Vô Ưu Kiếm

Chương 8



Lạt Thủ Hằng Nga nói xong nhoẻn miệng cười, hai chân kẹp mạnh, tuấn mã liền sải vó phóng đi.



Diêu Yến Huy nhận thấy Lạt Thủ Hằng Nga về khí chất tuy không cao quý bằng thiếu nữ đã cứu chữa tẩu hỏa nhập ma cho mình, nhưng nụ cười của nàng đã khiến tim chàng đập dữ dội, nhìn theo bóng lưng nàng lắc đầu, cất bước tiến tới.



Đi được hơn hai dặm, tiến bào một tiểu trấn, Diêu Yến Huy biết là Lạt Thủ Hằng Nga rất có thể chờ mình ở đây, nên đi nhanh bước và đưa mắt nhìn hai bên đường.



Bỗng chàng nghe tiếng quát mắng của Lạt Thủ Hằng Nga, bất giác giật mình, vội nhanh bước tìm đến, chỉ thấy Lạt Thủ Hằng Nga đang đứng trước cửa một quán ăn, cách nàng hơn hai trượng là hai lão nhân, người bên trái thân hình ngũ đoản, mắt chuột tai bé, mũi to miệng nhỏ, trên môi có hai hàng ria mép.



Người bên phải thân hình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mày chữ bát, mắt hung tợn, mũi ưng miệng chó, mắ trái có một vết sẹo đao dài khoảng hai tấc, tuổi chừng ngoài năm mươi, không mang vũ khí.



Diêu Yến Huy thấy vậy, biết hai người này hẳn có hiềm khích với Lạt Thủ Hằng Nga, giờ gặp nhau đây cố tình gây sự, vừa định tiến tới khuyên giải...



Bỗng nghe Lạt Thủ Hằng Nga cười nói :



- Hai vị đương gia nhất định gây sự với tiểu nữ thật ư?



Lão nhân mặt có sẹo đao trừng mắt, trầm giọng nói :



- Chỉ cần cô nương nói ra Diêu Yến Huy hiện ở đâu, huynh đệ lão phu sẽ không làm phiền đến cô nương nữa...



- Nếu không nói thì sao?



- Nếu không nói, cô nương chẳng thể sống rời khỏi đây hôm nay!



Lão nhân mặt sẹo nói xong, bước ngang sang bên hai thước.



Diêu Yến Huy nghe vậy, mới biết hai lão nhân này đến là vì mình.



Lạt Thủ Hưàng Nga thản nhiên cười nói :



- Mân Bắc song xú e chẳng đủ bản lĩnh như vậy đâu!



Đoạn đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy mỉm cười.



Mân Bắc song xú cũng là nhân vật thành danh vùng Giang Nam, nghe vậy bừng lửa giận, lão nhân mặt sẹo quát :



- Vậy cô nương hãy thử xem!



Đoạn tay phải vung lên, một luồng chưởng kình hung mãnh xô ra,.



Lạt Thủ Hằng Nga buông tiếng cười khảy, nhanh nhẹn lách người sang bên tránh khỏi, trầm giọng nói :



- Tôn giá động thủ thật ư?



Mân Bắc song xú Tiền Trọng Nghĩa ngẩn người :



- Đánh nhau mà còn có giả sao?



Lạt Thủ Hằng Nga nhướn mày :



- Đánh nhau ở đây sẽ kinh thế hãi tục, nếu hai vị thật sự muốn động thủ, đêm nay cô nương sẽ chờ ở bờ sông lĩnh giáo!



Mân Bắc song xú ngẫm nghĩ một hồi, lão nhị mặt sẹo Khương Mãnh nói :



- Huynh đệ lão phu cũng chẳng sợ cô nương bay lên trời!



Đoạn quay sang Tiền Trọng Nghĩa khoát tay, tung mình phóng đi.



Lạt Thủ Hằng Nga nhìn theo bóng lưng Mân Bắc song xú, nhếch môi cười lạnh lùng, vốn theo tính nàng trước đây, Mân Bắc song xú chắc chắn đã nếm mùi Tuyệt Mệnh thần châm, hôm nay đổi khác cũng là do Diêu Yến Huy mà nên.



Diêu Yến Huy thấy Mân Bắc song xú bỏ đi, vội đi đến bên Lạt Thủ Hằng Nga hỏi :



- Cô nương sao lại có hiềm khích với Mân Bắc song xú vậy?



Lạt Thủ Hằng Nga đưa mắt nhìn chàng :



- Còn gì khác ngoài Bách Hội chân kinh!



Diêu Yến Huy ngạc nhiên :




- Nhưng cô nương đâu có lấy được Bách Hội chân kinh!



Lạt Thủ Hằng Nga thở dài :



- Trên giang hồ hiện nay đang đồn đại là Diêu công tử đã lấy được Bách Hội chân kinh, mà tôi lại từng cự địch cho công tử, nên họ đều cho là tôi biết hành tung của công tử, cùng tìm tôi để hỏi, trong mười mấy ngày nay tôi đã gặp phiền phức như vậy nhiều rồi.



Diêu Yến Huy nghe nói người ta đã vì mình chuốc lấy bao phiền toái, bèn áy náy nói :



- Cô nương đã vì tại hạ mà sinh bao rắc rối, thật khiến tại hạ hết sức áy náy.



Lạt Thủ Hằng Nga cười :



- Lạt Thủ Hằng Nga này trước nay lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, dù không vì Diêu công tử thì cũng có người gây rối khắp nơi, Diêu công tử hãy yên tâm!



Ngưng chốc lát, nàng nói tiếp :



- Giờ đã gần trưa rồi, chúng ta hãy tìm chỗ dùng bữa tại đây rồi hẵng đi tiếp, được không?



Diêu Yến Huy gật đầu, cùng sóng vai đi vào quán ăn.



Ăn xong, Lạt Thủ Hằng Nga giành trả tiền, dắt ngựa ra khỏi tiểu trấn, Diêu Yến Huy hỏi :



- Cô nương chẳng phải có hẹn với Mân Bắc song xú là gì?



Lạt Thủ Hằng Nga cười :



- Đó là đêm nay, giờ hãy còn sớm mà!



Nàng liếc nhìn Diêu Yến Huy, nói tiếp :



- Tôi đưa công tử đi dạo quanh đây nhé!



Đoạn đi trước dẫn đường, tiến về phía đông.



Diêu Yến Huy xuống núi chỉ mới hơn hai tháng, tất cả đều lạ lẫm, Lạt Thủ Hằng Nga đã nói vậy, chàng bèn cất bước theo sau. Hai người dạo chơi suốt cả buổi chiều, tình cảm càng thêm gia tăng.



Diêu Yến Huy nhận thấy Lạt Thủ Hằng Nga không lạnh lùng và kiêu căng như lời đồn đại, càng có thiện cảm với nàng nhiều hơn.



Lạt Thủ Hằng Nga cũng biết rõ Diêu Yến Huy ngoại nhu nội cương, nên hết sức giữ mình, không để cho Diêu Yến Huy khinh thường.



Trời vừa sẩm tối, hai người tìm vào một quán ăn nhỏ, vội vã dùng xong bữa tối, rồi liền ra bờ sông, ngồi trên bãi cỏ chuyện trò.



Diêu Yến Huy mắt nhìn dòng sông xanh biếc, cúi đầu suy tư.



Lạt Thủ Hằng Nga thấy chàng chau mày, chẳng rõ đang nghĩ gì, thắc mắc hỏi :



- Diêu công tử đang nghĩ gì vậy? Nghĩ về thiếu nữ vô danh kia phải không?



Diêu Yến Huy ngẩng lên, bỗng thấy hai bóng người từ chỗ không xa lướt đến như bay, vội nói :



- Họ đến rồi kìa!



Lạt Thủ Hằng Nga đưa mắt nhìn, hối hả nói :



- Công tử hãy lánh mặt mau!



Diêu Yến Huy ngạc nhiên :



- Vì sao vậy?



- Giới võ lâm đang hiểu lầm công tử đã lấy được Bách Hội chân kinh, nếu công tử bị người phát hiện hành tung hẳn sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức, mau lánh mặt thì hơn



Diêu Yến Huy tính rất cao ngạo, vốn không muốn lẩn trốn, nhưng thấy Lạt Thủ Hằng Nga mặt đầy vẻ cầu khẩn, bất giác mềm lòng, bèn lách người nấp vào sau một cây to.



Diêu Yến Huy ẩn nấp xong không lâu, Mân Bắc song xú đã đến nơi, chỉ nghe Tiền Trọng Nghĩa nói :



- Phiền cô nương phải chờ lâu rồi!



Lạt Thủ Hằng Nga cười :



- Không dám, bổn cô nương đã hẹn hai vị đến đây, đến trước chờ đợi là phải, hai vị không cần khách sáo.



Đôi bên hẹn nhau đến đây quyết đấu, vậy mà gặp nhau lại khách sáo thế này, khiến Diêu Yến Huy không khỏi chau mày.



Lão nhị mặt sẹo Khương Mãnh thẳng thắn nói :



- Chúng ta người ngay không nói quanh co, cô nương hãy cho biết hành tung của Diêu Yến Huy thì hơn.



Lạt Thủ Hằng Nga thản nhiên cười :



- Bổn cô nương không hề biết hành tung của Diêu Yến Huy, làm sao mà nói đây?



Tiền Trọng Nghĩa trừng mắt :



- Vì Diệp cô nương cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, nên huynh đệ lão phu nới khách sáo như vậy!



Lạt Thủ Hằng Nga cười khanh khách, một hồi mới nói :



- Vậy là bổn cô nương không biết điều chứ gì?



Khương Mãnh trầm giọng :



- Cũng gần như vậy!



Tiền Trọng Nghĩa tiếp lời :



- Nếu cô nương cho biết hành tung của tiểu tử ấy, rồi đây huynh đệ lão phu nhất định sẽ hậu báo, xin cô nương hãy suy nghĩ kỹ.



Lạt Thủ Hằng Nga cười :



- Tiền lão đại muốn nói là vì Lạt Thủ Hằng Nga này có chút tiếng tăm trên giang hồ, bằng lòng cùng tham ngộ Bách Hội chân kinh phải không?



Tiền Trọng Nghĩa đảo tròn mắt, cười khan hai tiếng mới nói :



- Nếu cô nương cho biết hành tung của tiểu tử ấy, mai kia lấy được Bách Hội chân kinh nhất định sẽ cùng nhau nghiên luyện.



Lạt Thủ Hằng Nga khanh khách cười to, hồi lâu mới nói :



- Nếu Diệp Tiểu Huệ này mà là một cô nương yếu đuối vô danh, hẳn hai vị đã dùng võ lực bức bách rồi!



Mân Bắc song xú biết Lạt Thủ Hằng Nga càng tức giận càng cười tợn hơn, nên bây giờ thấy nàng cười to, biết là sự việc chẳng thể giải quyết êm thấm, bèn vận công sẵn sàng, nghe vậy Khương Mãnh tức giận quát :



- Đối với ngươi, Khương lão nhị này vẫn dùng võ lực như thường!



Rồi liền tay phải vung lên, một chưởng bổ ra!



Lạt Thủ Hằng Nga lách người tránh khỏi, cười nói :



- Hãy khoan, tôn giá muốn động thủ thật ư?



Khương Mãnh ngẩn người :



- Chẳng lẽ đánh nhau mà là giả sao?



Lạt Thủ Hằng Nga cười khanh khách :



- Hai vị không sợ Tuyệt Mệnh thần châm của bổn cô nương sao?



Bốn tiếng “Tuyệt Mệnh thần châm” quả khiến Mân Bắc song xú giật mình kinh hãi, nhưng đã trót nói khoác, chẳng thể tỏ ra khiếp hèn.



Tiền Trọng Nghĩa lạnh lùng nói :



- Tuyệt Mệnh thần châm tuy oai chấn võ lâm, nhưng Bách Hội chân kinh có sức lôi cuốn quá mạnh...



Lạt Thủ Hằng Nga cười khảy ngắt lời :



- Vậy là Bách Hội chân kinh còn quan trọng hơn tính mạng của tôn giá rồi!



Nàng vừa nói vừa thò tay vào lòng lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm.




Tiền Trọng Nghĩa đằng hắng hai tiếng trầm giọng nói :



- Khỏi nói nhiều, hãy sớm giải quyết vấn đề thì hơn!



Lão đã thấy Lạt Thủ Hằng Nga tay cầm Tuyệt Mệnh thần châm, nên vừa nói vừa ngưng thần giới bị.



Lạt Thủ Hằng Nga cười nói :



- Giữa chúng ta không hề có thù oán với nhau, tốt hơn đường ai nấy đi, hà tất chuốc lấy chuyện thị phi?



Khương Mãnh lạnh lùng quát :



- Lạt Thủ Hằng Nga, hôm nay ngươi mà không nói rõ hành tung của Diêu Yến Huy thì đừng hòng sống rời khỏi đây!



Lạt Thủ Hằng Nga thản nhiên cười :



- Chớ nói khoác, hai vị chưa đủ bản lãnh đâu!



Dứt lời, tay trái cầm Tuyệt Mệnh thần châm giơ lên.



Khương Mãnh tức giận quát :



- Diệp Tiểu Huệ, ngươi đừng cậy có Tuyệt Mệnh thần châm là không ai dám trêu vào ngươi, xem chưởng!



Đoạn tay phải vung lên, một chưởng hung mãnh bổ ra.



Lạt Thủ Hằng Nga cũng chẳng chịu kém, tay phải vung chưởng đón tiếp, “bùng” một tiếng rền rĩ, cát bụi tung bay mù mịt.



Lạt Thủ Hằng Nga thoáng chao người, Khương Mãnh bật lùi hai bước, mặt mày tái ngắt, lão đinh ninh là Lạt Thủ Hằng Nga chỉ cậy vào Tuyệt Mệnh thần châm, chẳng ngờ nội lực cũng thâm hậu thế này.



Lạt Thủ Hằng Nga một chiêu thắng thế, cười mai mỉa nói :



- Khương lão nhị một mình không phải đối thủ của bổn cô nương, hai vị cùng xông lên thì hơn!



Mân Bắc song xú đâu bao giờ bị khinh miệt đến vậy, tức giận buông tiếng quát vang, cùng tung mình lao tới, liên thủ tấn công Lạt Thủ Hằng Nga.



Lạt Thủ Hằng Nga ung dung cười liên hồi, chẳng chút nao núng ứng chiến với Mân Bắc song xú.



Diêu Yến Huy núp sau cây hết sức bực tức, lúc này nghe Mân Bắc song xú liên thủ giao chiến với Lạt Thủ Hằng Nga, vừa định xông ra.



Nhưng nghe Lạt Thủ Hằng Nga lúc lúc lại buông tiếng cười lanh lảnh, như hết sức ung dung, chàng bèn chững lại không hiện thân, rồi bỗng tung mình lên trên cây.



Khinh công chàng vốn đã cao cường, lúc này ba người lại đang kịch chiến, nên chàng tung mình lên cây, không ai phát giác.



Mân Bắc song xú giao đấu một hồi, thấy đối phương thân pháp ung dung, xuất thủ kỳ diệu, biết hôm nay đã gặp phải kình địch, lòng vừa tức giận vừa lo sợ, Tiền Trọng Nghĩa bỗng quát to :



- Nha đầu này khó đối phó, hãy dùng ám khí...



Lạt Thủ Hằng Nga cười khay ngắt lời :



- Nếu không sợ Tuyệt Mệnh thần châm, hai vị cứ sử dụng ám khí, bổn cô nương chẳng ngán đâu!



Ngân Bắc Song Xú nghe vậy giật mình, tay đã thò vào túi tiêu vội rút ra, vung chưởng tấn công Lạt Thủ Hằng Nga, xuất thủ hết sức hung hiểm.



Lạt Thủ Hằng Nga nhanh nhẹn lách tránh sang bên, hai tay chớp nhoáng với chiêu “Song Phong Quán Nhĩ” vung ra, chia nhau công vào huyệt Kiên Tỉnh của Tiền Trọng Nghĩa và huyệt Vân Môn của Khương Mãnh.



Mân Bắc song xú tung mình lui ra xa hơn trượng, nháy mắt ra hiệu nhau, rồi cùng quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.



Lạt Thủ Hằng Nga nhìn theo bóng hai người, mắt rực sát cơ.



Thốt nhiên, nàng nghe tiếng y phục phất gió lướt tới, giật mình kinh hãi, theo bản năng lách người sang bên và quát :



- Ai...



Đồng thời tay trái vung lên, toan ném Tuyệt Mệnh thần châm ra.



Bỗng nghe tiếng nói :



- Chả nhẽ cô nương đã quên còn có tại hạ hay sao?



Lạt Thủ Hằng Nga nghe vậy hoảng kinh, vội bỏ tay xuống, nhìn Diêu Yến Huy nói :



- Không chịu lên tiếng trước, lỡ trúng phải Tuyệt Mệnh thần châm, người ta biết phải làm sao?



Diêu Yến Huy cười phá lên :



- Chết là cùng chứ gì?



Vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng sắc lạnh nói :



- Muốn chết ư? Chưa trao ra Bách Hội chân kinh, không để cho ngươi chết được đâu!



Lạt Thủ Hằng Nga và Diêu Yến Huy giật mình, đồng thanh quát :



- Ai?



Giọng sắc lạnh lại nói :



- Nhãi con chưa xứng đáng để hỏi!



Hai người có phần yên tâm, Lạt Thủ Hằng Nga cười nói :



- Người này hẳn là có gì mờ ám xấu xa mới không dám hiện thân ra gặp chúng ta.



Đòn khích tướng này quả nhiên hữu hiệu, người ấy nghe vậy tức giận quát :



- Nhãi con rõ là muốn chết!



Rồi thì bóng xám nhấp nhoáng, hiện ra một lão nhân tuổi đã cổ lai hi, dáng người cao gầy, vẻ mặt âm trầm đanh lạnh, đôi mắt sáng quắc ghê rợn.



Lạt Thủ Hằng Nga liền tức hỏi :



- Tôn giá là ai?



Lão nhân áo xám chẳng đếm xỉa đến nàng, mắt chòng chọc nhìn Diêu Yến Huy, giọng sắc lạnh nói :



- Tiểu tử nếu muốn sống, hãy mau trao ra Bách Hội chân kinh.



Diêu Yến Huy thấy người này toàn thân đầy quỷ khí, lòng đã hết sức căm ghét, giờ nghe đối phương xem mình như trẻ lên ba, liền bừng lửa giận lạnh lùng nói :



- Lão quái vật ở đâu mà dám đến đây gây sự?



Lão nhân áo xám cười hăng hắc, trầm giọng nói :



- Tiểu tử, ngươi chớ tự cao tự đại, ngươi có biết lão phu là ai không?



Diêu Yến Huy cười to :



- Xin thứ cho tại hạ mắt kém!



Lạt Thủ Hằng Nga tiếp lời :



- Lão là Đoạt Hồn Quỷ chứ gì?



Lão nhân áo xám tái mặt :



- Lão phu là Đoạt Hồn Sứ Giả, tiểu nha đầu là đồ đệ của ai mà dám miệt thị lão phu hả?



Lạt Thủ Hằng Nga cười khanh khách :



- Sứ giả thì cũng là quỷ thôi! Bổn cô nương bảo lão là quỷ, có gì không đúng nào?



Đoạn Hồn Sứ Giả chẳng ngờ đôi thiếu niên nam nữ này lại cả gan đến vậy, nghe vậy bất giác ngẩn người, đoạn liền lạnh lùng quát :



- Lão phu không nói lôi thôi với các ngươi, muốn sống hãy mau trao Bách Hội chân kinh ra cho lão phu mang đi!



Diêu Yến Huy lớn tiếng :




- Đừng nói Bách Hội chân kinh không có trên người tại hạ, mà dù có cũng chẳng trao cho một quái vật như lão.



Đoạt Hồn Sứ Giả tức giận quắc mắt, hăng hắc cười nói :



- Ngươi dám!



Diêu Yến Huy ha hả cười to :



- Sao lại không dám?



Đoạn Hồn Sứ Giả đanh giọng :



- Đâu có tuỳ ngươi được!



Dứt lời người đã lao tới, tay phải hai ngón chĩa ra, điểm vào huyệt Trung Đình trước ngực Diêu Yến Huy.



Chiêu này nhanh như tia chớp, Diêu Yến Huy vừa mới lách người, song chỉ đã điểm đến.



Đoạn Hồn Sứ Giả một chiêu không trúng đích, hăng hắc cười nói :



- Tiểu tử ngươi cũng khá đấy!



Đồng thời tay phải rụt về, xoay nhanh một vòng, rồi lại điểm vào huyệt Kiên Tĩnh của Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, lách tránh sang bên, đồng thời tay phải với chiêu “Xích Thủ Bác Long” nhanh như chớp chộp vào huyệt Liệt Khuyết nơi cổ tay phải đối phương.



Lạt Thủ Hằng Nga thấy hai người đã động thủ, vội lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm, lui sang bên ngưng thần chú ý, sẵn sàng xuất thủ cứu viện.



Đoạn Hồn Sứ Giả sau một hồi động thủ, nhận thấy chưởng pháp của Diêu Yến Huy hết sức tinh luyện, lòng kinh ngạc tột cùng.



Diêu Yến Huy lúc đầu động thủ bởi thiếu kinh nghiệm nên tay chân có phần lúng túng, sau mười mấy chiêu, chàng đã dần bình tĩnh trở lại.



Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy bèn an tâm, cao giọng nói :



- Diêu công tử, đừng nên buông lơi, hãy đánh cho quỷ sống thành quỷ chết, để lão từ nay không còn dám kiêu căng nữa.



Diêu Yến Huy cũng cao giọng nói :



- Cô nương an tâm, trước khi cánh cửa Quỷ Môn Quan chưa đóng, tại hạ nhất định sẽ cho lão đến trình diện.



Đoạn Hồn Sứ Giả giao thủ với Diêu Yến Huy mười mấy chiêu đã cảm thấy sốt ruột, giờ nghe đối phương một xướng một họa chửi mắng mình, lão tức sôi gan quát to :



- Tiểu tử ngươi chớ ngông cuồng, để xem lão phu có bắt gữ ngươi được hay không!



Rồi thì hai tay vung ra, với chiêu “Song Long Xuất Thủy” chia ra công vào huyệt Cự Cốt nơi vai trái và huyệt Trung Phủ nơi ngực phải Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy giật mình, vội thi triển chiêu “Phất Phong Phiêu Liễu” đỡ gạt.



Đoạn Hồn Sứ Giả buông tiếng cười khảy, tay phải vụt thu về, tay trái nhanh như chớp vung ra, chọc vào hai mắt Diêu Yến Huy, tay phải liền theo sau vung ra, điểm vào huyệt Cự Khuyết của chàng.



Diêu Yến Huy lùi sau một bước, thi triển chiêu “Tùng Châm Trụy Địa” và “Liễu Chỉ Bãi Động” gạt phăng hai chiêu liên hoàn của đối phương, nhưng cũng cảm thấy kinh tâm động phách.



Diêu Yến Huy dẫu sao tuổi cũng còn trẻ, mặc dù đã luyện Càn Thiên cương khí là tuyệt học thượng thừa của Phật môn và từng được ăn quả linh chi trên Độc Tú phong, nội lực gia tăng không ít, nhưng Đoạn Hồn Sứ Giả võ công quá cao cường, nội lực có đến năm sáu mươi năm hỏa hầu, thật Diêu Yến Huy khó thể đương cự nổi.



Đoạn Hồn Sứ Giả cũng nhận thấy nội lực đối phương không thâm hậu bằng mình, buông tiếng cười khảy, vận chân lực vung chưởng tấn công Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy đâu dám ngạnh tiếp, vội lách tránh sang bên, tay phải vung lên, tay trái quét ngang ra, công vào trung bàn đối phương.



Đoạn Hồn Sứ Giả bỗng tung mình lui ra xa, cười khảy nói :



- Tiểu tử quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, ngươi có dám tiếp lão phu hai chưởng không?



Diêu Yến Huy tâm cao khí ngạo, trẻ người non dạ, không chịu nổi những lời nói khích của đối phương, nhướng mày nói :



- Sao lại không dám?



Lạt Thủ Hằng Nga hoảng kinh, vội nói :



- Diêu công tử...



Diêu Yến Huy ngoảnh lại cười nói :



- Tại hạ tự tin còn có thể tiếp nổi, cô nương an tâm!



Lạt Thủ Hằng Nga kề cận bên chàng cả ngày trời, đã hiểu rõ tâm tính chàng, biết nói nhiều vô ích, đành cầm sẵn Tuyệt Mệnh thần châm ngưng thần giới bị.



Đoạn Hồn Sứ Giả thấy Diêu Yến Huy trúng kế, lòng hết sức đắc ý, vận công lực vào hai tay nói :



- Tiểu tử, hãy tiếp chưởng!



Vừa dứt lời, song chưởng đã chớp nhoáng tung ra, kình lực như bài sơn hải đảo xô vào Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy sớm đã vận công giới bị, thấy chưởng thế đối phương quá hung mãnh, vội vận toàn lực vào hai tay, vung chưởng đón tiếp.



“Bùng” một tiếng rền rĩ, cuồng phong dậy lên, thổi tạt cây cối xung quanh, phát ra tiếng “rào rào” ghê rợn.



Đoạn Hồn Sứ Giả cảm thấy chấn động lồng ngực, bật lùi một bước.



Diêu Yến Huy tuy đã vận hết toàn lực, nhưng nội công không thể lợi dụng sự khéo léo, khi chưởng lực đôi bên chạm nhau, chàng cảm thấy như búa nặng ngàn cân nện vào ngực, bật lùi ra sau hai bước, tim đập dữ dội, vội vận khí, tứ chi cảm thấy hết sức thông suốt, vậy mới yên tâm.



Đoạn Hồn Sứ Giả thấy mình đã vận đến bảy thành công lực mà chỉ đẩy lùi Diêu Yến Huy hai bước, hết sức kinh ngạc, mặt lộ vẻ hoài nghi, nhưng chỉ trong chớp mắt, thay vào đó là sát khí đằng đằng, ngửa mặt hít sâu một hơi không khí, trầm giọng quát :



- Tiểu tử, hãy tiếp thêm một chưởng nữa!



Đoạn song chưởng đẩy ra, lần này lão đã tăng thêm hai thành công lực, uy thế hung mãnh hơn trước rất nhiều.



Diêu Yến Huy cũng song chưởng đẩy ra, vận Càn Thiên cương khí đón tiếp.



Lần này đã khác lần trước, Càn Thiên cương khí của Diêu Yến Huy là khí công chí cao vô thượng, lúc phát ra vô thanh vô hình...



Đoạn Hồn Sứ Giả chưởng lực vừa phát ra, bỗng cảm thấy một luồng tiềm lực cực kỳ hung mãnh ập đến, lão giật mình kinh hãi, vội thu chưởng và tung mình lui ra. Diêu Yến Huy thấy đối phương bị Càn Thiên cương khí của mình bức lui, lòng mừng khôn xiết, cười to nói :



- Tôn giá đã tấn công hai chưởng rồi, giờ đến lượt tại hạ đáp lại đây!



Đoạn liền song chưởng giơ lên, vận toàn lực đẩy ra.



Đoạn Hồn Sứ Giả cười vang :



- Tiểu tử ngươi muốn chết!



Đồng thời vận hết công lực bình sanh, chưởng phong cuồn cuộn xô ra như sóng dữ.



Chưởng lực đôi bên chạm nhau, Đoạn Hồn Sứ Giả chỉ cảm thấy một luồng tiềm lực càng lúc càng hung mãnh, bất giác cả kinh, vội định tung mình lui ra, nhưng chợt cảm thấy ngực tức nhói, rồi thì huyết khí sôi sục giữ dội.



Càn Thiên cương khí của Diêu Yến Huy tuy là môn khí công chí cao vô thượng, nhưng hỏa hầu còn kém, bị chưởng lực đối phương đẩy bay ra xa hơn trượng, huyết khí dâng trào, không nén nổi phun ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo suýt ngã.