Vô Tự Thiên Thư

Chương 244: Bàn cổ sống lại

Đương khi mọi người bị bí mật của tiên đế làm rung động thì Bàn Cổ đại thần của chúng ta đang tao ngộ sự rung động lớn hơn nữa, hắn đã nhìn thấy một " sinh vật không rõ" cường đại làm cho thần tộc như hắn phải kinh hãi thất hồn!

" Lực chiến đấu không biết, lực lượng thuộc tính không biết, sinh vật gì không biết, phương thức công kích không biết, hình thể không biết, phương thức chiến đấu không biết…Trời ạ, trên thế giới như thế nào có thứ đáng sợ như vậy!" Thần niệm suy yếu vô cùng của Bàn Cổ quy súc trong một quả cây nho nhỏ, khóc không ra nước mắt nhìn sinh vật to lớn trước mắt.

Từ sau khi bị Vũ Ca tiểu thư phá thai, Bàn Cổ đại thần đầu tiên là hóa thành máu đen, lại bị mọi người đạp nát, suy yếu như ánh đèn leo lét trước gió, tùy thời sẽ dập tắt, hắn hao hết sức lực hai cọp chín trâu, tìm thời gian ba ngày ba đêm mới miễn cường từ trong phòng trườn ra, đi tới được trời đất rộng lớn bên ngoài, sau đó…để không bị tiếp tục đạp trúng, hắn không thể không tìm chỗ ẩn thân.

Với trình độ thực lực bây giờ của hắn, hắn đối với sinh linh như con kiến loại " cường đại" mà " khổng lồ"nhìn từng bước đi, chỉ có thể tự biết bản thân tìm lấy một hạt bụi bặm lưu lãng trong gió, sau đó mạo hiểm thật lớn cho thần niệm biến mất, dời đổi bản thân yếu ớt sang hạt bụi kia.

Cho tới bây giờ, một trong tứ đại ma thần của chúng ta Bàn Cổ ma thần, đã biến thành một hạt bụi bặm. Hạt bụi này là thực vật còn dư thừa của đám ma phó Bá Cách gia tộc đưa tới, bởi vì Bàn Cổ ma thần cảm giác thân thể của mình quá mềm mại, còn có hương vị mùi thơm của thức ăn nên suy đoán ra.

Nhưng bi ai lớn nhất, chính là nơi này.

Địa phương này chính là một hậu hoa viên của Bá Cách gia tộc, nơi này sinh trưởng rất nhiều sinh vật cấp thấp, bọn chúng ở trong bụi cỏ sinh sống, ở dưới mặt đất, bọn chúng cũng ngẫu nhiên đã ăn một chút thức ăn thừa do đám ma phó ném tới…tỷ như cụ thân thể bây giờ của Bàn Cổ đại thần.

Cho nên, vì sinh tồn, Bàn Cổ một mực gian nan chiến đấu!

Mới đầu, hắn gặp một cường địch từ trong đất chui ra, cường địch có cái miệng thật lớn và răng nanh sắc bén, thân hình mềm mại đủ để làm Bàn Cổ hít thở không thông, Bàn Cổ đem thần niệm hoàn toàn phát động, bằng vào thần phận đem cấp bậc mình cao hơn đối thủ ra đe dọa đối phương, đối phương vẫn hoàn toàn bất động, Bàn Cổ vì bất đắc dĩ, không thể không lấy một chút khí lực cuối cùng, đem Bàn Cổ thần lực phóng thích ra ngoài, thành công ở trên mình đối phương làm thủng một cái lỗ. Một chiêu này làm cho đối thủ rất là khiếp sợ, sau đó bỏ chạy.

Sau đó ba ngày, Bàn Cổ đại thần thông qua cảm giác về tư duy của sinh vật chung quanh, biết vị cường địch kia tên là " con giun".

Vì an toàn, Bàn Cổ đại thần đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, toàn tâm toàn ý khôi phục nguyên khí, nửa tháng sau, hắn rốt cuộc cường đại một chút, lúc này đây, hắn gặp một địch nhân càng mạnh đại, vị địch nhân này toàn thân bao vây áo giáp ngăm đen, vô số chân dài sắc bén như móc câu, đầu thì cứng rắn như tấm sắt, đáng sợ nhất chính là, vị địch nhân này còn cõng theo thực vật lớn như núi nhỏ, sau đó thản nhiên đi tới, không hề nghi vấn, vị này là một cường địch cực mạnh!

Bàn Cổ đại thần không hề lùi bước, bởi vì địch nhân muốn cõng hắn lên lưng chuyển đi, trí tuệ của Bàn Cổ đại thần tuyệt đối cao, hắn biết, một khi bị vận về ổ, vậy cả nửa điểm sinh cơ đều không có. Cho nên hắn lựa chọn chủ động cầu chiến.

Bàn Cổ thần lực của hắn không có kích xuyên khôi giáp chắc chắn của đối thủ, nhưng đối thủ lại bị khí thế của hắn hăm dọa, trực tiếp quay đầu chạy trốn, như vậy, Bàn Cổ đại thần lại nhặt về một cái mạng.

Sau đó, hắn biết sinh vật kia gọi là " con kiến".

Cuộc sống tràn ngập phong hiểm, từng thời khắc đều có nguy cơ kinh khủng xuất hiện, Bàn Cổ đại thần cắn chặt răng khắc khổ tu luyện, mục tiêu duy nhất của hắn chính là có đủ lực lượng đi tìm thân thể mới, thoát khỏi hạt bụi bặm đáng chết này. Ít nhất…nên biến thành một tảng đá, như vậy có chút an toàn.

Trời không tuyệt đường người, cơ hội sau một tháng lại đến. Bàn Cổ đại thần mừng rỡ nhìn thấy được một thứ màu xám xanh thật lớn, thoạt nhìn thực cứng rắn, vừa nhìn thấy đã nhận ra là một vật thể cổ quái tràn ngập linh khí.

Hắn còn chưa đủ lực lượng nhập vào thân động vật, duy nhất chỉ có thể nhập vào thân khí vật, mà độ lớn nhỏ của khí vật, phải do lực lượng của hắn quyết định, giai đoạn hiện tại, Bàn Cổ đại thần muốn dời đi thân hình, giống như chỉ có thể lựa chọn bụi bặm, nhưng vật thể cổ quái cũng rất kì quái, nó mặc dù lớn, nhưng Bàn Cổ đại thần thoáng thử thử, lại phát hiện lực lượng của mình cũng có thể nhập vào thân nó.

Vậy, thì tuyển nó!

Bàn Cổ đại thần thành công, hắn theo một hạt bụi biến thành một quả cây…

Đúng vậy, ngài không nhìn lầm, Bàn Cổ đại thần biến thành một quả cây càng dễ dàng bị động vật ăn tươi, điều này làm cho hắn vô cùng uể oải, nhưng thần niệm của hắn rất yếu, hắn quả thật nhìn không ra đây là một quả cây, chỉ có sau khi nhập thân hắn mới phát hiện: ta sai rồi.

Không hề nghi ngờ, thông qua chuyển đổi hình thể, thực lực Bàn Cổ đại thần càng mạnh, nhưng đối thủ của hắn cũng đã thăng cấp, từ con giun và con kiến biến thành động vật có bốn chân chấm đất, vì vậy đã xuất hiện màn đầu tiên ở phía trên chương truyện.

Đối mặt một đối thủ cường đại không biết tất cả thuộc tính chiến đấu, Bàn Cổ đại thần tuyệt vọng, hắn đem tất cả Bàn Cổ thần lực mấy ngày gian khổ tu luyện toàn bộ ngưng tụ lên, hướng địch nhân đang đứng đối diện thả ra ngoài!

" Uông!" Địch nhân kêu một tiếng, phảng phất như bị đánh đau, sau đó hất hất đầu, tiếp tục hướng Bàn Cổ đại thần trùng đi tới, nó nện bước rất nhanh nhẹn, miệng rất lớn, hai răng nanh nhỏ nước dãi, Bàn Cổ đại thần chỉ cảm thấy lông tóc dựng lên.

" Trời ạ! Ai có thể giúp đỡ ta? Ai có thể cứu ta? Làm một trong tứ đại ma thần, làm sinh linh cao nhất năm giới, ta thề, chỉ cần ta có thể tiếp tục sống, ta…ta nhất định dùng hết khả năng báo đáp hắn!" Bàn Cổ đại thần không tiếng động tê hống: " Ta…ta thật sự không muốn chết a!"

Sau đó, địch nhân cường đại đối diện phát ra tiếng hét to: " Uông uông…Ô ô ô…"

Bàn Cổ đại thần mở to hai mắt nhìn địch nhân đối diện đang co cẳng mà chạy, có cảm giác phảng phất như đang nằm mơ: " Lời thề của ta ứng nghiệm rồi sao? Ta cầu nguyện hữu hiệu hay sao? Úc, Thiên Ma độc thệ…Thiên Ma, nhất định là ngươi, huynh đệ tốt của ta, ngươi cảm ứng được sự tồn tại của ta rồi sao?"

Một bàn tay ngọc đưa hắn nhẹ nhàng nhặt lên, một thanh âm mềm nhẹ dễ nghe ở trong không khí nhộn nhạo ra: " A a, thoạt nhìn còn chưa chín cây, đã bị bọn họ hái xuống, còn chút nữa bị con chó sói nuốt lấy."

Nàng dừng một chút, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: " Ân, quả cây này, vừa lúc bị lủng ba cái lỗ, thoạt nhìn thật giống một gương mặt nga." Nàng lại dừng một chút, phảng phất nhớ tới chuyện thú vị, nhẹ giọng nói: " Được rồi, ta sẽ khắc ngươi, miễn cho ta sẽ quên đi ngươi…Ta muốn vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, bởi vì…Bởi vì ta thề muốn giết ngươi."

Bàn Cổ đại thần muốn khóc, đó là một loại cảm giác hạnh phúc sắp ngất, hắn biết, chính mình bây giờ không còn là quả cây không nhà nữa, chính mình là một " gia quả" rồi.

Chủ nhân của bàn tay ngọc có tiếng nói nhu hòa dễ nghe, có làn da nhẵn nhụi tuyết trắng, thời điểm ngón tay tinh tế của nàng nắm lấy đao khắc, loại mỹ cảm này làm cho Bàn Cổ có chút ngẩn người, mặc dù tiểu đao sắc bén cắt phá ngoài da đau đớn thập phần khó nhịn, nhưng có thể nhìn thấy bàn tay song tuyệt ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, cảm giác đau đớn của Bàn Cổ đã không còn nữa.

Cùng sinh tồn so sánh, thống khổ đã tính là gì?

Bàn Cổ cứ như vậy nằm lên trên bàn của chủ nhân, chậm rãi khô héo, cũng chậm chậm tu luyện, có một lần, chân trời bay tới một con chim chán ghét muốn ăn hắn, lại bị ngón tay ngọc của chủ nhân bắn nhẹ, bắn con chim chán ghét kia rụng cả lông mà chạy. Còn có một lần, có một ma phó chán ghét muốn bỏ hắn vào trong đống rác, lại bị chủ nhân nghiêm lệ quát bảo ngưng lại.

Chủ nhân vô số lần cứu mạng Bàn Cổ, để cho hắn an toàn tu luyện kỳ ngộ, Bàn Cổ không hề cô phụ sự chiếu cố của chủ nhân, rốt cuộc hắn chậm rãi cường đại!

Ngay thời gian Bàn Cổ có khả năng chiếm cứ thân thể một con chó, hắn buông tha, bởi vì hắn không nỡ rời bỏ chủ nhân của chính mình.

Đương khi Bàn Cổ có năng lực chiếm cứ thân thể một con ma báo, hắn hay là buông tha, bởi vì hắn vẫn như cũ không nỡ bỏ chủ nhân của mình.

Rốt cuộc có một ngày, Bàn Cổ cảm giác mình có được lực lượng nhập vào một gã ma phó, hắn không buông tha nữa, lúc này đây, hắn thành công biến mình thành một ma tộc người hầu gầy ốm.

Đây là lần đầu tiên hắn có thể dùng ánh mắt nhân loại để xem chủ nhân của mình, bởi vì thân phận bây giờ của hắn chính là một trong những nô phó chuyên môn hầu hạ chủ nhân.

Sau đó hắn đã sửng sốt.

Hắn phát hiện, chủ nhân của mình chính là cừu nhân của mình, là nữ nhân xinh đẹp đã biến mình thành máu đen: Bá Cách Vũ Ca.

Bàn Cổ đại thần thở dài, từ sau khi Sáng Thế Thần sáng tạo hắn đi ra, trong cuộc đời dài dòng buồn chán của hắn chỉ từng yêu một người, cũng chỉ hận qua một người, người này chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.

Nhưng bây giờ, trong lòng Bàn Cổ đại thần lại có thêm một người, người này chính là Vũ Ca tiểu thư.

Thiếu chút nữa làm hại hắn hồn phi phách tán, nhưng lại ở thời khắc mấu chốt lại khởi tử hồi sinh cho hắn, đến tột cùng là công lớn hơn, hay là thù lớn hơn?

Bàn Cổ đại thần có điểm nghĩ không rõ ràng, hắn nghĩ thấy trong năm giới đích xác có một số việc rất khó dùng thành bại hay đối sách để mà bình luận, tỷ như Vũ Ca tiểu thư ở trước mắt, hắn muốn giết nàng, rồi lại nhịn không được lại muốn mỗi ngày gặp lại nàng, ta…ta đường đường là một trong tứ đại ma thần Bàn Cổ, đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ?

" Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?" Vũ Ca tiểu thư nhíu mày nhìn ma phó trước mắt: " Cha muốn ngươi tới nói cái gì với ta?"

Bàn Cổ đại thần lắp bắp kinh hãi, lúc này mới tỉnh táo lại. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Ma phó bị hắn nhập thân là mới từ bên ngoài hậu hoa viên đi vào, là do Tê Bì Nhĩ Bá Cách phân phó hắn đến truyền lời, Vũ Ca tiểu thư có chút tức giận giương mắt nhìn hắn, chờ hắn hồi báo.

Bàn Cổ đại thần nhanh chóng tìm tòi trí nhớ của cụ thân thể này, nguyên lai từ sau khi Vũ Ca tiểu thư phá thai, Tê Bì Nhĩ Bá Cách đã bất mãn đối với cách làm việc tự tiện của nàng, mặt khác, đại thiếu gia của Bá Cách gia tiếp chưởng vị trí gia chủ, đối với Vũ Ca tiểu thư đã không còn để ý tới, dù sao Vũ Ca tiểu thư luôn luôn đứng bên cạnh tam ca của mình.

Nặng yếu nhất chính là, trước kia Vũ Ca tiểu thư vốn là đệ nhất cao thủ tuổi trẻ của Bá Cách gia tộc, bởi vì phá thai bị thương nguyên khí quá nhiều, cả ma công đều thối lui thật lớn, hôm nay có lẽ là đệ nhất cao thủ thối lui trong giới tuổi trẻ.

Cho nên, cuộc sống gần đây của Vũ Ca tiểu thư thực sự vô cùng buồn bực, không còn thú vị, Tê Bì Nhĩ Bá Cách không cho nàng đi ra ngoài, còn muốn đem nàng gả cho Ác Ma Thành Chủ cầu thân, nhưng Vũ Ca tiểu thư lại không đồng ý, như vậy sự tình trở nên cứng đờ, ba ngày cãi nhau hai lần, tổng cộng mà nói, tương lai của Vũ Ca tiểu thư, bởi vì biến cố gần đây, trở nên có điểm ảm đạm.

Hôm nay, Tê Bì Nhĩ Bá Cách phái người truyền lời cho Vũ Ca tiểu thư, chính là muốn cấp cho nàng thông điệp cuối cùng: Hoặc là ngươi chịu gả cho Ác Ma Thành Chủ làm thiếp, xem như làm ra chút cống hiến cuối cùng cho Bá Cách gia tộc, hoặc là ngươi cút ra khỏi Bá Cách gia, lão tử không nhận ngươi làm con gái nữa.

Bàn Cổ đại thần vốn muốn nói lại câu nói này, nhưng bỗng nhiên trong lòng vừa động, nhịn không được ngẩng đầu nhìn xem Vũ Ca tiểu thư, khuôn mặt kia tinh xảo đến không lời tả xiết, nhưng lại mang theo ý vị u oán, chính là loại ý vị này làm trong lòng Bàn Cổ không thể khống chế mà thương tiếc, hắn bỗng nhiên nghĩ thấy tầm nhìn của mình quá thô thiển, nam nhân ma, làm gì phải so đo từng chút như vậy, chỉ cần làm cho nữ nhân mình yêu thích luôn sống vui vẻ không phải là chuyện nặng yếu nhất hay sao? Năm đó ta không phải vì muốn Cửu Thiên Huyền Nữ vui vẻ mà giúp ả phong ấn Phượng Hoàng Thần hay sao?

Mê hoặc trong lòng Bàn Cổ đại thần đến tận đây hoàn toàn biến mất, hắn hướng Vũ Ca tiểu thư nháy mắt một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: " Tiểu thư, kì thật ngươi không muốn gả cho Ác Ma Thành Chủ, cũng không phải là việc khó gì."

Vũ Ca tiểu thư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhíu mày nói: " Ngươi là một ma tộc cấp thấp, ở chỗ này nói bậy bạ gì đó?"

Bàn Cổ đại thần giương mắt nhìn mặt nàng, chỉ cảm thấy lòng thương hương tiếc ngọc dâng cao vô hạn, ôn nhu nói: " Chỉ cần lần nữa giúp ngươi trở thành đệ nhất cao thủ của Bá Cách gia tộc, vậy có giá trị lợi dụng tuyệt đối, Tê Bì Nhĩ Bá Cách làm sao lại không nghĩ tới ý nguyện của ngươi đây?"

Vũ Ca tiểu thư sắc mặt trầm xuống, quát: " Ma phó lớn mật, dám hô tên của cha ta."

Vẻ mặt Bàn Cổ đại thần không sao cả, trước kia hắn từng khổ khổ giãy dụa qua, cùng côn trùng đấu qua, nhưng bây giờ đã khôi phục thân thể con người, vậy xem như thoát thai hoán cốt, nếu muốn lần nữa khôi phục thực lực đã không còn khó khăn, tự nhiên sẽ không xem một ma tộc nho nhỏ vào mắt, hắn nhìn Vũ Ca tiểu thư gật đầu: " Chuyện nàng muốn làm, ta đều có thể giúp nàng làm hết, nàng có nguyện ý hay không?"

Vẻ mặt Vũ Ca tiểu thư vừa kinh ngạc vừa tức giận, mắt thấy một ma tộc cấp thấp lại dám đứng ngay trước mặt nói bậy nói bạ, nhịn không được tay ngọc vung lên, tát mạnh một cái.

" Ba" một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, Bàn Cổ đại thần không ngờ lại đứng yên, lại lộ ra thần sắc có chút say mê: " Bàn tay nhẵn nhụi, hương thơm ngào ngạt, quả nhiên là Vũ Ca tiểu thư trong trái tim ta a! Khuôn mặt này của ta, trong vòng năm giới, cũng chỉ có tiểu thư mới có tư cách đụng chạm."

Vũ Ca tiểu thư càng phẫn nộ, trầm giọng nói: " Ngươi nói thêm câu nữa, ta giết ngươi tại chỗ."

Bàn Cổ đại thần a a cười, cặp mắt từ đầu đến cuối vẫn chăm chú vào mặt nàng, cả nửa phần cũng không nguyện ý dời đi: " Tiểu thư, ma khí bình thường giết không được ta đâu, nàng nếu thật muốn giết ta, ta giúp nàng đi lấy Bàn Cổ Phủ a."

Vũ Ca tiểu thư tức giận hừ một tiếng, muốn rat ay, nhưng nhịn không được bị ba chữ "Bàn Cổ Phủ" xúc động chuyện xưa, nhớ tới lúc trước cha đưa Bàn Cổ Phủ giao cho mình giữ uy phong ra sao, nhưng hôm nay lại lấy trở về, còn đem mình giam lỏng, lại thê lương tới thế nào.

Bàn Cổ quan sát sắc mặt, kết hợp với trí nhớ của cụ thân thể, tự nhiên hiểu được nguyên ủy trong đó, cười nói: " Bàn Cổ Phủ mặc dù đang trong tay Tê Bì Nhĩ Bá Cách, nhưng chỉ cần tiểu thư thích, ta sẽ đi lấy tới cho tiểu thư sử dụng thế nào?"

Hắn dừng một chút, lại nói: " Nếu không thì biến nó cho tiểu thư chuyên dụng, để cho người khác không sử dụng được, có lẽ rất tốt."

Vũ Ca tiểu thư bị hắn nhìn thấu lần nữa, đã thực nổi giận, " sang" rút kiếm ra: " Được, được, ngươi nói bậy bạ, nếu bây giờ ngươi không thể lấy ra Bàn Cổ Phủ, bổn cô nương lập tức một kiếm giết ngươi!"

Bàn Cổ đại thần cười ha ha, bàn tay đã bắn ra một tiếng thanh thúy, bỗng nhiên một tay giơ lên cao, hướng bầu trời hét lớn một tiếng: " Bàn Cổ Phủ tới!"

Giờ phút này trời chiều phủ xuống, bầu trời ảm đạm, nhìn xem nơi lầu các xa xa bỗng nhiên tuôn ra ánh bạch quang kịch liệt, sau đó truyền đến tiếng kinh hô của Tê Bì Nhĩ Bá Cách: " Di, di, ai nha!"

Một cây búa từ trong lầu các bay ra, trong phút chốc xông lên trời cao, phảng phất như đứa con lưu lạc đã lâu tìm thấy được cha mẹ, nhanh chóng hướng về Bàn Cổ đại thần trùng đi tới, cán búa đoán đoan chính chính nhét vào trong tay hắn.

Vũ Ca tiểu thư mở to hai mắt, trong ánh mắt toát ra sự khó tin.

Bàn Cổ đại thần nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Ca, càng tâm hoa nộ phóng, yêu thích không buông vuốt ve Bàn Cổ Phủ: " Tốt, tốt, bảo bối, chúng ta đã bao lâu không gặp, thật sự là tưởng niệm a, hôm nay ta đưa ngươi tặng cho tân chủ nhân." Hắn nghiên đầu chỉ vào Vũ Ca tiểu thư, phảng phất như nói chuyện với đứa con nhỏ chỉ mới ba tuổi: " Đến, nhìn xem, vị tỷ tỷ xinh đẹp này đúng là chủ nhân của ngươi, từ nay về sau ngươi chính là thần khí chuyên dụng của nàng, có biết không?"

Bàn Cổ Phủ phảng phất như thông linh bay ra không trung, cán búa xoay vòng, giống như cúi đầu trả lời, Vũ Ca tiểu tử xem vào trong mắt, càng phảng phất nằm mơ. Nàng cũng không ngốc, tới giờ phút này sớm biết người đứng trước mắt có thân phận thật lớn, nhịn không được ha ha nói: " Ngươi…Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lúc này, Tê Bì Nhĩ Bá Cách mang theo đại thiếu gia và một đám cao thủ gia tộc đã chạy nhanh tới, đoàn đoàn vây quanh Bàn Cổ đại thần, quát to một tiếng: " Ngươi là ma tộc phương nào?"

Bàn Cổ đại thần thần tình kiêu ngạo, dung quang hoán phát, mặc dù thân thể này gầy ốm, nhưng nghi thái giờ phút này của hắn tràn ngập hương vị ngạo thế thiên hạ, khí chất ma thần tộc biểu lộ không bỏ sót, hắn chậm rãi quét nhìn mọi người, sau đó tầm mắt lại lần nữa hạ xuống trên mặt Vũ Ca tiểu thư, lẫm nhiên nói: " Ta là chủ nhân chính thức của cây búa này!"

Tê Bì Nhĩ Bá Cách cả giận nói: " Ngươi rõ ràng là hạ đẳng ma tộc, cũng dám đứng đây nói hưu nói vượn, chẳng lẽ không sợ chết sao?"

Bàn Cổ đại thần hừ một tiếng, gật đầu nói: " Cũng được, để ta cho các ngươi nhìn xem uy lực chính thức của bảo bối này."

Bàn Cổ Phủ " ông" một tiếng vang, nhất thời cao cao bay lên không, cả thân hình trướng lớn, lớn một vòng, rồi lại lớn, lại lớn một vòng, rồi lại lớn, lớn hơn vòng nữa, nhìn qua phảng phất như một tòa núi thật lớn, cao cao giắt tại bầu trời, phát ra hào quang mãnh liệt, phảng phất như mặt trời chiếu rọi chói chang.

Bàn Cổ mỉm cười, nhấc tay bắn ra, Bàn Cổ Phủ phảng phất tìm được mệnh lệnh, nhất thời lưỡi búa lao xuống, cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, đã hướng thẳng lầu các của Tê Bì bổ xuống.

Này vừa bổ, vô thanh vô tức, phảng phất trời đất lặng đi, nhưng khối lầu các toàn bộ biến mất.

Đúng vậy, không phải sụp đổ, không phải nổ tung, cũng không phải lún xuống, mà là thực chính " biến mất", hết thảy vì một búa mà hoàn toàn hóa thành khói!

Tê Bì Nhĩ Bá Cách nhìn thấy hít sâu một hơi rét lạnh, há to mồm, rốt cuộc nói không ra một chữ.

Mấy bộ khẩu quyết của Bàn Cổ Phủ hắn nhớ thật rõ ràng, nhưng trong trí nhớ của hắn, Bàn Cổ Phủ tuyệt không trướng lớn đến như vậy, cho nên hào quang trên lưỡi búa, càng chưa từng thấy, Bàn Cổ Phủ trong tay hắn, đơn giản chỉ là một binh khí tranh đấu cùng người, dùng để đối phó Vong Xuyên Quân cũng chỉ thoáng ưu thế, nhưng giờ phút này, lưỡi búa trong tay quái nhân, rõ ràng đã thoát ly khái niệm " binh khí", có lẽ với uy lực của một búa này, đã có thể đánh chết Vong Xuyên Quân ngay tại đương trường.

Tê Bì là một trong năm đại cao thủ ma giới, mà người này giở tay nhấc chân, chỉ với cây búa này cũng đã đủ giết chết năm đại cao thủ, vậy người này đến tột cùng là ai, lại có thực lực đến như vậy.

Hắn vừa rồi đã sớm nói qua: " Ta là chủ nhân chính thức của lưỡi búa này!"

Chủ nhân của Bàn Cổ Phủ lại có thể là ai đây?

Tê Bì Nhĩ Bá Cách chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trên lưng đã bị mồ hôi lạnh ẩm thấp, cả hít thở cũng run rẩy lên, ấp úng nói: " Chẳng lẽ ngài…Ngài…Ngài là Bàn Cổ?"

Tâm trạng hư vinh của Bàn Cổ đại thần vô hạn thỏa mãn, đứng thẳng lưng, chậm rãi gật đầu nói: " Ta chính là Bàn Cổ ma thần."

Tê Bì cảm thấy lưỡi khô rát, thanh âm càng run rẩy, tiếp theo nói: " Chẳng lẽ…chẳng lẽ ngài muốn thu tiểu nữ làm…làm đồ đệ hay sao?"

Bàn Cổ đại thần nhất thời sững sờ.

Mặt sau, Vũ Ca tiểu thư nhất thời giật mình hiểu ra: Khó trách hắn nói muốn giúp ta, khó trách hắn trực tiếp hô tên cha ta, khó trách hắn muốn đem Bàn Cổ Phủ đưa cho ta chuyên dụng, khó trách hắn lại quấn quýt nói chuyện với ta, nguyên lai…Nguyên lai hắn muốn thu ta làm đồ đệ a!

Này…Này chính là phúc duyên thiên đại của Bá Cách Vũ Ca ta a!

Vũ Ca tiểu thư đúng là phúc chí tâm linh, cả nửa giây do dự đều không có, đã " phác thông" quỳ xuống, nhất thời " ba ba ba" ba cái dập đầu: " Bàn Cổ ma thần sư phó tại thương, đồ nhi dập đầu với ngài!"

" Ta…Ta…" Bàn Cổ đại thần trong phút chốc mồ hôi đã tuôn xuống tới, giương miệng có chút mơ hồ: " Ta…ta không phải…không phải muốn…" Hắn rất muốn nói: " Ta không phải muốn thu nàng làm đồ đệ a." Nhưng lời tới bên miệng, nói như thế nào cũng không được tự nhiên, không thể không quay đầu, vị nữ tử trong lòng hắn đã sớm quỳ rạp trước mặt mình, cả dập đầu cũng đã xong rồi.

Xong rồi, cái này là xong rồi…Bàn Cổ đại thần bậm môi, bỗng nhiên có điểm muốn khóc, chính mình ở chỗ này quơ chân múa tay, cực khổ làm một hồi, vậy là ra vẻ suất khí cho ai xem đây? Ngay từ đầu vốn là rất tốt, bây giờ làm thành như vậy, quả thực…quả thực…Bàn Cổ đại thần nghĩ tới nghĩ lui không thể hình dung ra được từ ngữ nào, rõ ràng giơ tay lên, hướng chính mình " ba" tát một cái, sau đó quay đầu đi, nhìn Tê Bì lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: " Có muỗi."

" Ách…Muỗi…" Tê Bì Nhĩ Bá Cách nửa ngày mới phản ứng đi tới: " Ta lập tức xử lý."

Hắn xoay người quát to: " Còn thất thần làm chi, còn không đi bắt muỗi! Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt!"

Tối nay, Bá Cách gia tộc nhất định sẽ không hề bình tĩnh