Lúc Hoàng Hân Nguyệt tỉnh lại, Lâm Vĩnh Mặc đã không còn ở bên cạnh. Nhưng mà, trên bàn có để lại một tờ giấy, cô cầm lên nhìn qua, trong lòng càng thêm ngọt ngào, ngay cả trên mặt cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ, đó là đại biểu cho hạnh phúc. Sau khi cô xem xong từ từ đứng dậy, đi rửa mặt.
Đợi đến khi cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu đã là hơn 3 giờ chiều. Vừa lúc thím Triệu đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt không biểu tình, chỉ là giọng nói có hơi chút quan tâm.
"Mợ hai đã tỉnh rồi? Thân thể có cái gì không thoải mái hay không?"
Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại cảnh tượng buổi trưa kia, mặt đã đỏ lên, vội vàng khoát tay áo một cái, nói: "Không có gì đâu ạ, chẳng qua là có chút buồn ngủ thôi."
"Vậy thì tốt, nhất định mợ hai đói bụng rồi, tôi đi bưng một chút điểm tâm. Vậy mợ hai muốn ăn ở đâu đây?" Thật ra thì thím Triệu nghe lời nói của Hoàng Hân Nguyệt, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Thím Triệu, ông nội đâu rồi ạ?"
"Ông cụ chờ cô đã lâu rồi, đang ngồi ở ghế phía sau vườn hoa đó. Ngay cả bản vẽ cũng đã chuẩn bị xong để ở bên cạnh rồi."
"Vậy làm phiền thím Triệu đưa điểm tâm đến vườn hoa, cám ơn thím." Cô nói xong cũng đi về cái ghế phía sau vườn hoa, bởi vì Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại lúc ăn cơm trưa, đáp ứng vẽ một bức ảnh chân dung cho ông nội, lúc đó Thím Triệu cũng đi về phía phòng bếp.
Thời điểm đi tới phía sau vườn hoa, ông nội Lâm đang ngồi ở đó hóng gió, thấy Hoàng Hân Nguyệt tới, cười híp mắt vẫy tay với cô. Người già điểm này rất tốt, già rồi tâm trạng rất lạc quan, nhưng cũng có lúc giống như đứa trẻ, cũng không cho rằng mình lớn tuổi mà cậy già lên mặt.
Kiếp trước, ông nội chính là người mà cả gia đình quan tâm nhất, nhưng mà ông đã đến tuổi, vốn nên thanh thản mà đi, không nghĩ tới Lâm Vĩnh Mặc lại phát sinh biến cố tai nạn xe cộ. Sau đó, ông không chịu nổi kích thích, lập tức đi. Người nhà họ Lâm bị đả kích nghiêm trọng, mặc dù không có thất bại thảm hại, nhưng mà bị đả kích cũng rất lớn.
Kiếp trước, cuộc sống của bọn họ vội vàng, công việc vội vàng. Khi đó ngay cả Hoàng Hân Nguyệt cũng bề bộn nhiều việc, không người nào chú ý tới ông nội rất cô độc, ít nhất ba Lâm còn có mẹ Lâm, mà ông mỗi ngày chỉ có thể ở trong ngôi nhà này, mặc dù luôn luôn ăn cơm cùng người nhà.
Nhưng là người nào cũng không có chú ý tới, thần thái ánh mắt của ông ảm đạm, có lúc chợt lóe lên rồi rớt xuống. Những thứ này, bọn họ không hề biết, một ông lão tuổi già, không phải là vấn đề con cái hiếu thuận hay là không hiếu thuận.
Cho nên trùng sinh trở về, Hoàng Hân Nguyệt cô quyết định sẽ ở nhà thiết kế đồ, còn có bồi ông nội cũng thuận tiện an thai luôn.
"Ông nội, ông chờ cháu lâu chưa ạ?" Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, lại có thể để cho người già đợi lâu mình như vậy.
"Ai, người đã già, không hiểu chuyện ân ân ái ái của người trẻ tuổi các cháu. Buổi trưa lúc tiểu tử Vĩnh Mặc ra khỏi cửa còn cố ý chạy tới "nhắc nhở" ông, không nên đánh thức cháu, hừ."
Mặc dù ông nội Lâm cắn răng nghiến lợi nói, nhưng mà trên mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt. Hoàng Hân Nguyệt thấy vậy, biết Lâm lão thái chẳng qua cũng chỉ trêu ghẹo cô, cô cũng không đáp lời, mà là cười hỏi lại: "Vậy, ông nội. Đợi lát nữa cháu vẽ ông đẹp hơn một chút, ông thấy thế nào?"
"Ừ, phải đẹp hơn một chút, không đẹp không lấy." Nói xong cũng bày ra một tư thế, quay đầu lại hỏi Hoàng Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, cháu xem dáng vẻ này có được không?"
"Ông nội, ông ngồi làm sao mà cảm thấy thoải mái nhất, hai tay đặt trên đùi. Chúng ta vẽ sẽ rất lâu, như vậy thì tay ông sẽ mỏi, sẽ không tốt."
Lâm lão thái nghe xong gật đầu một cái, ngồi ngay ngắn lại.
Gió nhẹ phất phơ, hai người đối mặt ngồi chung một chỗ. Hôm nay, nụ cười của ông nội đặc biệt sáng, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng nhìn như không thấy, thay đổi càng thêm trẻ tuổi.
"Ông ơi, hôm nay nụ cười của ông thật là đẹp, ngay cả quần áo cũng là mới nha." Hoàng Hân Nguyệt vừa vẽ vừa ngẩng đầu lên nhìn ông một chút.
"Hôm nay rất vui, đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người khác vẽ tranh cho mình. Hơn nữa còn là nhà họa sĩ nổi tiếng vẽ tặng ông già này, ông có thể không coi trọng sao."
"Ông nội, ông thu nụ cười lại một chút, nó sắp toét lên tới tận mang tai rồi."
"Cái con bé này, cháu cũng biết cười nhạo sao, phải vẽ ông đẹp một chút, lát nữa còn khoe khoang với ba chồng cháu, để cho nó cũng phải hâm mộ ông. Hân Nguyệt, đến lúc đó cháu không được vẽ cho nó nghe chưa. Nghĩ tới thôi, ông già đây đã cao hứng rồi, ha ha ha....." Vẻ mặt ông đắc chí, Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy vậy nhịn không được cười rộ lên, vừa cười, cây bút vẽ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống dưới đất.
Thím Triệu đặt điểm tâm và nước trà ở trước mặt của mỗi người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng như thế, vốn là khuôn mặt không có biểu cảm gì, cũng có chút thay đổi.
Bà lắc đầu một cái, quay người sang chỗ khác làm tiếp công việc của mình.
Đợi đến khi người bạn nhỏ Lâm Hựu chạy nhảy lon ton đến vườn hoa sau nhà, thì thấy Hoàng Hân Nguyệt đang cười ha ha, bây giờ thì đã thành thím của cậu rồi, mà ông cụ thì ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế khác, vẻ mặt có chút kì quái. Ánh mắt Lâm Hựu nhìn xung quanh vài vòng, sờ sờ đầu, nghi ngờ nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút.
Cuối cùng, cậu nhịn không được hỏi hai người họ: "Ông ơi, thím, hai người đang làm gì vậy?"
"Tiểu Hựu tan học rồi sao?" Thật vất vả Hoàng Hân Nguyệt mới ngừng cười được, nhìn qua Lâm Hựu nói một tiếng. Mà lúc này ông nội Lâm đang vươn tay vẫy vẫy về phía Lâm Hựu, vẻ mặt vẫn nghiêm trang, nhưng mà nhìn kiểu gì Hoàng Hân Nguyệt cũng cảm thấy bộ dáng ông đang nhịn rất cực khổ.