Vô Tự Thiên Thư

Chương 246: Huyết tiên linh sơn

Cách vách gian linh đường này, không ngờ cũng là một gian linh đường, chỉ khác chính là trong gian linh đường thứ hai không bài bốn khối linh bài, mà là rất nhiều linh bài. Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, chợt cảm thấy trong lòng nhảy dựng, dự cảm không rõ nhất thời trướng lên, có chút không dám đi xem chữ viết trên linh bài.

Tiêu Vận kéo hắn đi tới trước kệ, chỉ vào linh bài nói: " Xem bên này."

Trên linh bài viết rất nhiều tên, nhiều nhất là đệ tử yêu tộc, rất nhiều đệ tử cả tên cũng không có, chỉ ghi là Ngưu Nhất, Ngưu Nhị, Cẩu Giáp, Cẩu Ất mà gọi, trong linh đường này khoảng trăm khối linh bài, trong lòng Tiểu Khai như phát hoảng, một đường xem đi xuống, trong lòng âm thầm phỏng chừng, có lẽ tám chín phần trăm đệ tử của mười tám động đều đã ở chỗ này rồi.

Năm đó mười tám động yêu tộc chỉ cầu sinh tồn, nếm ngàn vạn đau khổ rốt cuộc mới được định cư tại Linh Sơn, vốn nghĩ đến từ đó về sau khai chi tán nghiệp hưng vượng phát đạt, ai ngờ sau nửa năm trở về, đã bị chết sắp sạch sẽ, loại cảm giác tâm huyết bị hủy, thực không phải người bình thường có thể thừa nhận.

Ngực của hắn ẩn ẩn làm đau, lại có loại cảm giác xúc động đau lòng đến muốn hộc máu, mắt thấy bên cạnh có hai khối bài vị lớn hơn nữa, Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, nhất thời chấn động!

Vũ Lăng Tông tông chủ Triệu công Tử Nguyên chi linh vị.

Ô Mông Tông tông chủ Ô công Tử Kỳ chi linh vị.

Tiểu Khai phảng phất bị người hung hăng đánh mạnh một quyền vào ngực, cả kinh thất thanh kêu lên: " Cái gì! Bọn họ cũng đã chết? Như thế nào lại chết nhiều người như vậy? Sư tỷ, nàng không phải gạt ta chứ?"

Trong vẻ mặt của Tiêu Vận mang theo cừu hận khắc cốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiểu Khai càng kinh sợ, ôm đồm cánh tay Tiêu Vận: " Sư tỷ, là ai giết bọn họ?"

Vẻ cừu hận trên mặt Tiêu Vận càng nặng, trầm giọng nói: " Là tiên nhân, tiên nhân do tiên đế phái xuống."

Tiên đế, không ngờ là tiên đế!

Dự cảm không rõ trong đầu Tiểu Khai càng ngày càng mãnh liệt, hắn căng thẳng cầm lấy cánh tay Tiêu Vận, cặp mắt đã đỏ lên, trầm giọng nói: " Sư tỷ, nói cho ta biết, đến tột cùng là đã xảy ra sự tình gì?"

Tiêu Vận nặng nề gật đầu: " Sư đệ, việc này, vốn chính là muốn nói cho ngươi biết."

Trong đại sảnh tiếp khách của mười tám động tông, không khí yên tĩnh, Tiểu Khai ngồi ở giữa, bốn vị chân nhân ngồi thành một hàng, xuống dưới, Linh Sơn bốn tông mấy trăm đệ tử ngồi đầy đất, họ đều dùng ánh mắt kiên nghị mà tràn ngập hy vọng giương mắt nhìn vị chưởng môn truyền kỳ của mình.

Chưởng môn đã trở lại, tai nạn của chúng ta đã trôi qua rồi phải không?

Nắm tay Tiểu Khai càng siết chặt đến răng rắc, cắn răng nói: " Là bởi vì tiên đế muốn tiêu diệt yêu tộc, mà Linh Sơn chúng ta có yêu tộc, cho nên tiên đế mệnh lệnh mỗi ngày giáng thiên lôi xuống tới?"

" Kỳ thật đây chỉ là lấy cớ, không phải chân tướng." Điền Tử Câm nói: " Năm đó chưởng môn giết ba vị tiên nhân, phá Cửu Trọng Bảo Tháp, đã đắc tội tiên giới, đám tiên nhân lấy cớ yêu tộc, bất quá là vì muốn danh chính ngôn thuận mà thôi. Nếu không, vì sao vì yêu quái mà trực tiếp ra tay trừng phạt người tu chân? Phải biết rằng, tiên giới không được nhúng tay vào chuyện của tu chân giới."

Tiểu Khai gật gật đầu: " Còn sáu đại môn phái vì sao lại cô lập chúng ta?"

Điền Tử Câm nói: " Năm đó chưởng môn vì Tiểu Trúc cô nương độc sấm Hãm Không Đảo, cùng sáu đại phái nhiều ít có ân oán, trước kia Linh Sơn chúng ta thế mạnh, lại có rất nhiều thượng cổ tiên cầm, bọn họ tự nhiên không muốn trở mặt với chúng ta, nhưng từ khi chưởng môn giải trừ phong thạch chi ước tại Thục Sơn, mỗi phái đều có rất nhiều cao thủ ngàn năm trước, hơn nữa tu chân giới linh khí ngày càng nồng hậu, cho nên thực lực các môn phái đều đột nhiên tăng mạnh, nửa năm này, ít nhất phải có trăm người tu chân phi thăng, năm đó đám người tu chân được giải cứu từ Thục Sơn Vô Danh Phong, đã toàn bộ phi thăng tiên giới, cho nên, Linh Sơn chúng ta cũng không còn được ưu thế độc tôn, sáu đại phái tự nhiên không muốn giao tiếp với chúng ta nữa."

Hắn dừng một chút, nói tiếp: " Hết lần này tới lần khác tiên giới lại giáng thiên lôi xuống Linh Sơn, trực tiếp đánh sụp nửa ngọn núi, đánh chết yêu tộc vô số, sau lại mỗi ngày đều hạ thiên lôi, sáng tỏ là muốn trừng phạt Linh Sơn, sáu đại phái xem vào trong mắt, đương nhiên lại càng không nguyện ý tiếp cận Linh Sơn."

Vẻ mặt Tiểu Khai thập phần hung ác, chậm rãi nói: " Những đệ tử trong linh đường, đều là bị đạo thiên lôi kia đánh chết sao?"

Điền Tử Câm gật đầu nói: " Đúng vậy."

Tiểu Khai nói: " Vậy hai vị sư huynh của ngươi bị ai đánh chết vậy?" Nguồn: http://Trà Truyện

Điền Tử Câm lộ ra vẻ trầm thống, thấp giọng nói: " Linh Sơn thiên lôi không ngừng, các đệ tử không thể ngăn cản, vì vậy sư phó mang theo ba vị tông chủ chúng ta ra tay ngăn cản thiên lôi, hai vị sư huynh của ta, đều là thất thủ bị thiên lôi đánh chết…"

Thiên Lộc cũng không còn bộ dáng lão ngoan đồng, nghiêm nghị nói: " Một mình ta không thể đỡ được thiên lôi dày đặc như vậy, may mắn có Khinh Hồng cô nương và Trữ Tình cô nương ra tay giúp đỡ, mới có thể vất vả chịu tới hôm nay, Ngưng Hương bảo châu của Khinh Hồng cô nương và con mèo sủng vật của Trữ Tình cô nương, đều rất lợi hại."

Hắn nhìn Bạch Lộ đứng bên người Điền Tử Câm gật đầu: " Cũng vất vả cho Bạch cô nương đã đưa Nguyệt Bạch Phong Thanh đại trận bí truyền của Lưu Vân Thủy Tạ bố trí ra, giúp chúng ta giảm rất nhiều khí lực."

Bạch Lộ thản nhiên cười nói: " Lão gia tử, bây giờ ta đã tính là phân nửa người Linh Sơn, làm gì phải khách khí như vậy chứ."

Điền Tử Câm nhẹ nhàng cầm tay nàng, trong lòng lại là ngọt ngào, lại là chua xót, thở dài, cũng không nói chuyện.

Tiêu Vận chúng nữ đứng ngay phía sau Tiểu Khai, Khinh Hồng bổ sung nói: " Tiểu Khai ca ca, kỳ thật sáu phái cũng không phải tất cả đều địch thị Linh Sơn phái, chính thức địch thị Linh Sơn phái chỉ có Côn Lôn, Thanh Thành, Nga Mi, Thục Sơn bốn phái, phái Hoàng Sơn bảo trì trung lập, mà Lam chưởng môn của Lưu Vân Thủy Tạ, đã giúp cho chúng ta rất nhiều."

Tiểu Khai một chưởng chụp lên bàn, trầm giọng nói: " Tốt, đã bây giờ ta đã trở lại, vậy nên báo thù thì báo thù, nên báo ân thì báo ân, ta cam đoan, Linh Sơn phái từ nay về sau tuyệt sẽ không bị bất luận kẻ nào khi dễ nữa!"

Lời này nói ra cực có khí thế, nhưng mọi người lại không có một chút kích tình, ngược lại ánh mắt nghi hoặc đều xoát xoát nhìn tới, qua hồi lâu, Điền Tử Câm mới chần chờ nói: " Chưởng môn…Có lẽ thiên lôi đã sắp giáng xuống, ngươi…ngươi có cùng chúng ta đi ngăn cản hay không?"

Ánh mắt Tiểu Khai híp lại, cười lạnh: " Ngăn, như thế nào không ngăn, ta đi bằm thây tên tiên nhân đánh thiên lôi thành vạn đoạn!"

Mọi người lại càng hoảng sợ, Hiểu Nguyệt Tiểu Hân một trái một phải nắm chặt cánh tay hắn: " Chủ nhân, đừng xúc động!"

Tiểu Khai cả giận nói: " Hắn giết nhiều đệ tử chúng ta như vậy, ta vì sao không thể giết hắn?"

" Bởi vì…tiên giới thế mạnh a…" Thiên Lộc thở dài: " Tiểu Khai, cây ngàn năm huyền thiết chi tinh đủ để chống lại hai phẩm tiên nhân, nhưng vẫn còn xa không đủ, địch nhân của chúng ta là cả tiên giới, bên trên hai phẩm còn có nhất phẩm, bên trên nhất phẩm còn có thiên tiên, bên trên thiên tiên còn có Đại La Kim Tiên, huống chi trên cùng còn có tiên đế, đó là sinh linh cực mạnh của tam giới, cho dù ngươi có mười cây ngàn năm huyền thiết chi tinh, có lẽ đã đỡ không được một đầu ngón tay của hắn a, huống chi…"

Hắn lắc lắc đầu, nhìn Tiểu Khai liếc mắt, uể oải nói: " Ngươi cả ngàn năm huyền thiết chi tinh cũng không còn nữa."

" Chưởng môn, Thiên Lộc tiền bối nói đúng." Thiên Vương đã xen vào nói: " Chưởng môn đã trở lại, chúng ta ngăn thiên lôi càng thoải mái hơn, cuộc sống của Linh Sơn so với trước kia đã có thể tốt hơn nhiều lắm, làm gì sinh sự thêm nhiều nữa làm chi?"

Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong lòng ngực một ngụm ức khí khó có thể bình phục, hận không được ngửa mặt lên trời thét dài, hắn quay đầu nhìn chung quanh, mọi người đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, không một người nguyện ý bồi hắn đi đại chiến một phen, Tiểu Khai hít một hơi thật dài, dùng sức dậm chân, đã dẫm nát cả sàn đá dưới chân, hắn hoắc nhiên đứng lên, đối Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh quát: " Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem!"

Hai người này tuyệt đối duy trì, không nói hai lời liền đứng lên, Bác Học chân nhân lại nói: " Từ từ."

Tiểu Khai có chút bất đắc dĩ quay đầu lại: " Chân nhân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta?"

" Thiên Tuyển môn chủ, ta tự nhiên không phải ngăn cản ngươi." Bác Học chân nhân a a cười: " Bọn họ không biết thực lực của ngươi, ta lại hiểu rõ vô cùng, ta chỉ là muốn hỏi, ngươi làm sao an trí chúng ta?"

Tiểu Khai giật mình: " Các ngươi đều là người trong sáu phái, chẳng lẽ không trở về?"

" Trở về để làm chi?" Trấn Nguyên chân nhân nặng nề hừ một tiếng, một ngụm nhổ lên mặt đất: " Chúng ta sớm hiểu được thiện ác cùng đạo lý sinh tồn hòa bình cùng nhau, làm gì còn nguyện ý đi tu phi thăng ô trọc xấu xa không chịu nổi kia!"

" Cũng được." Mạt Chược chân nhân liên tục gật đầu: " Bốn người chúng ta cùng Thiên Tuyển môn chủ ở chung đã lâu, nếu hoắc nhiên tách ra, nhưng thật ra có chút không quen, không bằng đi theo môn chủ nhất khởi cùng tiên giới đấu một trận."

Bế Quan chân nhân cũng cười: " Huống chi thân thể này của chúng ta đều là do môn chủ cấp cho, cho dù đem mạng bán cho môn chủ, đã không có gì lớn cả."

Bốn người này mỗi người một câu, lại nói thập phần thoải mái, nhưng ý tứ lại rõ ràng, đúng là muốn liều mạng bồi Tiểu Khai tuyên chiến với tiên giới, Tiểu Khai cảm giác được, cũng không nguyện nói ra, chỉ nhìn bốn người gật đầu, thấp giọng nói: " Đa tạ."

Bác Học chân nhân cười ha ha, đứng thẳng dậy: " Đã như vầy, còn ngồi ở chỗ này làm gì, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem tên đánh thiên lôi đi!"

Đúng vậy, đích xác muốn đánh thiên lôi rồi, bên ngoài " oanh long" một tiếng nổ vang, phảng phất như trên núi ở địa phương không tới trăm thước, chấn đến đại sảnh có chút chớp lên, Điền Tử Câm thở dài, cười khổ nói: " Thiên lôi đến đây."

Trên Linh Sơn, bầu trời tối đen, mây đen khôn cùng cuồn cuộn mãnh liệt, từng đạo điện quang màu vàng phảng phất như những con rắn trên trời cao vạn thước uốn lượn, người đang ở trên mặt đất, phảng phất như là một con kiến, thiên uy bình thường là không thể kháng cự, nếu ở hai năm trước kia, Tiểu Khai ngửa đầu nhìn bầu trời, có lẽ đồng dạng sẽ sinh ra cảm giác như vậy.

Nhưng giờ phút này, Tiểu Khai đã đứng trên đỉnh tam giới, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thoải mái xuyên thấu qua mây đen khôn cùng, thấy được ba vị tiên nhân đang dương dương đắc ý đứng phía sau tầng mây.

Ba người này gương mặt cực kỳ khôi ngô, trên người ẩn ẩn kim quang, trên mũi mỗi người đều đeo một bộ giống như kính mắt, Tiểu Khai tự nhiên biết đó là dò xét tiên lực khí, thần niệm của hắn xuyên thấu qua, số lượng của kính mắt cũng thấy rõ tinh tường, nguyên lai tiên lực trị của ba tiên nhân đạt tới một vạn năm ngàn, xem ra ở cảnh giới thiên tiên tứ phẩm.

Trên người bốn vị chân nhân mang theo thủ hộ thần lực, mặc dù tu vi còn không tính rất cao, nhưng cũng được một nửa thân thể bất tử bất diệt, đối với loại hình thiên lôi này nửa điểm sợ hãi cũng không có, bốn người ngẩng đầu lên, mới mẻ dò xét ba tiên nhân đứng sau đám mây.

Tiểu Hùng Miêu nôn nóng muốn đi tới: " Khai ca, để cho ta tới được không?"

Khóe miệng Tiểu Khai lộ ra một tia cười lạnh: " Đương nhiên có thể, nhớ rõ để cho hắn đánh được vài đạo."

Lời nói tới đây, tiên nhân trên mây đã bắt đầu bão nổi, thanh âm oanh long long mang theo kim quang khôn cùng từ trên tầng mây thấu xuống tới: " Ha ha ha ha, thiên lôi lại đến, các ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Khai chỉ nghe qua một câu này, trên mặt đã thổi qua sát khí dày đặc hơn.

Thiên lôi bình thường giáng xuống chỉ vì thiên triệu, ba tiên nhân này không ngờ lại mở lời nhắc nhở, hiển nhiên là do đám tiên nhân đem chuyện giáng thiên lôi xuống Linh Sơn làm thú tiêu khiển, đối với tiên nhân mà nói, người tu chân là con kiến hôi, đùa bỡn con kiến hôi tự nhiên là không có gì thú vị, nhưng mấy con kiến hôi lại có lực chống cự nhất định, vậy đùa bỡn sẽ có thú hơn, đối với ba tiên nhân này mà nói, hiển nhiên là tình huống thế này.

Mặt sau truyền đến tiếng hừ của Thiên Lộc: " Chuẩn bị rồi, tới đi!"

Những lời này càng nói rằng, đám tiên nhân đùa bỡn đã lâu, đều đã trở thành thường lệ hỏi đáp, không còn gì khác lạ nữa.

Sát khí trên mặt Tiểu Khai càng phát ra rõ ràng, nhìn Ngọc Hồ gật gật đầu: " Nhìn thấy chưa, đừng cho hắn chạy."

Ngọc Hồ nghiêm trang gật đầu: " Chủ nhân yên tâm."

" Oanh long!" Một đạo thiên lôi thật lớn, đánh xuống mặt đất Linh Sơn tối tăm, mắt thấy sắp đánh lên trận pháp thủ hộ, Thiên Lộc quát to: " Ta đáng!" Một đạo hào quang bảy màu nhất thời từ trận pháp lóe lên, ngạnh sanh đón lấy đạo thiên lôi kia.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Ảnh bỗng nhiên há mồm, hướng đạo thiên lôi quát một tiếng: " Phá!"

Phá thư chi kỹ, vạn pháp đều có thể phá, đạo thiên lôi kia nhất thời bị quát tan thành mây khói, vô ảnh vô tung.

Trên mây, tiên nhân kinh ngạc kêu " di" một tiếng, quay đầu nói: " Ngươi vừa nhìn thấy cái gì không?"

Tiên nhân bên cạnh gật đầu nói: " Là có điểm kỳ quái, ta rõ ràng nhìn thấy thiên lôi đánh xuống, như thế nào cả tòa trận pháp rách nát kia chưa chạm tới thì đã bị biến mất rồi?"

Vị tiên nhân thứ ba thúc giục: " Đừng vô nghĩa, nhanh đánh tiếp a."

Vị thứ nhất gật đầu nói: " Cũng được, lần này ta phát vài đạo."

Mặt sau hai người " vèo" cười: " Ca ca, ngươi nhẹ chút ít a, đừng chơi chết hết những người đó."

Ba vị tiên nhân nhất thời cười ha ha, thập phần khoái trá.

Trong tay vị tiên nhân vừa mới đánh ra thiên lôi, cầm một thứ gì đó hình dáng như sừng trâu, thứ này chính là của tiên giới, tên là " Thiên Lôi Giác", thông qua tiên khí này đem tiên lực trong cơ thể phóng thích ra ngoài, tiện trở thành trong tu chân giới gọi là thiên lôi. Cho nên mỗi một vị tiên nhân giáng thiên lôi xuống, đều là phải tiêu hao tiên lực bản thân, đây cũng là duyên cớ tiên giới phái ba gã tiên nhân đi cùng, chính là sợ một tiên nhân khí lực không đủ, tiên lực khô kiệt, tạo thành sơ xuất.

Vị tiên nhân này quả nhiên tiên lực thấu nhập Thiên Lôi Giác, đánh xuống ba đạo thiên lôi, mặt sau hai người hì hì cười, lắc đầu nói: " Ngươi thật độc, có lẽ bọn họ chơi không nổi rồi."

Lời nói tới đây thì dừng lại, bởi vì ba đạo thiên lôi trước khi chạm trúng trận pháp cũng đã biến mất trong không khí, phảng phất như chỉ vừa mới ảo giác, cả mảy may tiên lực phi tán cũng không còn.

" Không đạo lý a, thực cổ quái quá." Tiên nhân kia cầm Thiên Lôi Giác nhìn kỹ một lần, lại thấu nhập tiên lực dò xét một phen: " Tiên khí không xuất ra vấn đề a…"

Tiên nhân bên cạnh đoạt lấy Thiên Lôi Giác: " Ngu ngốc, khẳng định là gần đây ngươi tu luyện không chăm chỉ, tiên lực hư không, hừ, xem ta này!"

Người này hét lớn một tiếng: " Ta đánh, đánh, đánh, đánh, đánh!"

Nhất thời vang lên ba ba một trận, không ngờ đảo mắt đã đánh mười đạo thiên lôi đi xuống, hai người bên cạnh kinh hãi thất sắc: " Uy uy, như vậy sẽ đánh chết người đó."

" Thiết, cũng không phải chưa đánh chết qua." Người này hình dáng thản nhiên không có gì: " Ta nhớ rõ ba tháng trước đã đánh chết qua hai người tu chân cũng lợi hại, đã không có vấn đề gì a, yên tâm, cấp trên đâu thèm quản chết sống của mấy con kiến hôi này chứ."

Mười đạo thiên lôi xuống tới, mọi người trên Linh Sơn cùng "a" một tiếng, Khinh Hồng quát lên một tiếng, Ngưng Hương bảo châu nhất thời rời tay bay ra, bên kia, tiểu tham ăn thú trong lòng ngực Trữ Tình phát ra "ô" một tiếng, nhất thời phóng lên cao, hóa thành mãnh hổ, Bạch Lộ chau mày liễu, một tay nắm tay Điền Tử Câm, hai người khí lực liên tiếp, Lưỡng Cực Sai đã hóa thành lưu quang xông lên bầu trời, đều muốn đi ngăn chặn mười đạo thiên lôi đáng sợ kia.

Nhưng công kích của mọi người toàn bộ rơi vào khoảng không, Tiểu Hùng Miêu đứng đó hướng bầu trời hô to: " Phá, phá, phá, phá, phá, phá! Phá cho ta a!"

Phá hư lực là lực lượng cổ quái nhất thiên hạ, chẳng những vạn pháp có thể phá, hơn nữa cả cấp bậc lực lượng đều không có, kỳ thật thực lực Tiểu Ảnh sớm cũng đủ dẫn động thiên kiếp, nhưng mười tiếng hô này ra, bầu trời một chút động tĩnh cũng không có, mười đạo thiên lôi toàn bộ biến thành bong bóng xà phòng, xuy tán trong gió.

Đến lúc này, lực chú ý của mọi người mới hấp dẫn đi tới, cùng giương mắt nhìn Tiểu Hùng Miêu, phảng phất như đang nhìn một quái vật, nhất là Thiên Vương, trong mắt hổ tràn ngập kích động: " Yêu tộc chúng ta từ lúc nào lại hiện ra một đồng đạo kinh khủng như vậy, ta thực vui mừng a…"

Tiểu Hùng Miêu tính tình nhanh nhất, liền ra tay, trực tiếp hướng mặt sau tầng mây hét lên: " Lại phá!"

" Ba!" Tiên nhân cầm Thiên Lôi Giác còn đang sững sờ, liền nghĩ thấy tiên khí trên tay bỗng nhiên nổ tung, tạc tới trên tay hắn một trận đau nhức, cúi đầu nhìn thấy, đã chảy ra máu màu vàng.

Nhưng còn chưa xong, Tiểu Ảnh bên dưới lại kêu lên liên tục: " Phá phá phá! Phong phong phong!"

" Ba ba ba." Ba tiên nhân trên người phảng phất như bị người tạc vào một viên thiên lôi, tạc đến toàn thân run rẩy gà bay chó nhảy, bào phục khí thế đường đường trên thân đã toát ra khói nhè nhẹ, ba tên trần trụi nhìn nhau, rốt cuộc bắt đầu sợ hãi.

" Ta…ta cảm thấy hôm nay không đúng."

" Chúng ta…về trước thế nào?"

" Việc này không nên chậm trễ, lập tức bước đi!"

Ba tiên nhân hóa thành ba đạo kim quang muốn hướng lên cao chạy trốn, nhưng ngay sau đó là ba tiếng " ba ba ba", đầu của ba người đánh vào trên một tấm vách vô hình không nhìn thấy.

" Nguy rồi, nơi này bị người bày ra kết giới, chúng ta bị nhốt rồi."

" Ai dám đối nghịch với tiên nhân? Chúng ta là phụng mệnh làm việc a!"

" Chẳng lẽ là ma tộc? Nhưng ma tộc không có khả năng đến nơi đây…"

" Ta biết rồi, nhất định là tiên nhân lòng mang bất mãn với chúng ta, tưởng thừa dịp cơ hội này tới ám sát chúng ta đó!"

" Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

" Ta kháo, còn có thể làm sao bây giờ, cố gắng phá vòng vây, phá tan kết giới, nào, ta kêu một…hai…ba, mọi người cùng xông lên!"

" Phanh!" Ba cái đầu đều nổi lên cục u lớn. Ba tiên nhân cùng hít sâu một hơi rét lạnh: " Kết giới thật mạnh đại, địch nhân này…Hắn ít nhất là tam phẩm chánh tiên nhân a!"

Tất cả nháo kịch tới đây là dừng lại, Ngọc Hồ vươn tay ra, cánh tay vô hạn dài ra ngoài, trực tiếp xuyên thấu Linh Sơn trận pháp, xuyên thấu mây đen, hóa thành cự linh thần chưởng, bóp lấy cổ ba tiên nhân như con gà con, từ trên tầng mây hung hăng kéo xuống tới, ném lên sân rộng của mười tám động tông!

Ba tiên nhân hồn phi phách tán ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên đang lạnh lùng nhìn mình, phảng phất như đang nhìn con dê đang chờ làm thịt.

" Ngươi…Ngươi là ai? Ngươi đừng làm loạn." Tiên nhân ở giữa toàn thân run rẩy lên: " Cùng tiên giới đối nghịch không có kết cuộc tốt đâu."

" Đúng…Ngươi không thể giết chúng ta, bởi vì…Bởi vì tiên đế sẽ tìm ngươi tính sổ." Tên tiên nhân bên trái đã ấp úng bổ sung.

Tiểu Khai nở nụ cười, nụ cười này y hệt ngày đó ở Ác Ma Thành gặp Thân Đồ Lão Tam như đúc.

Cười xong, hắn cũng giống như ngày đó, nhìn Ngọc Hồ gật đầu.

Bàn tay Ngọc Hồ đi ra, dễ dàng nắm lấy cổ hai tiên nhân, nhẹ nhàng bóp: " Dát ba" tiếng vang, đầu hai tiên nhân đều mềm rũ xuống, máu màu vàng phảng phất như suối phun từ nơi cổ trào ra.

Tiểu Khai đưa tay phất một cái, hai quả tiên tinh đã vào tay, hắn cũng không thèm xem, chỉ hướng ra sau nói: " Hiểu Nguyệt, Tiểu Hân, nuốt đi."

Hai tiểu hồ ly sớm đã trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến giờ phút này mới biết được, chủ nhân quả nhiên vĩnh viễn mình không có khả năng đoán được, năm đó mình đã không nhìn thấu sâu cạn của chủ nhân, hôm nay cũng đồng dạng nhìn không thấu, nhưng lại có quan hệ gì chứ, chính mình muốn làm, bất quá là tin tưởng hắn, hầu hạ hắn, cả một đời đi theo hắn mà thôi.

Nghĩ như vậy, hai tiểu hồ ly lộ ra mỉm cười, đưa tay cầm tiên tinh nuốt đi xuống.