Thiên Thiên thức dậy sau một đêm mệt mỏi, toàn thân đau nhức, rã rời tay chân, dường như cơ thể không còn là của mình nữa.
Cắn răng ngồi dậy, mắt vẫn mơ màng nhìn bốn phía. Nơi này thật là lạ, cô còn chưa có nhìn qua!
"Ngắm xung quanh không bằng ngồi đây ngắm chồng em luôn đi?"
Dương Thế Minh bị động tĩnh của cô làm cho bừng tỉnh. Anh xoay người nghiêng về một phía, đưa tay chống đầu nhìn cô, ánh mắt lười biếng.
Trong khi cô vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, Dương Thế Minh đã nhào đến đè lên người cô. Ánh mắt anh chứa đựng đầy sự vui vẻ cùng thích thú:
"Bà xã~~~ có phải em vẫn muốn tiếp tục?"
Cô mắt chớp chớp, chớp chớp, lại chớp chớp:
"Dương Thế Minh?"
"Ừ"
Thiên Thiên trừng lớn mắt, miệng lắp ba lắp bắp:
"Dương... Dương Thế Minh, anh làm gì ở đây?"
Cô cả đêm qua không về nhà, liệu có khi nào là bị phát hiện luôn rồi không?
Hoảng sợ mà đẩy anh ra, bàn tay vô lực liền bị anh giữ chặt lại. Anh híp mắt ngắm nhìn từng cử chỉ đáng yêu của cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười hiếm thấy:
"Bà xã, gặp ông xã sao lại hoảng sợ như vậy?"
Thiên Thiên khóc không ra nước mắt, cái miệng mếu máo nhìn anh:
"Này, không phải là anh bắt cóc tôi thật đấy chứ? Đây là đâu hả?"
Anh chỉ tủm tỉm cười nhìn nhìn cô, ánh mắt nhu hòa hơn nước. Cúi xuống phủ lên đôi môi căng mọng, hương vị ngọt ngào lại khiến anh mê luyến không nỡ rời.
Thiên Thiên hoàn toàn hồ đồ rồi có được không? Đây là tình huống gì a? Có phải anh uống lộn thuốc rồi?
"Em nghĩ có nơi bắt cóc nào mà sang trọng như vậy?"
"..."
Có đấy nhé! Ngộ nhỡ là ngụy trang thôi thì sao? Bề ngoài lịch sự trang nhã nhưng bên trong lại là ruột rỗng?
"Đây là một căn nhà nhỏ của tôi"
"..."
Ừ, nhà nhỏ gấp chục lần nhà cô thôi!
"Anh rốt cuộc có mấy ngôi vậy?"
"Nhiều quá, nhớ không hết"
"..."
Cô cạn lời rồi có được hay không? Có nhà để về cũng khônh nhớ? Có phải là để bao nuôi mấy em chân dài hay không?
A...
Cô coi như là bị mất tích gần một ngày rồi có đúng không? Liệu có thể bị nghi ngờ sao?
"Dương Thế Minh, anh mau tránh ra đi. Tôi cần phải trở về gấp. Nếu không nhất định sẽ bị Triệu Lâm Khang nhận ra bất thường!"
Dương Thế Minh nhàn nhạt liếc nhìn cô, tay vẫn giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu. Trong mắt ý cười không hề giảm xuống, mà ngược lại còn đang theo chiều hướng tăng lên:
"Em có biết thể lực của đàn ông dồi dào nhất là vào buổi sáng hay không?"
Dứt lời, anh lại cúi đầu xuống gặm nhấm môi cô, để những lời nói trong miệng cô một đường thu trở lại cái bụng nhỏ bé.
Cả khuôn mặt cô đỏ rực như máu, trông lại thêm đáng yêu muôn phần khiến anh say đắm, điên cuồng giày vò cô thêm lần nữa.
Đến khiThiên Thiên mệt rã rời không thể cử động tay chân, cả thân hình mềm nhũn không xương dán trên vòm ngực vững chắc, anh mới hài lòng mà buông tha cho cô.
Cô thở hổn hển, úp mặt vào ngực anh, cái môi xinh xắn đã bị anh hôn đến sưng đỏ, lại mang thêm nét quyến rũ của cô gái đôi mươi, lại thành công hấp dẫn Dương Thế Minh một lần nữa.
"Dương Thế Minh, anh là cầm thú có đúng không?"
Anh bật cười, đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ bé của cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng.
"Có cần tôi cho em biết thế nào mới đúng là cầm thú không?"
"..."
Không cần tiếp tục cô cũng biết như thế nào rồi đấy nhé!
"Dương Thế Minh, anh nói anh rất hận tôi, sao bây giờ lại thay đổi nhanh chóng như vậy? Có phải anh muốn biến tôi trở thành công cụ phát tiết để trả thù không?"
Đột nhiên, cô đổi chủ đề khiến anh có chút bất ngờ. Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trái tim không tự chủ mà nhói lên một cái, đau vô cùng.
Anh nên nói với cô như thế nào? Rằng anh đã sai khi đã đánh đồng cô với Triệu Lâm Khang? Nói anh thật sự có lỗi với cô? Hay nói anh đã biết hết tất cả sự thật nên đối xử với cô cũng cần thay đổi?
Chính anh cũng không biết cảm xúc của anh bây giờ là gì? Trái tim anh đang đập, rất mãnh liệt, rất nhanh nơi lồng ngực. Anh rốt cuộc là bị làm sao? Thương hại cô? Đồng cảm với cô? Hay... anh yêu cô, muốn bù đắp cho cô?
"Tôi thích thế, có cần phải báo cáo từng chút với em không?"
Anh cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, trong ánh mắt ngập tràn sự ăn năn hối lỗi. Có phải chính anh đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô? Có phải anh đã nhiều lần làm cô khóc đến thương tâm? Có phải anh chưa từng đem đến cho cô hạnh phúc?
Thiên Thiên cúi gằm mặt xuống, môi mỏng khẽ mím lại thành một đường. Nước mắt lại tiếp tục đong đầy.
Đúng vậy, anh thích thế! Anh có tiền, có quyền, có tất cả. Anh muốn gì, lẽ nào có ai dám nói không hay sao? Đối với anh, cô chẳng có nửa xu giá trị. Có phải sau khi đưa Triệu Lâm Khang vào tù rồi, anh sẽ bước ra khỏi cuộc đời cô có đúng không? Đến lúc đó, mãi mãi cô đều không được nhìn thấy anh, không được nghe giọng nói của anh, không được bên cạnh anh như lúc này?
Nhắm mắt lại, hít xuống một hơi thật sâu, Thiên Thiên lấy lại trạng thái lạnh lùng trên khuôn mặt, dùng mọi sức lực còn lại đẩy tay anh ra:
"Dương tổng, phiền anh buông tay ra, tôi đã đến lúc phải trở về rồi!"
Dương Thế Minh nhíu mày nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, trong nội tâm liền dâng lên một cỗ khó chịu.
Có phải cô lại nghĩ sai cái gì rồi đúng không?
"Thiên Thiên..."
Anh còn chưa kịp mở lời, Thiên Thiên đã một cử chỉ liền khiến anh hoảng sợ.
"Em làm cái gì vậy?"
Cô nhặt lấy con dao trên bàn, ném nhẹ về phía anh, sau đó chìa cánh tay mình ra:
"Anh dùng nó, đâm vào cánh tay tôi"
"Em bị điên sao?"
Dương Thế Minh hét lên đầy giận dữ. Cô là muốn làm gì? Tự giết chết bản thân sao? Đừng mơ mà được sự cho phép củ anh!
"Anh không phải đã nói rồi sao? Nếu toàn thân lành lặn mà trở về, nhất định không chỉ khiến Triệu Lâm Khang mà còn Thiên Kỳ ca ca nghi ngờ. Nếu vậy, không phải là tự đưa đầu vào chỗ chết sao?"
"Tôi không cần em phải mạo hiểm! Không cần đi nữa! Tôi không cần em phải tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy"
Anh còn có nhiều cách có thể bắt ông ta chịu tội trước pháp luật, anh không cần cô phải tự làm tổn thương chính bản thân mình như vậy. Cô có biết không, cô bị nguy hiểm, chính anh cũng rất đau lòng?
"Nhưng nếu vậy, Triệu Lâm Khang sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi không muốn như vậy. Đây là cách duy nhất rồi, sẽ không còn cách nào khác nữa"
Ánh mắt cô mâu thuẫn mà nhìn đối diện vào anh, bàn tay trắng nõn nhặt lên con dao sắc nhọn đưa về phía anh.
Dương Thế Minh tức giận giật đi con dao trong tay cô, bóp chặt lại khiến nó cứa ra máu, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Anh ném nó ra ngoài, mắt đỏ au mà nhìn cô:
"Tôi không cần em phải làm gì cho tôi hết. Chỉ cần đối xử tốt với bản thân mình, vậy là được rồi!"
Thiên Thiên đau xót mà nhìn anh, nước mặt không nhịn được mà ướt đẫm cả khuôn mặt trắng mịn. Cô chạy lại cầm lấy tay anh, ngu ngốc mà nắm chặt lấy nó mong sao cho máu ngừng chảy. Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, trái tim không nghe theo sự sắp đặt của lí trí mà co thắt từng hồi.
"Anh bị ngốc sao? Sao lại tự làm đau bản thân mình như vậy?"
"Em không phải cũng định hại chính bản thân mình sao?"
"Tôi..."
Giọng cô đã lạc hẳn đi, nghẹn ngào mà khóc nấc lên từng hồi. Dương Thế Minh bỗng dưng ôm chặt lấy cô vào lòng, không quản bàn tay mình đau đớn ra sao. Anh chỉ biết, anh không muốn cô bị tổn thương, anh không muốn nhìn thấy cô khóc:
"Đồ ngốc, nếu em còn như vậy nữa, tôi liền nhốt em lại trong trái tim tôi, sẽ không bao giờ mở cửa cho em thoát ra ngoài chạy loạn nữa"
Hôn lên ngững giọt nước mắt nóng hổi, anh lại mơn trớn đến đôi môi đỏ hồng. Anh không muốn nói rõ tình cảm của mình, anh muốn chính cô cảm nhận được sự hạnh phúc mà anh mang đến. Bao nhiêu tổn thương mà cô phải chịu, anh muốn bù đắp lại tất cả. Anh không muốn nói xin lỗi cô, anh không muốn chính hai người trở nên gượng gạo.
Thiên Thiên khóc đến hai mắt sưng húp nhìn anh, trông vô cùng chật vật và đáng thương:
"Tại sao anh thay đổi như vậy? Tại sao không tiếp tục đối xử tàn nhẫn với tôi như trước kia? Tại sao anh cứ khiến trái tim tôi rung động rồi vô tình một cước đạp đổ nó? Anh có biết tôi đau như thế nào không?"
Cô đấm vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé gầy guộc đỏ bừng lên khiến anh đau xót:
"Tôi sẽ bù đắp cho em, sẽ bên cạnh em, sẽ yêu thương em nốt những tháng ngày còn lại có được không?"
"Tại sao?"
"Tại vì tôi đã sai khi áp đặt tất cả mọi chuyện, tôi sai khi làm tổn thương em"
Cô vì anh mà không tiếc đi mạng sống của mình. Cô vì anh mà nhảy vào biển lửa của tội ác. Cô vì anh mà bất chấp tất cả những cạm bẫy, vẫn ngày càng lún sâu. Anh chưa làm được gì cho cô ngoài những giọt nước mắt cùng sự tủi nhục sâu sắc.
"Anh biết sự thật rồi?"
Cô ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn anh, đôi mắt kinh ngạc mở lớn.
"Tôi biết rồi! Sao em lại giấu tôi? Sao lại lừa gạt tôi? Sao không nói rõ mọi chuyện cho tôi biết? Sao lại ngu ngốc chịu đựng nỗi đau đớn dày vò trong vô vọng?"
Nếu không vì hận thù che mờ lí trí, nếu không vì tham muốn trả thù lấp đầy cuộc sống của anh, anh đã không hồ đồ như vậy. Trần Cảnh Đường biết rõ tất cả, nhưng anh ta chỉ cảnh báo anh chứ không nói rõ, hại anh ngày càng đắm chìm trong mục đích trả thù mà đạp ngã cô xuống. Có phải anh ta đã có ý với cô từ sớm? Có phải anh ta muốn chừa cho mình một cơ hội?
Thiên Thiên khóc thút thít trong lòng anh, bàn tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn. Anh biết sự thật rồi! Anh đã biết rõ tất cả! Anh muốn bù đắp cho cô! Cô sẽ không phải chịu những uất ức khổ sở mà chính mình không biết lí do nữa!
____________________
______________
"Anh cười cái gì?"
Thiên Thiên băng bó vết thương cho anh thật nhẹ nhàng, cẩn thận vì sợ anh đau. Vậy mà người đàn ông này, ngoài cười ra, một chút phản ứng cũng đều không có!
Dương Thế Minh càng cười lớn hơn. Anh cúi đầu xuống, ghé sát vào tai cô, thì thầm:
"Bà xã, anh ngồi trên ghế, em ngồi ngay bên cạnh băng bó cho tôi. Hai người ở sát nhau như vậy, em không cảm thấy có gì đó rất mờ ám sao?"
Anh tà mị cười cười, lại nhìn đến biểu cảm phong phú trên mặt cô, ý cười trong ánh mắt lại càng tăng thêm vài phần mạnh mẽ.
Cô đỏ mặt đánh mạnh vào bàn tay anh, đứng bật dậy tính chạy trốn, anh đã vội vàng kéo cô lại ngồi trên đùi mình. Nghịch nghịch mấy lọn tóc xinh đẹp của cô, anh vẫn cười toét mà lẩm bẩm:
"Bà xã, em đánh anh thật là đau!"
"..."
Đau mà còn có thể cười?
"Đau? Vậy cho đau chết luôn đi!"
"Bà xã, em thật phũ phàng! Anh cũng muốn chết lắm chứ, nhưng anh lo khi anh chết rồi không có ai muốn rước bà xã đại nhân về"
"..."
Anh dụi dụi vào cần cổ trắng mịn, ngoan ngoãn như một con hổ lớn, móng vuốt vẫn không quên thừa cơ ăn vụng đậu hũ của cô.
"Không có anh, ít nhất em vẫn có Thiên Kỳ ca ca cùng giáo sư Trần nhé!"
Anh vùng vằng ngồi bật dậy, trợn trắng mắt nhìn cô:
"Em dám?"
Cô bĩu môi, tiến đến ôm lấy anh mà trong lòng không khỏi cười trộm. Người đàn ông bá đạo này có cần phải ghen tuông như vậy không?
"Dương Thế Minh, anh thật quá là trẻ con đi!"
Anh dụi đầu vào ngực cô, lại lén cắn vào cổ cô một cái thật nổi bật, sau đó mới thỏa mãn mà nhìn lại dấu ấn đặc biệt của mình.
"Vậy bây giờ giả sử chồng em ngoại tình, em có ghen không?"
"Không"
"Tại sao?"
Anh nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô.
"Anh có lúc nào là chưa ngoại tình đâu hả? Em nhìn đã chán mắt luôn rồi!"
"..."
Anh thường xuyên lắm à? Ừ, hình như là thế? Nhưng là có mục đích cả đấy nhé!
"Bà xã~~~ "
"..."
Cô là da gà da vịt đều nổi hết lên rồi đó!
"Dương Thế Minh, anh không định để cho em trở về sao?"
Anh nhíu mày thật chặt lại với nhau, môi mỏng mím lại, không hé răng nửa lời.
"Nếu không về, nhất định sẽ bị muộn giờ!"
"Nhà? Nhà nào? Ý em nói nhà chính, nhà hôm trước, nhà này? Hay là..."
"Em muốn về Triệu gia"
Cô nhanh chóng ngắt lời Dương Thế Minh, ánh mắt to tròn, trong suốt mà nhìn anh.
"Không muốn! Anh không cần em phải giúp anh"
Anh thu hết lại vẻ đùa giỡn trên mặt, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt cô. Bây giờ, anh chỉ muốn ở cạnh cô thật lâu, thật lâu, muốn mang lại cho cô những điều tốt đẹp nhất!
"Minh, đây là điều em mong muốn làm nhất từ trước đến giờ. Em hận ông ta, hận vì ông ta tàn nhẫn với mẹ em, hận vì ông ta dập tắt niềm hi vọng nhỏ nhoi của mẹ, hận vì ông ta khinh bỉ mẹ con em. Em phải trả lại cho ông ta sự tổn thương khi bị chính đứa bé ngây thơ năm nào đánh gục"
Dương Thế Minh đau lòng mà nhìn sát khí tỏa ra trên người cô. Do dự một lúc, anh mới nhẹ gật đầu.
Hôn nhẹ một cái lên môi cô, anh mới lưu luyến buông ra, lại ôm chặt cô vào lòng:
"Tiểu Thiên, hứa với anh, phải chăm lo thật tốt cho bản thân trước, đừng làm gì vượt quá khả năng của mình. Hứa với anh, nhất định không được mạo hiểm mà coi rẻ giá trị của bản thân"
Cô mỉm cười, kiên định mà nhìn anh, trong lòng không khỏi dâng lên sự ấm áp:
"Em hứa với anh, tuyệt đối sẽ không để anh phải lo lắng"
_____________________
_______________
Dương Thế Minh đưa Thiên Thiên đếm nơi cách một đoạn cửa của nhà họ Triệu. Nhìn cô chuẩn bị mở cửa xe mà bước xuống, anh không nhịn được liền kéo cô lại, điên cuồng mà gặm nhấm môi cô.
Trong lòng anh lúc này dâng lên một dự cảm bất an khiến anh lo sợ. Anh sợ chính mình sẽ không còn được nhìn thấy cô.
Nhìn bóng Thiên Thiên ngày một khuất xa khỏi tầm mắt, anh mới lưu luyến quay đầu xe.
Nhưng chưa đi được bao lâu, tiếng chuông điện thoại reo vang không ngừng, nhịp tim của anh theo đó cũng đập loạn vô cùng mạnh mẽ.
Anh nhíu mày, bắt máy, cả khuôn mặt đều lộ ra sự căng thẳng khó che giấu. Là vệ sĩ anh phái âm thầm đi sau bảo vệ cô!
Tim trong lồng ngực bỗng chốc đau đớn tột độ, cảm giác trống rỗng vô lực như sợ mất đi một thứ gì đó quý giá của cuộc đời mình.
Run run chạm vào nút nghe máy, nhưng anh lại sợ hãi không dám nhấn xuống. Nhìn điện thoại không ngừng kiên nhẫn reo vang một hồi lâu, cuối cùng anh lấy hết can đảm hít sâu một hơi, đưa tay nhấc máy, liền nghe được sự hoảng hốt tột độ của người bên kia:
"Dương tổng, Dương phu nhân vừa rồi trước khi bước vào Triệu gia đã tự rạch một đường xuống cánh tay, còn đâm thêm mấy nhát dao vào bụng. Tôi đã ngăn cản nhưng không được"