chạy vụt khỏi tay anh. Nó chạy như điên trên đường, ánh mắt vẫn gắt gao kiếm tìm một bóng dáng.
Dương Thế Minh chạy đuổi theo nó. Chẳng hiểu sao tim anh bỗng dưng đập mãnh liệt. Có cái gì đó thôi thúc anh, đẩy anh tiến về phía trước, bắt ép anh không được dừng lại.
Đến khi nhìn thấy nó đang đứng ở nơi nào, anh mới tức giận bước đến véo mạnh vào cái tai dài như muốn trừng phạt.
“Con chó Tiểu Tam này, mày muốn chết sao, hử? Ngộ nhỡ mày mà chạy lạc, đừng mong tao đăng tin tìm kiếm mày! “
Anh túm lấy dây buộc cổ nó, không nhìn lấy người đang đứng ở phía trước, lạnh lùng xoay người về phía ngược lại.
“Dương-Tiểu-Minh”
Người con gái đứng phía sau anh nhẹ nhàng nói từng từ. Ba từ đơn giản đó như xoáy sâu vào lòng anh, đánh thật mạnh vào trái tim vốn đã đóng chặt từ lâu.
Dương Tiểu Minh...
Cái tên này từ lâu đã không còn tồn tại.
Cái tên này chỉ có cô đặt riêng cho con chó đó.
Cái tên này, chất chứa bao nhiêu ý nghĩa đằng sau...
Anh muốn quay đầu nhìn lại, nhưng anh sợ. Anh sợ chính mình hi vọng rồi lại chìm đắm trong nỗi thất vọng đau khổ. Anh sợ giọng nói ấm áp ấy chỉ là người giống người. Anh sợ người mà anh tìm kiếm bấy lâu không phải cô gái đang chân thực đứng phía sau anh.
Từ khi nào anh lại trở nên sợ hãi như vậy? Phải chăng chính anh là một người yếu đuối?
Tiểu Thiên, liệu thực sự có phải là em không?
Xin em, đừng khiến anh tổn thương thêm nữa!
Cô gái phía sau nhẹ nhàng xoay người bước đi, ngày một xa anh, ngày càng làm cho nỗi sợ hãi dâng lên trong anh.
Cô đi rồi? Thật sự không phải là Tiểu Thiên của anh sao?
Nếu là cô, cô sẽ không bao giờ hờ hững với anh như vậy...
Nhưng giọng nói đó... Còn cả tên gọi Tiểu Minh kia, sao cô lại biết được?
Đầu óc anh hỗn loạn quay cuồng, cả thế giới trước mắt anh như đang đảo lộn. Anh nên làm gì? Anh biết làm gì đây? Đuổi theo cô? Hay là vẫn cứ bước tiếp?
Trời lại mưa rồi! Mưa xối xả như muốn trút bỏ gánh nặng. Mưa mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc đã ướt hết áo anh. Chẳng hiểu sao anh thấy rất ấm áp, rất yên bình, ngỡ như cô đang đứng bên cạnh anh.
Tiểu Thiên... Tiểu Thiên của anh...
Trong màn mưa, những hạt mưa lớn cứ thế rơi tầm tã, vùng trời trong xanh bỗng chốc tối sầm xuống, tựa như buổi chiều tà không có ánh hoàng hôn.
Dương Thế Minh quay người lại chạy đi tìm kiếm, mặc kệ trời mưa gió, mặc kệ những hạt mưa tạt xối xả vào mặt. Anh mặc kệ! Anh phải tìm cô, phải tìm cô!
Cuộc đời anh, không có cô bên cạnh, có lẽ mãi mãi sẽ biến mất hai từ “nụ cười”,vì nụ cười của anh là cô, linh hồn của anh là cô, ánh sáng của anh cũng là cô. Cô xa anh, anh cũng không còn muốn tồn tại. Nếu thực sự là cô xuất hiện, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa, anh thề!
Ánh mắt anh mơ hồ tìm kiếm, mưa bay thẳng vào mắt anh đỏ au. Trên con đường dòng người vẫn hối hả chạy ngược chạy xuôi, chỉ mình anh bơ vơ tìm kiếm hình bóng ấy.
Trời hôm nay lại đổ cơn mưa. Anh ghét mưa! Mưa cướp cô đi khỏi anh, ba năm trước đã vậy, ba năm sau anh không muốn đoạn kí ức đen tối đó lặp lại một lần nào nữa!
“Gâu... Gâu... “
Tiểu Minh kêu lên không ngớt, cái miệng nó kéo kéo quần tây của anh, sau đó lao nhanh về phía trước.
Dương Thế Minh cũng vội vàng chạy theo nó. Nó đã tìm thấy cô một lần, lần này cũng có thể!
“Gâu... Gâu... “
Phía trước mặt kia, một cô gái đang tươi cười chạy nhảy trên đường lớn, người xoay vòng vòng trông rất vui vẻ. Cô thích mưa, thích cảm giác mưa lạnh xối vào người, bởi nó tạo cho cô cảm giác xao xuyến đến khó tả. Có điều gì đó gửi gắm vào mưa, mưa buồn, nhưng mưa rất đẹp. Mưa như tiếng khóc than, tạo cho người ta cảm giác đau lòng man mác. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình thích mưa, đơn giản chỉ vì cô thấy nó yên bình đến kì lạ...
Cô cười, tiếng cười ngân vang như tiếng chuông bạc, ngọt ngào làm lay động lòng người, đồng thời làm trái tim vốn đã nguội lạnh của Dương Thế Minh nay đập liên hồi tràn đầy sức sống.
Là cô! Thực sự là cô! Cô đã trở lại!
“Tiểu Thiên... “
Anh lẩm bẩm gọi lên tên cô chân thành, hốc mắt vốn đã đỏ au nay lại đong đầy nước mắt.
Anh lại khóc! Ba năm này, không biết anh đã khóc bao nhiêu lần rồi? Chính anh cũng không nhớ, thậm chí chẳng muốn nhớ. Chỉ cần cô trở lại, anh trở nên yếu đuối cũng đâu có sao?
Ánh sáng màu vàng chớp loé chiếu lên bóng dáng mảnh mai đang vô tư ở phía trước, tiếng còi xe lại vang lên inh ỏi bên tai. Ác mộng ba năm trước lại ùa về khiến anh sợ hãi.
Máu...
Mưa...
Nước mắt...
“Không được! “
Dương Thế Minh vội vàng chạy nhanh đến chỗ cô, ngay khi chiếc xe ô tô kia sắp sửa lao đến, anh sợ hãi mà ôm chặt cô vào lòng.
Bàn tay run rẩy cảm nhận hơi ấm của cô gái trong lòng, trái tim anh vẫn rung lên từng hồi chuông cảnh báo.
Anh rất sợ mất cô!
Anh không muốn mất cô lần nữa!
Ba năm, tựa như ba kiếp người trôi qua, thời gian xa cách như vậy là quá đủ rồi!
Dưới cơn mưa xối xả, hai con người lặng lẽ ôm lấy nhau, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp hoàn mĩ lay động lòng người:
“Tiểu Thiên, là em, đúng không? “
Cảm ơn ông trời đã mang em về lại bên anh...
Cảm ơn cuộc đời cho anh một lần sống lại...
Cảm ơn em mang lại cho anh ánh sáng...
Cảm ơn em...
Anh lưu luyến ôm chặt lấy cô không buông, khuôn mặt đẫm nước mưa vẫn không thể nào xoá nhoà đi cảm xúc hiện tại, có ngọt ngào, nhưng cũng đong đầy sự bi thương.
Cô tại sao lại không trở lại tìm anh? Có phải cô đã ghét anh rồi đúng không?
Cô yêu anh? Thương anh? Hay hận anh?
Anh không muốn là điều thứ ba, vì anh sẽ đau lòng khôn xiết.
Anh yêu cô...
“Xin lỗi”
Thiên Thiên nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trong trẻo đều đều vang lên.
Xin lỗi? Cô xin lỗi anh? Anh không cần! Không cần!
Người xin lỗi cô phải là anh, cô không có lỗi, cô hoàn toàn vô tội!
Ba năm trước là anh có lỗi, ba năm sau vẫn chỉ là anh một mình chịu đựng những tổn thương...