Vô Tự Thiên Thư

Chương 45: Hoàng sơn lai khách (hạ)

Cuộc sống như vậy, bất tri bất giác đã nhiều ngày như nước chảy qua, thẳng đến ngày Tụ Linh đại hội của Hoàng Sơn.

Tiểu Khai từ sớm đã thu dọn giường, đem Vô Tự Thiên Thư đặt vào trong túi tiền trong người, mở cửa thì đã thấy một đạo kiếm quang màu trắng từ xa xôi bắn tới, đảo mắt đã thấy đứng ngay cửa.

" Ách...sao lại là con gái chứ?" Lời này Tiểu Khai cũng không nói ra, chỉ nghĩ trong lòng, lập tức mặt mày hớn hở nói: " Chào cô, mỹ nữ làm sao xưng hô?"

Người ngự kiếm mà đến đúng thật là một cô gái, nhưng lại là một tiểu cô nương, thoạt nhìn bất quá chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, ánh mắt thật to, trong ánh mắt cất giấu vài phần tò mò, vài phần hưng phấn, còn có vài phần sợ hãi, mặc một bộ váy màu xanh biếc, lộ ra hai đôi chân thon dài, giờ phút này đối diện Tiểu Khai khiếp khiếp nói: " Xin..xin hỏi ngài chính là môn chủ Nhị Bách Ngũ của Thiên Tuyển Môn phải không?"

Gương mặt của Tiểu Khai đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói: " Gọi ta là Tiểu Khai là được rồi...Đừng gọi ta là cái gì môn chủ."

" Hì hì.." Tiểu cô nương nở nụ cười: " Ngươi thật là lợi hại nga, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là môn chủ, ân, ngươi gọi ta là Hiểu Lâm là được, người ta vâng lệnh thầy tới đón ngươi đó." Con mắt đen nhánh của nàng xoay chuyển, bỗng nhiên cười nói: " Nghe nói ngươi còn chưa biết bay?"

" Ách...đúng vậy." Tiểu Khai rất là xấu hổ, ấp úng nói: " Chủ yếu là...thời gian của ta đều dùng để tu luyện nội công..."

Hiểu Lâm hì hì cười, cũng không nhiều lời, tay giơ lên, một tiếng quát trong trẻo vang lên: " Khởi", thanh trường kiếm màu trắng lăng không bay lên, vừa nhìn thấy Tiểu Khai cảm thấy đẹp không thôi.

Hiểu Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Khai, đôi mày như đang giãn ra như cười, nhẹ nhàng thả người lên, phiêu phiêu dừng trên thân kiếm, một cái chân nhỏ điểm trên chuôi kiếm, thoạt nhìn như sắp bay lên, nói: " Đi lên đi, Tiểu Khai ca ca."

Tiểu Khai bị cái liếc mắt của nàng làm cho trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ: " Nha đầu này lớn lên khẳng định lại là một tiểu yêu tinh hại nước hại dân." Hắn học theo hình dáng của Hiểu Lâm cũng là nhảy dựng lên, nhưng hai chân lại đặt trên thân kiếm, nhưng động tác lại mười phần nặng nề, ép trường kiếm trầm xuống, Hiểu Lâm lại càng hoảng sợ, phát ra một tiếng kinh hãi nhẹ nhàng, vội vàng tăng thêm lực lượng, cuối cùng thanh trường kiếm cũng ổn định, nàng hận hận quay lại liếc mắt nhìn Tiểu Khai, sẵng giọng: " Tiểu Khai ca ca, sao anh không dùng Khinh Thân Thuật chứ a."

" Ta...ta không biết." Tiểu Khai buồn bực nói: " Nếu ta biết thì đã không nhờ cô tới tiếp ta."

" Nhưng...nhưng..." Gương mặt Hiểu Lâm đỏ lên, phảng phất như gặp chuyện gì khó khăn, suy nghĩ hồi lâu mới cắn răng: " Không quan hệ, chúng ta xuất phát thôi."

Lại nói, Hiểu Lâm cũng gặp khó khăn, ngự kiếm thuật của nàng vốn luyện thành không bao lâu, lần này nhờ vào sự sủng ái của sư phụ, trăm phương ngàn kế đòi đến đây tiếp người, vốn định biểu hiện một phen cho sư phụ biết mình cũng hữu dụng, ai biết tiếp phải vị môn chủ gì mà ngay cả khinh thân thuật cũng không biết, bằng điểm ngự kiếm thuật mình mới luyện thành, chính mình khi bay còn có thể, muốn dẫn một người hơn một trăm cân bay lên trời, vậy thật là quá miễn cưỡng.

Đương nhiên, tiểu nha đầu không cam lòng chịu thua, nàng quyết định vô luận thế nào cũng phải mang Tiểu Khai về, không thể để cho sư phụ xem thường mình.

" Tốt đấy" Tiểu Khai vừa gật đầu, liền nghĩ thấy dưới chân chợt động, nhất thời còn chưa đứng vững, hai tay ở trên không trung quơ lên loạn xạ rồi từ trên không trung ngã xuống.

" Ngươi lại làm sao vậy?" Hiểu Lâm đã thấy phiền: " Như thế nào ngay cả đứng cũng đứng không xong?" Tiểu nha đầu vốn rất tôn kính người tuổi trẻ như Tiểu Khai đồng chí mà đã lên làm môn chủ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ thì vẫn nhỏ, liên tiếp gặp hai ba vấn đề, đã bắt đầu đại phát tính tình.

" Ta kháo, ta có biện pháp gì đây." Tiểu Khai ủy khuất nói: " Ngồi trên xe bus còn có chỗ cầm tay, phi kiếm của ngươi trống trơn, chỗ để nắm còn không có, ta chỉ là một người thường thì làm sao đứng được?"

" Nhưng...nhưng ngươi là người tu chân a." Hiểu Lâm trợn tròn mắt.

" Vừa rồi ta không phải đã nói sao?" Tiểu Khai nói từng lời: " Thời gian của ta chỉ dùng để tu luyện nội công thôi."

" Nhưng...nhưng...." Gương mặt Hiểu Lâm ngày càng hồng lên, cắn môi suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc hận hận trừng mắt nhìn Tiểu Khai: " Được rồi, ngươi có thể ôm ta.." Lời này vừa nói xong, khuôn mặt đỏ ửng đã tràn lên tới lỗ tai, một đôi mắt to gắt gao nhìn xuống mặt đất, rốt cuộc không ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai một cái nào.

" Chuyện này...không hay lắm đâu." Tiểu Khai hắc hắc cười, lần này đã học ngoan, chậm rãi nhảy lên phi kiếm, sau đó hai tay ôm lấy vai Hiểu Lâm, nói: " Ta chuẩn bị tốt lắm rồi, xuất phát thôi!"

Trường kiếm dừng lại chừng mười giây, sau đó phảng phất như lão ngưu kéo xe thong thả bay lên, một đường bay tới cách mặt đất đại khái khoảng hơn ba mươi thước độ cao, từ nơi này nhìn xuống thì người và xe trên mặt đất phảng phất như một hộp que diêm, Tiểu Khai cúi đầu nhìn thoáng qua, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt ại, chợt nghe Hiểu Lâm dùng khí lực thật khó khăn nói ra ba chữ: " Chú ý đi." Sau đó " sưu" một chút, phi kiếm liền bắn ra ngoài như mũi tên.

" Má ơi!" Trong tích tắc này, Tiểu Khai phảng phất như ngồi trong xe, quán tính cường đại đã làm cho thân thể hắn tựa hồ muốn văng ra khỏi thân kiếm, nhất thời hồn phi phách tán, kêu thảm thiết một tiếng, đã bất chấp kiêng kỵ, hai tay căng thẳng, ôm cứng lấy Hiểu Lâm ở phía trước, phảng phất như ôm lấy cành cây cứu mạng, không hề buông ra.

" Ân, mềm mềm, mượt mượt, mịn mịn, mặc dù không lớn, nhưng cảm thụ nơi tay cũng được." Trong lúc tiếp xúc đó, Tiểu Khai mơ hồ có ấn tượng, nên vô thức siết mạnh vài cái.

Thanh phi kiếm kia đột nhiên dừng lại ở không trung, sau đó có chút run rẩy, run rẩy hồi lâu, sau đó phảng phất như một vận động viên nhảy cầu lao xuống trên mặt đất, khoảng chừng hơn mười thước mới ổn định lại, sau đó lại như con trâu kéo xe thong thả bay lên, xem ra đã thật sự dùng hết sức đến cực điểm.

Tiểu Khai nghe gió rít bên tai, toàn thân giữa không trung lúc lên lúc xuống, lúc trước lúc sau, ánh mắt càng nhắm càng chặt, khí lực nơi tay càng lúc càng mạnh, đáng thương cho tiểu nha đầu chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, miệng đã sớm bị tức giận đến mấp máy, nhưng bây giờ đang ở giữa không trung, động tác đang sống chết trước mắt, năng lực của nàng có hạn, căn bảng không dám mở miệng làm tổn hao nguyên khí, chỉ có thể căng thẳng cắn chặt răng, cố nén cảm giác hai cánh tay Tiểu Khai đang ôm chặt, liều mạng thúc dục nguyên khí điều khiển phi kiếm bay cao, trong lúc này, tiểu nha đầu vô cùng hối hận nhớ tới trong lòng ngực mình đang có hai vé máy bay.

Tùng Phong đạo trưởng coi như là một vị sư phụ rất tốt, hắn đã mua sẵn hai vé máy bay cho tiểu nha đầu, chỉ chờ nàng tìm được Tiểu Khai, sau đó có thể ngồi máy bay bay thẳng tới Hoàng Sơn, việc của Hiểu Lâm là chỉ cần đưa Tiểu Khai lên núi mà thôi, nhưng Hiểu Lâm lại không nghĩ như vậy, nàng từ nhỏ ở trong núi học đạo, đã sớm ước mơ đi ra ngoài du ngoạn, làm sao lại chịu ngồi máy bay? Cho nên nàng trực tiếp ngự kiếm bay tới chỗ Tiểu Khai, sau đó lại định mang theo Tiểu Khai đi tới Hoàng Sơn, cho nên chuyện khi phi hành trên đường có kiệt lực hay không thì nàng không hề lo lắng qua.

Đương nhiên có thể kinh động người thường trong thế tục hay không, nàng cũng không hề lo lắng vấn đề này.

Cho nên bây giờ, Trung Hành địa sản tiểu công chúa Trữ Tình đang đứng cách nhà Tiểu Khai không xa, ngẩng đầu lên há to miệng tò mò đánh giá kỳ cảnh trong không trung, càng xem càng thấy không rõ, trong lúc đang mơ hồ, chợt nghe " sưu" một tiếng, phi kiếm dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được thoát ra khỏi tầm mắt của nàng.

Không hề nghi ngờ, Hiểu Lâm đã làm hoảng, cho nên nàng không để ý tới hậu quả mà bắt đầu dùng nguyên khí mạnh mẽ thúc dục phi kiếm, ý đồ đưa vị môn chủ Nhị Bách Ngũ đáng chết này lên Hoàng Sơn.

Lần phát lực này quả nhiên không giống bình thường, phi kiếm nhất thời bay cao hơn mười thước, toàn lực hướng Hoàng Sơn bay đi, càng lên cao độ ấm không khí lại càng thấp, vốn đang là mùa hè mà Tiểu Khai cảm thấy gió lạnh rít quanh, thổi đến hắn toàn thân phát lạnh, thân thể càng ôm sát vào người Hiểu Lâm.

Hai người bay chừng hơn mười phút, cuối cùng sự sợ hãi của Tiểu Khai cũng hạ xuống, đôi mắt đã mở, đầu đã bắt đầu nhìn ngó qua lại.

" Ai, ta nói Hiểu Lâm a, đường dài cứ từ từ, thật là nhàm chán. Chúng ta nói chuyện phiếm đi." Tiểu Khai lắc đầu nói: " Cô nói trước cho ta biết, đại hội này rốt cuộc là làm cái gì vậy, ta chưa từng nghe nói qua."

Hiểu Lâm không đáp. Nguồn truyện: Trà Truyện

" Uy, đừng có lạnh nhạt như thế mà, ta thừa nhận vừa rồi biểu hiện của ta quá thất bại, lá gan quá nhỏ, phỏng chừng nàng đang khinh bỉ ta, nhưng khinh bỉ thì cứ khinh bỉ, ta cuối cùng vẫn xem như là khách nhân của phái Hoàng Sơn các ngươi a, nói chuyện với ta đi." Tiểu Khai nói: " Dù sao ta cũng là đường đường môn chủ của Thiên Tuyển Môn mà."

Hiểu Lâm không đáp.

" Ân, nàng không đúng nghe, con gái nên ôn nhu một chút, khoan dung một chút, như vậy mới có con trai thích đó, chắc chắn thế, ta thừa nhận sai lầm với nàng, ta có lá gan nhỏ, không ôm nàng thì ta sẽ té xuống đó, mặc dù ta biết thế này xem bất nhã nhưng chỉ đành xin nàng tha thứ thôi." Tiểu Khai chân thành nói: " Dù sao, tính mạng quý giá lắm a."

Hiểu Lâm run nhè nhẹ, trong lòng quả thật có ngàn lời muốn nói, nhưng hôm nay trời gió rất lớn, nguyên khí đại thương, một câu cũng nói không nên lời, chợt thấy lỗ tai có chút nóng lên, nguyên lai Tiểu Khai đã kề sát tai nàng nói chuyện: " Như vậy đi, nàng đã giận như vậy, ta sẽ nói chuyện cười cho nàng nghe nha."