Vô Ưu Kiếm

Chương 29



Độc Giác Đầu Đà thấy thiếu nữ đã hồi tỉnh, lại buông một chuỗi cười, đưa tay kéo thiếu nữ vào lòng, cười ha hả nói :



- Chúng ta hãy vui vầy một hồi trước rồi hẵng cho cô nương biết.



Thiếu nữ cả kinh thất sắc, cố sức giãy giụa, khổ nỗi nàng đã thọ nội thương, công lực gần mất hết, không sao vùng khỏi được, hoảng kinh vung tay tát cho Độc Giác Đầu Đà hai cái, tức giận quát :



- Buông ra mau.



Độc Giác Đầu Đà chẳng ngờ thiếu nữ lại dám đánh mình, nhất thời bị tát đến ngẩn người, bất giác buông thiếu nữ ra.



Thiếu nữ liền thừa cơ quay người, bỏ chạy về phía cửa lầu.



Độc Giác Đầu Đà vội tung mình, cản đường thiếu nữ, tiện tay khép cửa lại, cười hăng hắc nói :



- Cô nương đừng sợ, mỗ sẽ hết sức cẩn thận làm cho cô nương sung sướng...



Thiếu nữ trừng mắt giận dữ quát :



- Dâm tặc, câm miệng ngay.



Độc Giác Đầu Đà thản nhiên cười, nói :



- Đàn bà con gái các nàng cứ hay mắc cỡ, thật ra thì trong lòng thích chết đi được. Nào, hãy đến đây, chúng ta không nên để lỡ...



Thiếu nữ bỗng quay người, nàng vốn định trốn tránh Độc Giác Đầu Đà, nào ngờ vừa quay đi, đã thấy hai người lõa lồ đang quyện chặt lấy nhau trên sàn lầu.



Cảnh tượng ấy nàng chưa từng thấy bao giờ, bất giác đỏ bừng mặt, tim đập dữ dội, kêu lên một tiếng thảng thốt, vội ôm mặt quay người lại.



Độc Giác Đầu Đà thấy vậy liền ngưng lời, tiến tới ôm thiếu nữ, tay trái lẹ làng bóp vào nhũ hoa và châu miệng hôn lên môi nàng...



Thiếu nữ không sức giãy giụa, chỉ thẹn đến bật khóc sướt mướt...



Độc Giác Đầu Đà tay trái dần di chuyển xuống dưới...




Thiếu nữ như khiếp sợ quá mức, hự lên một tiếng bất tỉnh nhân sự.



Độc Giác Đầu Đà lúc này lửa dục bốc cao, thấy thiếu nữ đã ngất xỉu, liền đặt nàng nằm xuống sàn lầu, tay trái giật phăng áo ngực thiếu nữ, đôi nhũ hoa nõn nà liền lộ ra ngoài.



Ngay khi ấy, thốt nhiên, một tiếng cười lạnh lùng vang lên, Độc Giác Đầu Đà giật mình, dục niệm tiêu tan, tức giận nói :



- Kẻ nào không có mắt, dám đến đây phá hoại hảo sự của Phật gia?



Lại một tiếng cười lạnh lùng vang lên, rồi thì “rắc” một tiéng cửa sổ đã vỡ tung, bóng trắng nhấp ngoáng, trong lầu đã có thêm một người bịt mặt áo trắng.



Diêu Yến Huy chẳng phải định cứu thiếu nữ là gì? Vậy sao lại để cho thiếu nữ bị làm nhục mới hiện thân.



Đó chẳng phải chàng cố ý, khi thiếu nữ bị đưa đến và Độc Giác Đầu Đà giải huyệt cho nàng, chàng bỗng nghĩ đến một điều, đó là xem thử ý chỉ của thiếu nữ thế nào?



Bởi thiếu nữ huyệt đạo chưa được giải, hoàn toàn không hay biết gì, chàng sẽ hiện thân giải cứu ngay. Giờ thì thiếu nữ huyệt đạo đã được giải, lý trí khôi phục, nếu nàng là một người con gái trinh liệt, ắt sẽ không cam chịu nhục, còn như nàng là hạng phong lưu, vậy thì cứu nàng thật là thừa thãi.



Diêu Yến Huy chính là vì muốn khảo nghiệm thiếu nữ thuộc loại người nào nên mới chần chừ chưa hiện thân, sau thấy thiếu nữ quả là một người con gái trinh liệt, liền buông hai tiếng cười lạnh phá cửa xông vào.



Nhưng khi vào đến trong lầu, chàng hai mắt nhìn thằng, không dám nhìn về phía ấy nữa.



Độc Giác Đầu Đà thấy đối phương là một người bịt mặt áo trắng, bất giác cả kình, quát hỏi :



- Ngươi là ai?



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Bổn nhân với cái thân chiêu bài này, nói ra chẳng phải thừa thãi ư?



Độc Giác Đầu Đà rợn người, sự lợi hại của người bịt mặt áo trắng chẳng ai không biết, y không kinh tâm sao được?



Những dẫu sao y cũng là người già dặn kinh nghiệm giang hồ, từng giáp mặt nhiều cường địch, nên vẫn giữ được bình tĩnh, trừng mắt giận dữ quát :



- Ngươi phá hoại hảo sự của Phật gia là có dụng tâm gì?



Y vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng trong trẻo nói :



- Kẻ nào không mở mắt, dám đến Từ Nguyệt quán lộng hành?



Vừa dứt lời, một thân người ẻo lả đã ngoe nguẩy đi đến.



Tiếp theo lại có tiếng quát :



- Kẻ nào dám đến Từ Nguyệt quán lộng hành, hẳn là chán sống rồi.



Thì ra Tam Vỹ Hồ Ly với đạo nhân nọ đang mây mưa đến hồi gay cấn, nghe tiếng quát mới biết có người đột nhập, đành phải gióng trống thu binh, mặc vội y phục vào rồi lên tiếng quát hỏi.



Diêu Yến Huy nghe vậy cả cười :



- Bổn nhân đến đây chính là để lấy mạng các ngươi.



Tam Vỹ Hồ Ly với đạo nhân khi thấy rõ phục sức của Diêu Yến Huy, bất giác sửng sốt :



- Ngươi là người bịt mặt áo trắng ư?



Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ :



- Các ngươi sợ rồi phải không?



Độc Giác Đầu Đà trừng mắt quát :



- Khéo đùa, Phật gia mà sợ một kẻ không gặp được người ư?



Diêu Yến Huy nghe vậy, mắt liền rực lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói :



- Không sợ thì quá tốt.



Dứt lời, bỗng tiến tới một bước.



Độc Giác Đầu Đà không tự chủ được lùi sau một bước, quát :




- Ngươi dám tiến thêm bước nữa?



Diêu Yến Huy nhếch môi :



- Sao lại không dám?



Đoạn lại sải chân tiến tới một bước dài.



Độc Giác Đầu Đà lại không tự chủ được lùi sau hai bước...



Đạo nhân bỗng tiến tới quát :



- Người áo trằng bịt mặt, người đang đêm xông vào quán viện của đạo gia với ý định gì? Hãy mau nói ra, nếu không, Siêu Thế đạo nhân này không phải dễ trêu đâu.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Nếu bổn nhân muốn lấy mạng tôn giá, tôn giá có chịu cho không?



Siêu Thế đạo nhân tức giận quát to :



- Ngươi tuy lừng danh trên giang hồ, nhưng ở Từ Nguyệt quán này, người có đến mà không có về đâu.



Diêu Yến Huy cười khẽ :



- Chưa chắc.



Siêu Thế đạo nhân mũi sư động đậy, đôi mắt trừng lên giận dữ quát :



- Vậy ngươi hãy chờ xem.



Vừa dứt lời, đột nhiên tung mình về phái trái, giơ tay ấn lên vách lầu.



Diêu Yến Huy thấy vậy giật mình, vội vung chưởng tấn công Siêu Thế đạo nhân



- Lão mũi trâu, chớ giở trò quái quỷ mà tự chuốc khổ vào thân.



Siêu Thế đạo nhân bàn tay vừa chạm vào vách, bỗng cảm thấy tiềm lực ấp đến phía sau, bất giác cả kinh, không màng đến việc hại người, vội lăn người sang trái, tránh khỏi tiềm lực, thầm mừng nhủ :



- “Cho dù hắn cảnh giác tung chưởng ngăn cản, nhưng tiềm lực trúng vào vách thì vẫn khiến cơ quan khởi động...”



Đồng thời trong đầu hiện lên cảnh người bịt mặt áo trắng rới xuống địa huyệt bị trăm thú xé xác...



Nhưng võ công của Diêu Yến Huy đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, cương khí nội gia thu phát tuỳ tâm, Siêu Thế đạo nhân lăn tránh sang trái, chàng vòng xoay nhanh, luồng tiềm lực lập tức thu hồi.



Siêu Thế đạo nhân thấy sàn lầu không khởi động, sức sức ngạc nhiên, liếc mắt nhìn, người bịt mặt áo trắng vẫn đứng đó, sàn lầu dười chân không hề chuyển động.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười dài, tiến lên hai bước, lạnh lùng nói :



- Trước mắt bổn nhân, giở trò ám toàn chỉ uổng công thôi.



Bỗng thấy Siêu Thế đạo nhân lại giơ tay ấn lên vách, chàng tức giận quát to :



- Ngươi muốn chết.



Đồng thời tung mình lao tới nhanh như chớp, vung chỉ điểm vào huyệt Thần Đạo trên lưng Siêu Thế đạo nhân.



Chiêu này của chàng nhanh khôn tả, Siêu Thế đạo nhân vừa mới phát giác chỉ phong ập đến, đã không còn kịp tránh nữa. Trong cơn nguy cấp, bỗng vươn người ngã về phía vách.



Chỉ nghe một tiếng rên khẽ, tiếp theo là một tiếng vang rền rĩ, Siêu Thế đạo nhân đã bị Diêu Yến Huy điểm trúng huyệt đạo, nhưng vì người lão va vào vách, đã khiến cơ quan phát động, chỗ đứng của Diêu Yến Huy trước đó bỗng lật ra để hở một lỗ sâu cỡ một trượng vuông, bên dưới văng vẳng vọng lên tiếng mãnh thú gầm thét liên hồi.



Diêu Yến Huy thầm kêu may mắn.



Đưa tay nắm lấy huyệt Khúc Trì trên tay phải Siêu Thế đạo nhân, mắt nhìn Độc Giác Đầu Đà và Tam Vỹ Hồ Ly lạnh lùng nói :



- Bổn nhân cho hai vị một cơ hội tự tuyệt...



Độc Giác Đầu Đà thấy Siêu Thế đạo nhân bị chế ngự, hết sức kinh hãi, nghe vậy đột nhiên quay người xách thiếu nữ kia lên, đi đến hố sâu, cười hăng hắc.




- Ngươi khôn hồn hãy thả Siêu Thế đạo nhân ra mau, nếu không Phật gia sẽ ném ả này xuống hố cho mãnh thú ăn.



Diêu Yến Huy cười lớn :



- Dâm tặc, ngươi tưởng dùng tính mạng nàng ấy uy hiếp là có thể giữ được mạng chó của ngươi sao?



Tam Vỹ Hồ Ly đủng đỉnh đi đến bên Độc Giác Đầu Đà nói :



- Các hạ đến đây cứu thiếu nữ này hẳn cũng là vì muốn là chuyện tiêu hồn chứ gì.



Bỗng tay kéo áo tơ, liền tức toàn thân lõa lồ, lưng thon ẻo lả, đôi nhũ hoa không ngừng rung động, cười khanh khách nói :



- Hàng tốt có sẵn đây, không cần cứu ả ta nữa.



Vừa nói vừa õng ẹo thân người đi đến gần Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy thấy Tam Vỹ Hồ Ly vô sỉ như vậy, lửa giận bốc cao, nhưng cũng đau đầu trước thân hình khêu gợi của ả, bất giác nóng mặt, quay nhìn đi nơi khác, tức giận quát :



- Dâm phụ, người còn dám tiến thêm bước nữa,coi chừng bổn nhân không thương hương tiếc ngọc đấy.



Tam Vỹ Hồ Ly thấy đối phưong có vẻ ngượng trước thân thể lõa lồ của mình, lòng liền phấn chấn, người càng uốn éo hơn, nũng nịu nói :



- Các hạ đã không tiếc tính mạng đêm khuya đến đây cứu một nữ nhân, bảo là không thương hoa tiếc ngọc, chẳng phải nói dối ư?



Diêu Yến Huy lùi sao một bước quát :



- Dâm phụ không muốn sống thật sao?



Tam Vỹ Hồ Ly dang hai tay ra, lao tới và cười dâm đãng :



- Đừng có dọa nô gia mà.



Diêu Yến Huy kéo theo Siêu Thế đạo nhân lách tránh sang bên, đồng thời tay trái vung lên, một chưởng bổ vào Tam Vỹ Hồ Ly, quát :



- Dâm phụ thật không biết xấu hổ, xem chưởng.



Tam Vỹ Hồ Ly người chưa kịp đứng vững, chưởng phong đã ập đến trước ngực, chẳng còn kịp tránh nữa, đành cắn răng vận toàn lực chống lại.



Chỉ nghe “hự” một tiếng, Tam Vỹ Hồ Ly bật lùi mấy bước, trên nhũ trái hiện lên một mảng đỏ lừ, y thị đau đớn nghiến răng, mắt rực hung quang quát :



- Cẩu tặc, ngươi dám đánh ta thật hả?



Diêu Yến Huy ha hả cười to :



- Bổn nhân đã nói là không thương hương tiếc ngọc rồi, ai bảo dâm phụ ngươi không tin?



Tam Vỹ Hồ Ly bị đánh một chưởng, không còn dám dùng sắc cám dỗ nữa, lui đến bên Độc Giác Đầu Đà, đặt ngón tay lên huyệt Bách Hội trên đầu thiếu nữ, trầm giọng nói :



- Cẩu tặc, ngươi còn chưa chịu thả người ra, ta sẽ lấy mạng nữ nhân của ngươi ngay.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Ngươi mà dám giết chết nàng, dâm mạng của ngươi cũng đừng mong giữ lại được.



Độc Giác Đầu Đà bỗng nói :



- Ngươi đêm nay đến đây nếu chỉ là vì cô gái này, Phật gia có thể giao cho ngươi, nhưng ngươi phải thả Siêu Thế đạo nhân trước mới được.