" Phốc!" Trữ Tình vừa ra khỏi cửa liền va vào một người, sau đó nghe tiếng Trữ Nguyện cả giận nói: " Muội muội, em điên điên nháo nháo như vậy đang làm gì a?"
" Ca ca, anh tới đúng lúc!" Tiểu mỹ nữ hai mắt tỏa ánh sáng, ôm lấy cánh tay Trữ Nguyện: " Em quyết định rồi, em phải giúp anh theo đuổi Tiêu Vận tỷ tỷ."
" Từ lúc nào mà em tự nhiên tốt vậy?" Trữ Nguyện nghi ngờ nhìn nàng: " Lần trước không phải em khuyên bảo anh đừng đi tìm Tiêu Vận hay sao, còn nói hoành đao đoạt ái (dùng đao cướp tình) là hành vi không đạo đức đó ư."
" Bây giờ không giống nữa, em đã nghĩ thông rồi." Tiểu mỹ nữ chân thành nói: " Ca ca, chúng ta là người một nhà mà, em nên đứng kế bên anh mới phải, cho nên em quyết định phải giúp anh."
" Được rồi." Trữ Nguyện đã cảm thấy hứng thú: " Em làm sao giúp?"
" Hì hì, rất đơn giản nga." Trữ Tình nói: " Tên Nghiêm Tiểu Khai kia là một đại sắc lang, em định đi quyến rũ hắn, để cho hắn yêu em, sau đó hắn sẽ bỏ rơi Tiêu Vận tỷ tỷ, sau đó anh có thể thừa dịp đó mà vào rồi." Tiểu mỹ nữ ưỡn ngực, tạo ra hình dáng thật hấp dẫn: " Ca ca, em của anh trời sinh là đại mỹ nữ lệ chất nga, chỉ cần em cho hắn một chút ngọt ngào, Nghiêm Tiểu Khai đại sắc lang khẳng định sẽ bị em dụ tới tay thôi."
Trữ Nguyện trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, suốt hồi lâu bỗng nhiên cười ha ha lên, rồi hắn lại cười cười, gương mặt của Trữ Tình bắt đầu hồng lên, mắt thấy Trữ Nguyện cười mãi không ngừng, nàng bĩu bĩu môi, hung hăng nhéo vào cánh tay Trữ Nguyện một cái, căm tức nói: " Chỉ biết cười, anh rốt cuộc có đáp ứng hay không đó?"
Trữ Nguyện bỗng nhiên thu hồi nụ cười, nói: " Em gái, Nghiêm Tiểu Khai đúng là tiểu nam hài của năm đó sao?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Trữ Tình nhất thời ngây dại, gương mặt chợt đỏ hồng như lửa thiêu, qua thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: " Ân, đúng vậy."
" Vậy..." Thần sắc của Trữ Nguyện đã trở nên nghiêm túc: " Em thật sự muốn cùng hắn ở chung một chỗ?"
Trữ Tình khẽ gật đầu, thẹn thùng cúi đầu xuống.
" Nhưng mà hắn đã có Trì Tiểu Trúc rồi." Trữ Nguyện nhíu mày nói: " Tiêu Vận đã thích hắn, hơn nữa hắn lại là người tu chân, khoảng cách hắn với em thật là quá xa rồi."
" Không có vấn đề gì." Thần sắc tiểu mỹ nữ mặc dù thẹn thùng vô hạn, nhưng lại dị thường kiên quyết: " Anh hai, người khác có thể thích hắn, em cũng có thể thích hắn, hắn có thể tu chân, em cũng có thể tu chân, tại nhiều năm trước em đã có quyết định, đời này em cũng sẽ không thay đổi."
Trữ Nguyện ngây người thật lâu, mới thở dài: " Được rồi, thật ra em muốn anh giúp em thế nào đây?"
Vẻ mặt Trữ Tình lại đỏ lên, qua nửa ngày mới dùng thanh âm còn nhỏ hơn muỗi nói: " Em...em nghĩ sẽ dùng kế gạo nấu thành cơm..."
" Ách..xì..!" Tiểu Khai hung hăng hắc hơi một cái, sau đó dùng sức day mũi: " Kỳ quái a, gần đây khí trời cũng không lạnh, sao lại hắc hơi được chứ?"
" Khai ca, đây không phải là phản ứng sinh lý của ngươi, đây là chân nguyên cảm ứng." Tiểu Quan chậm rãi nói: " Gần đây người chú ý đến người đã nhiều hơn, cho nên phản ứng của ngươi sẽ trở nên kịch liệt một chút."
Bây giờ Tiểu Khai đang nằm trên giường, đêm đã rất khuya, nhưng Tiểu Khai vẫn ngủ được. Hắn đang suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm qua cùng Tiểu Trúc gặp mặt, Tiểu Khai cảm thấy sự ngọt ngào nói không nên lời nổi lên trong lòng, dưới ánh mắt của bảy đại chưởng môn, trong tiếng ho ám chỉ không ngừng của Tuyết Phong, Trì Tiểu Trúc với gương mặt đỏ bừng nhón chân nhẹ nhàng hôn hắn một cái, tuy chỉ là trong vài tích tắc tiếp xúc nhưng vẫn làm Tiểu Khai dao động tới bây giờ, đã ba mươi sáu giờ trôi qua hắn còn không chịu rửa mặt, khi đi làm cũng chỉ luôn tự cười một mình, cả văn phòng và công ty chi hoa Tần Trăn nổi tiếng cũng bị sợ tới mức không dám tới quyến rũ hắn, sợ tinh thần hắn xảy ra vấn đề.
" Đừng cười nữa, mau tắm rửa ngủ đi." Tiểu Quan không nhịn nổi: " Ngày mai ngươi còn phải đi làm đó."
" Không có việc gì, ta muốn nghĩ thêm một chút." Tiểu Khai vui vẻ gác chân lên, nhắm lại hai mắt, chợt nghe tiếng chuông reo.
Kỳ quái, đã muộn như vậy mà ai còn điện thoại? Tiểu Khai nghi hoặc cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ lẫm: " Uy, tìm ai?"
" Tiểu Khai ca ca, là em a!" Thanh âm bên kia của điện thoại thật thanh thúy, còn có điểm quen thuộc: " Nhanh tới cứu em nha!"
" Cô là ai?" Tiểu Khai " sưu" một cái nhảy xuống giường: " Cô làm sao vậy?"
" Em là Trữ Tình a, anh không nhớ em sao." Thanh âm bên kia mang theo tiếng khóc nức nở: " Ô ô ô...bọn họ bắt cóc em, ô ô ô...anh mau tới cứu em đi!"
" Ta ngất." Tiểu Khai trợn mắt, có chết cũng không nghĩ ra: " Chúng ta đâu có quen lắm đâu? Cô bị bắt cóc mà không gọi điện thoại về nhà, lại gọi cho tôi? Được rồi, tôi cũng không biết cô làm sao có số điện thoại của tôi, cô đừng có giỡn với tôi chứ?"
" Em đang ở tại khách sạn Kim Đế phòng bốn lẻ ba, anh mau tới nhanh." Trữ Tình nói rất nhanh, phảng phất như đang cố đuổi thời gian: " Bọn họ đi tới rồi, em bị phát hiện rồi, em..."
Đang nói tới đó thì thanh âm đã bị cắt đứt, mơ hồ nghe được tiếng đàn ông đang hắc hắc ha ha cười dâm, có tiếng hỗn loạn cùng với tiếng tiểu nha đầu kinh hô, sau đó " cụp" một tiếng thì điện thoại đã bị đứt đoạn.
" Kháo, bất chấp thôi." Tiểu Khai phóng nhanh, chụp lấy quần áo mặc vào: " Ta phải đi xem sao."
" Khai ca, yên tâm, lần này có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, có ích không hại." Tiểu Quan hắc hắc cười: " Ta đã bói cho ngươi một quẻ rồi."
Khách sạn Kim Đế là một khách sạn năm sao, đó là khách sạn cao cấp nhất quốc nội, bởi vì danh khí lớn, cho nên không sợ tìm không ra, Tiểu Khai lao ra cửa nhanh như chớp đón taxi chạy tới mục tiêu, một đường xông qua đèn đỏ, hứa sẽ cho lái xe mấy trăm đồng tiền phạt, cuối cùng chỉ mười lăm phút đã chạy tới ngay cửa khách sạn Kim Đế.
Thời điểm hắn vọt tới cửa còn đang lo lắng, sợ bảo an và bảo vệ bên ngoài sẽ không cho hắn lên lầu dễ dàng, nhưng khi hắn chạy vào, đại sảnh rộng rãi hào hoa chỉ có mấy người bảo an, bảo vệ và phục vụ, mấy người này phảng phất như là người mù, căn bản cũng không nhìn hắn, vì vậy hắn vội vàng chạy qua thật nhanh.
" Tiểu Quan, mau chuẩn bị ra tay." Tiểu Khai đứng ở trong thang máy ướt đẫm mồ hôi, nghiêm túc nói với tiểu đệ của mình: " Bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể tâm từ nương tay, nhất định trước tiên phải đánh ngã kẻ bắt cóc, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, không thể giết người."
Vừa dặn dò đến đó, chợt nghe " Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tiểu Khai lao ra, chợt thấy được bốn đại hán vạm vỡ to con đang đứng trước cửa phòng, với hình dáng cơ thể đó chỉ một người tùy tiện xông lên, thì có thể đánh văng mười tám người như Tiểu Khai, hắn còn chưa kịp có phản ứng, thì đã nhìn thấy bốn đại hán kia đột nhiên nhảy lên, kêu thảm một tiếng: " A! Quả nhiên là cao thủ!" Sau đó đã đột ngột té xuống.
" Ta kháo, Tiểu Quan ngươi phản ứng thật nhanh!" Tiểu Khai tán thưởng.
" Khai ca, không phải ta làm." Tiểu Quan cũng mơ hồ: " Ta còn chưa nhúc nhích đó, bọn họ tự mình ngã thôi."
" Ách..." Tiểu Khai sửng sốt một giây, vội la lên: " Mặc kệ, chúng ta vào nhanh lên." Hắn chạy nhanh tới, trên cánh cửa kia quả nhiên có số 403 bằng chữ vàng kim, xem ra Trữ Tình đúng là ở chỗ này.
" Hô, vận khí cũng không tệ." Tiểu Khai nghĩ: " Nơi này có nhiều phòng như vậy, nếu không phải có người đứng ngay cửa, ta còn không có biện pháp tìm được gian phòng này đâu."
Tiểu Khai phun ra một ngụm vào hai tay rồi xoa nhanh, lui ra sau ba bước, hét lớn một tiếng rồi học phương pháp trên ti vi, đá mạnh một cước vào cửa!
" Ba..tháp" Cánh cửa phát ra một thanh âm rất nhỏ rồi mở ra, nguyên lai nó chỉ khép nhẹ, Tiểu Khai dùng sức mở ra nên mất trớn té ập trên mặt đất, cũng may trên sàn là một lớp thảm dày nên không bị thương, hắn cũng bất chấp sự chật vật của mình, chạy nhanh ra phía trước nhìn lại.
Không khí trong phòng mờ ảo, ngọn đèn màu phấn hồng, âm nhạc mềm nhẹ vang lên, trong phòng còn có mùi thơm lan tỏa, mùi hương còn có vẻ mị hoặc, Tiểu Khai hít vài hơi, tự nhiên trống ngực đập thật nhanh.
Không hề nghi vấn, sự thất thân của Trữ Tình nha đầu đúng là có hiềm nghi a, Tiểu Khai tưởng tượng đến đây càng nóng vội vô cùng.
Trong phòng có một cái giường mềm mại thật lớn, trên nóc giường cái móc, máng một dãy màn sa phủ xuống, vừa bao phủ hết cái giường, màn sa kia không biết làm bằng chất liệu gì, vừa nhìn không thấy, nhưng khi hắn mở to mắt nhìn kỹ, thì thấy mơ hồ trên giường có một bóng người, nghi ngờ đúng là Trữ Tình.
Nhưng kỳ quái chính là trong phòng còn có một đại hán, xem ra là người bắt cóc Trữ Tình, hắn mặc bộ đồ màu đen, thoạt nhìn không ra có vẻ gì là đang muốn có hành vi cưỡng hiếp, ngược lại có vẻ như một cao thủ ăn trộm, đôi mắt hắn sáng ngời có thần, tốc độ phản ứng càng làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt Tiểu Khai vừa nhìn tới thì hắn đột nhiên hét lớn một tiếng: " Oa! Thiên hạ lại có cao thủ như thế, nhanh như vậy mà đã tìm tới rồi, như ta một người hiệp cốt đan trường kiếm đảm cầm tâm ngọc diện phi long tung hoành giang hồ hơn mười năm mà hôm nay cũng phải nhận thua!" Nói cho hết lời, hắn vặn eo một cái, đánh thẳng tới cửa kiếng, làm cánh cửa vỡ tan, sau đó phi thân nhảy ra ngoài.
" Ta kháo, đây chính là lầu mười bốn a." Tiểu Khai nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, vội chạy nhanh đến bên cửa sổ, chỉ thấy trong bầu trời đêm có một sợi dây thừng đang treo lủng lẳng thật dài, người nọ dùng quần áo khoát lên dây thừng, một đường theo vách tường tuột xuống, đã thành công tuột tới một mái nhà của một tòa lầu.
" Khai ca, thật kỳ quái." Tiểu Quan nói: " Sợi dây thừng này sớm đã chuẩn bị sẵn, người này làm vậy có gì không a?"
" Quả nhiên là một tổ chức bắt cóc cấp quốc tế a, cả Trữ tiểu thư của Trung Hành địa sản mà cũng dám bắt cóc." Tiểu Khai lắc đầu thở dài đi vào, vén lên màn sa.