Vô Tự Thiên Thư

Chương 220: Huyền nữ hiện thân

Gương mặt của Tiểu Trúc đỏ như lửa, ánh mắt cũng chầm chậm nhu hòa lên, hàm răng trắng cắn nhẹ môi, nhìn Tiểu Khai hồi lâu, mới nhẹ giọng mắng: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi thật giảo hoạt." Vừa nói dứt lời, lại " vèo" nở nụ cười.

Một nháo như vậy, Tiểu Khai tâm tình cực tốt, bỗng nhiên nhìn thấy đầu giường mơ hồ có mấy viên tròn gì đó, liền đi tới cầm lên, *** nến nhìn kỹ, nguyên lai là mấy đồng tiền màu xanh.

Đồng tiên màu vàng và trắng từ xưa tới giờ cũng không ít, nhưng đồng tiền màu xanh, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

" Thứ này ngươi nhận thức sao?" Tiểu Trúc ngẩng mặt lên: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi hiểu biết thật nhiều nga." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Tiểu Khai ho kha một tiếng: " Thứ này ta không biết."

Tiểu Trúc tò mò, hiếu kỳ tràn đầy, con mắt vừa chuyển, nói: " Nếu không...chúng ta đi hỏi hai vị lão nhân gia?"

Tiểu Khai có chút khó xử: " Bọn họ cũng phải nghỉ ngơi chứ?"

Tiểu Trúc nói: " Thử một lần thôi."

Tiểu Khai cắn răng: " Được rồi, ta đi hỏi."

Yêu đương hay là sắp yêu đương luôn là như vậy, vĩnh viễn có tinh lực tràn đầy và lòng tò mò tràn ngập, muốn biết, lại có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, bọn họ sẽ làm những chuyện nhìn như có vẻ nhàm chán, nhưng trọng yếu chính là, bọn họ lại cảm thấy thật vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Cho nên khi Tiểu Khai gian nan gõ cửa phòng thì lão nhân ngáp dài nói với hắn: " Đây là tiền xanh, dựa theo phong tục nơi này của chúng ta, đặt tiền xanh ở đó, nếu mặt tiền hướng lên trên, vậy vợ chồng sẽ được lâu dài, yêu thương tương tư, nếu lưng hướng lên trên, có lẽ trong nhà sẽ xảy ra vấn đề.

Tiểu Khai từ biệt lão nhân, quay về trong phòng, kể lại cho Tiểu Trúc, Tiểu Trúc quả nhiên phấn chấn, nói: " Chuyện này linh hay không linh?"

Tiểu Khai nói: " Lão nhân gia nói chắc là rất linh, nhưng ta lại cảm thấy như không có đạo lý gì."

Tiểu Trúc suy nghĩ: " Nếu không...chúng ta thử xem?"

Tiểu Khai nhịn không được nhìn nàng, dưới ánh nến, hai má Tiểu Trúc kiều diễm ướt át, thế nhưng so với vừa rồi thì càng đỏ hơn vài phần, trong lòng hắn có chút rung động, trêu chọc nói: " Thử xem nhân duyên của chúng ta nghe?"

Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, dùng thanh âm mỏng manh " ân" một tiếng.

Tiểu Khai đếm, tiền xanh tổng cộng có tám đồng, nói: " Đi, chúng ta thử xem."

Hai người đứng ở trong phòng, cùng ném bốn đồng tiền, theo một mảnh " đinh đương" vang lên, tiền xanh rơi xuống đất, Tiểu Khai cầm lấy nến đỏ, ngồi xổm xuống nhìn, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.

Nhân duyên của mình và Tiểu Trúc, thật sự có thể từ mấy đồng tiền này nhìn ra được sao?

Ánh mắt hai người nhìn lên mặt đất, nhịn không được cùng " nha" kêu lên.

Nguyên lai tám đồng tiền trên mặt đất, thế nhưng chỉ có một đồng là nằm, bảy đồng khác đều lật nghiêng.

Trên mặt đất căn phòng, lồi lõm nhấp nhô, không hề bằng phẳng, vậy mà bảy đồng tiền, cứ như vậy chuẩn xác rơi vào trong khe hở, một đồng rồi lại một đồng, lóe thanh quang hướng về Tiểu Khai.

Mà đồng tiền duy nhất, lại đang ngửa mặt lên trời.

" Vậy đây là...là ý gì?" Trong tích tắc này, mồ hôi của Tiểu Khai đã chảy ra. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng đêm tối tăm bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ thấy trên người có chút phát lạnh.

Chẳng lẽ trong minh minh, thực sự đã có thiên ý nhất định hay sao?

Nếu trên trời linh thiêng, bảy đồng tiền kia, tột cùng là có ý nghĩa gì?

Tiểu Khai cúi đầu nhìn đồng tiền, ngẩng đầu nhìn Tiểu Trúc, lặng lẽ nắm chặt tay, nghĩ thầm: " Vô luận thiên ý như thế nào, ta tuyệt không buông rơi Tiểu Trúc."

Nói đến nơi đây, bên ngoài đột nhiên khởi lên một trận gió đêm, tiếng gió thổi qua bên tai, chợt nghe trên mặt đất lại vang lên tiếng " đinh đương", hai người cúi đầu nhìn lại, bảy đồng tiền kia, thế nhưng đều bị gió thổi nằm xuống, mà mặt hướng tới hai người, tất cả đều là ngửa lên.

Tiểu Khai buông lỏng tâm tình, cười nói: " Thật sự là chuyện tốt a."

Tiểu Trúc rõ ràng cũng có chút sững sờ, ngây người nửa ngày mới nói: " Nghiêm Tiểu Khai, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

Tiểu Khai thu thập tình hoài, đứng dậy nói: " Được rồi, nàng nghỉ ngơi trên giường đi, ta ngồi đây là được."

Tiểu Trúc cũng không động, hồi lâu mới chần chờ nói: " Kỳ thật ngươi ngủ giường...ta có thể ngồi được rồi."

Tiểu Khai lắc đầu cười cười, kéo tay Tiểu Trúc đến bên giường, cười nói: " Đừng nói hưu nói vượn, đi ngủ đi."

Ánh mắt Tiểu Trúc có chút phức tạp, nhìn hắn hồi lâu mới gật đầu nói: " Ân."

Giường treo màn uyên ương, gối cũng là gối uyên ương, mền cũng là mền uyên ương, chỉ là trong đó không có đôi uyên ương động phòng, Tiểu Khai ngơ ngác ngồi bên song cửa, nhìn thấy Tiểu Trúc đang từ từ ngủ say trên giường, truyền đến tiếng hít thở đều đều, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn như nước thủy triều, không thể chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngồi thật lâu, ý nghĩ đang khốn hoặc, chợt nghe " chi nha" một tiếng, cửa sổ hình như có tiếng động, Tiểu Khai kinh hãi, vội vã đứng lên, chợt nhìn thấy bên ngoài loáng thoáng bóng người hiện lên, sau đó truyền đến âm thanh gõ cửa thật nhỏ.

Tiểu Khai có chút sợ hãi, đánh bạo đẩy ra cửa sổ, nhất thời rất là ngoài ý muốn, nhíu mày nói: " Ngươi tới làm gì?"

Nguyên lai bóng người ngoài cửa sổ không phải ai khác, chính là Vũ Ca tiểu thư.

Vũ Ca tiểu thư ban ngày lãnh nhược băng sương, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn thay đổi, cư nhiên nhìn Tiểu Khai cười, thần bí nói: " Chẳng lẽ ngươi không muốn biết cái gì gọi là Cấm Ma Lĩnh Vực?"

Tiểu Khai trầm giọng nói: " Ngươi nói."

Vũ Ca tiểu thư phát ra tiếng cười lạc lạc như chuông bạc reo: " Ngươi đi ra đây, đến phòng ta rồi nói."

Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ngươi muốn nói thì nói ở đây đi."

Vũ Ca tiểu thư lắc đầu: " Muốn nói phải tới phòng ta nói, nếu không bây giờ ta quay đầu bước đi, ngày mai ngươi đừng mơ tưởng hỏi lại ta."

Tiểu Khai quay đầu nhìn Tiểu Trúc trên giường, trong đầu vòng vo mấy ý niệm, cắn răng nói: " Được, ta đi cùng ngươi."

Phòng của Vũ Ca còn đơn sơ hơn phòng Tiểu Khai rất nhiều, cả giường cũng là mới ráp đỡ, trải một lớp cỏ khô thật dày, bên trên phủ mền đầy miếng vá, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ.

Nhưng bên này cũng có điểm tốt, cách đó không xa ngọn lửa hùng hùng, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tí tách của ngọn lửa, làm cho cả căn phòng ấm áp hẳn lên.Địa thế sơn mạch ở đây rất cao, ba người do mất công lực nên cũng có điểm sợ hãi, Tiểu Khai vừa đi vào liền cảm thấy toàn thân ấm áp.

" Ta ở gian phòng này, còn ngươi ở gian kia thế nào ? " Vũ ca tiểu thư cười dài hỏi Tiểu Khai, thoáng qua không hề nhìn thấy chút địch ý nào, ngược lại như là tri kỉ.

"Bên này so ra ấm áp hơn." Tiểu Khai thành thật trả lời, gật đầu nói: "Mặc dù đơn sơ nhưng lại có cảm giác thoải mái "

Vũ Ca tiểu thư cười nói: "Vậy ngươi có muốn ở bên này ngủ một đêm ?"

Tiểu Khai kinh ngạc nhíu mày nói: "Cô nói lời này là ý gì ?"

Vũ Ca tiểu thư che miệng cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ta bây giờ tay không có lực, chẳng lẽ ngươi sợ ta giết ngươi ? "

Ngữ khí của Tiểu Khai cũng không tự chủ nói: "Vũ Ca tiểu thư, kỳ thật cô cũng không nên hận ta, ta trước đây có mạo phạm, đơn giản là muốn ngụy trang thân phận, tranh thủ tìm cách đạt được mục đích thôi, ta đối với cô …. Với cô thật sự không có một chút bất kính trong đầu."

Ánh mắt Vũ Ca tiểu thư nhu mị, liếc hắn, mang theo một loại mị hoặc, làm cho trái tim Tiểu Khai nhảy dựng rồi nói: "Ai biết ngươi có ý niệm gì trong đầu …. Ban ngày hôm nay ngươi còn ….. còn chiếm tiện nghi của ta mà."

Vũ Ca tiểu thư đặt tay lên ngực, thấy ánh mắt Tiểu Khai nhìn chăm chú, liền ha ha cười nói: "Nơi này …. Ngươi có phải gặp qua đã yêu ? "

Lời này mang đậm hương vị khiêu khích, nhưng là lúc này, giờ phút này, Tiểu Khai cũng không có ý thức được điểm này. Tiểu Khai mặt cũng đã có chút đỏ lên, vốn muốn giải thích ,nhưng lúc đó thấy Vũ Ca tiểu thư nói như vậy, hắn nhất thời thất thần, miệng mở ra, quên luôn lời muốn nói.

"Xem này, ngươi không nói là thừa nhận hả ? " Vũ Ca tiểu thư cười một tiếng thanh thúy: "Nói thế nào người ta cũng là mỹ nữ nổi danh ma giới, nếu ngươi thực có một tia bất kính trong đầu đều không có, phải chăng là đã ….. " ( Đoạn này mà diễn tả được thì giỏi. ý bảo bị liệt )

Nàng ta tự thân đi lên phía trước, đứng trước mặt Tiểu Khai là một khuôn mặt hoàn mỹ, nhỏ tiếng hỏi: "Uy, Nghiêm Tiểu Khai, ngươi thành thật nói ra, đến tột cùng ngươi đối với ta có chút ý niệm gì không ?"

Hai ngươi đối diện nhau, Tiểu Khai trong lúc này, thực sự đã rất cố gắng, Vũ Ca tiểu thư hít thở nhẹ nhàng lan tỏa ra mặt hắn, trái tim Tiểu Khai nhất thời đập loạn lên, phảng phất có một cỗ nhiệt lưu từ dưới bụng đi thẳng lên. -.-

"Ta ….. Ta không có ….. " Tiểu Khai cố gắng: "Cái gì ý niệm trong đầu đều không đc làm quá"

Tiểu Khai dùng sức lắc lắc đầu như muốn cái ý niệm trong đầu bay ra, cố gắng đổi chủ đề: "Cô còn không cho ta biết đến tột cùng Cấm ma lĩnh vực là cái gì ?"

Vũ Ca tiểu thư cảm nhận từng hơi thở của Tiểu Khai, cười rồi nhẹ nhàng tiến đến bên tai Tiểu Khai nói: "Ngươi gạt người, đại bại hoại, còn không thành thật nói ra, tột cùng ngươi có hay không nghĩ tới …Ngươi… Ngươi muốn người ta đến trên giường đợi ngươi chắc ?"

Như vậy, ý đồ khiêu khích đã rõ ràng, Tiểu Khai trong lòng thầm nhủ vạn vạn lần không được suy nghĩ miên man, chính nhưng lời này của Vũ Ca vừa vào tai cũng không còn tự chủ đã nghĩ đến cảnh cùng Vũ Ca ở trên giường, tưởng tượng này làm cho dục hỏa tăng lên.

Tiểu Khai dùng sức hít một hơi, lại có chút kinh hãi, quay đầu xem Vũ Ca tiểu thư, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, phảng phất nữ tử này không phải là Vũ Cá tiểu thư mà là một nữ nhân hoàn toàn khác .

Hắn tập trung ý niệm, muốn thấy rõ trước mắt tột cùng là ai, nhưng ánh mắt vừa nhìn Vũ Ca tiểu thư, nhất thời trong đầu lại ầm ầm chấn động, chỉ cảm thấy dục vọng vọt thẳng lên, trong phút chốc lên thẳng đầu.

Trên khuôn mặt Vũ Ca tiểu thư kia lại tràn đầy một loại kiều mỵ hấp dẫn chưa từng có, loại vẻ mặt này tựa như cười mà không cười, giống như khiêu khích, lại giống như miệt thị, tràn ngập ý tứ hàm xúc gợi cảm không cách nào hình dung. Trong đầu Tiểu Khai nhanh chóng xẹt qua hình ảnh sảng khoái lúc mới bắt đầu tu luyện thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp, khi bị tiểu hồ ly cùng Khinh Hồng Ngưng Hương khiêu khích, tình cảnh kia vốn đã là âm dương cực lạc cảnh giới tối cao, chỉ là, so với vẻ mặt của Vũ Ca tiểu thư lần này, lại giống như sơn ca so với phượng hoàng vậy, cách biệt tựa thiên địa.

"Đây... Vẻ mặt này ta đã thấy... Ở trong Diệt Thế Môn ... Ở Diệt Thế Chi Môn bên trong..." Tiểu Khai dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, dùng hết một tia khí lực cuối cùng tự nói với mình: "Đây rõ ràng là vị lõa nữ trong Diệt Thế Chi Môn... Đây là Cửu Thiên Huyền Nữ mị hoặc a..."

Hắn tự hỏi trong lòng, vẻ mị hoặc trên mặt Vũ Ca tiểu thư vốn không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản. Bên trong Diệt Thế Chi Môn, Tiểu Tiểu cũng từng hết sức nghiêm túc tuyên bố: "Ta ban thưởng mị hoặc thuật này, không có bất kì sinh linh nào có thể thoát được", điều này nói lên một điều rất rõ ràng, Cửu Thiên Huyền Nữ mị hoặc vô cùng khó giải, cho dù là Phượng Hoàng thần đích thân tới, cũng không thể ngăn được loại mị hoặc này, huống chi chỉ là một Tiểu Khai bé nhỏ đây.

Vũ ca tiểu thư cười ha ha không ngừng, động tác kia, thần thái kia, đều tựa như một bức tranh tuyệt vời đến khó tin, chỉ sợ mỗi một chi tiếc rơi vào trong mắt nam nhân, đều có thể gợi lên dục hỏa nguyên thủy nhất. Chỉ là, ánh mắt của nàng lại mang vẻ trấn định lạnh như băng, còn có một tia tàn nhẫn điên cuồng. Nàng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, thanh âm tiêu hồn thực cốt phát ra: "Ngoan, lại đây, đem quần áo của ta cởi ra, ôm lấy ta, không nên gấp gáp, từng bước một, đem thần thánh nguyên dương tinh hoa nhất của ngươi, hiến tặng hoàn toàn cho nữ thần của ngươi a!"

Tiểu Khai thần trí hoàn toàn rơi vào luân hãm, nhập ma, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, xé cái váy *** của Vũ Ca tiểu thư ra, từng tấc, từng tấc thân thể như tuyết như ngọc tựa băng cơ ngọc phu lộ ra, sau đó giống như ác lang đè xuống…

"Nguyên dương của ngươi, sẽ thuộc về ta, kẻ mà thần chọn lựa, cũng tuyệt đường rồi a." Ánh mắt Vũ Ca tiểu thư băng hàng đến thấu xương, thì thào phun ra những lời nói ác độc: "Sang Thần đáng chết, tất cả con cờ của ngươi đã bị ta phá giải, tất cả kế hoạch của ngươi đã bị ta phá hư, tinh hoa của kẻ được thần tuyển này, toàn bộ sắp thuộc về ta… Chỉ là, ta không muốn thức tỉnh ngươi… Ta muốn thế giới này sụp đồ, nhanh chóng sụp đổ!"

Những lời này, nếu để Tiểu Khai nghe, chỉ sợ sẽ kinh hãi mà dựng tóc gáy. Đáng tiếc, Tiểu Khai đã hoàn toàn là nô lệ của nhục dục, tựa như không còn biện pháp tỉnh lại.

Mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ, ngũ giới vô nhân có thể ngăn cản, quy tắc của Sáng Thế Thần, ai có thể đảo lộn?

Chỉ là, một việc ngoài ý muốn lại xảy ra, như một kế hoạch hoàn mỹ nhất, ở nơi nhỏ nhất lại lộ ra sơ hở vậy.

Nguyên dương Tiểu Khai dâng trào đến cực điểm, chẳng màng đến trói buộc trên người, hít mạnh một hơi, ngay cả dừng lại nửa giây cũng không có, hung hăng đem vũ khí của mình tiến nhập vào cơ thể của Vũ Ca tiểu thư.

Sau đó… Hắn cảm giác được có trở ngại. Vũ Ca tiểu thư thân là xử nữ, hiển nhiên tồn tại trở ngại…

Tiểu Khai cũng chẳng cần tự hỏi gì, cứ theo bản năng mà đâm tới, muốn đột phá tầng trở ngại đáng ghét này.

Vũ Ca tiểu thư tựa không đoàn được trước tình huống vậy, theo bản năng mặt lộ vẻ thống khổ, nhịn không được "nha" một tiếng thét kinh hãi, hít thật mạnh một chút, dùng ngón tay ngọc nhỏ dài kia nắm chặt giường.

Hiển nhiên, sự việc ngoài ý liệu này của Vũ Ca tiểu thư xảy ra chỉ vẻn vẹn một giây đồng hồ, đau đớn thật lớn từ sinh lý làm cho mị hoặc thuật trên người Tiểu Khai lại xuất hiện một sơ hở thật nhỏ.

Trong đầu Tiểu Khai chấn động mạnh một cái, nhất thời tỉnh táo lại! Ngay khi hắn tỉnh táo lại, việc trước tiên là: Nắm chặt nắm tay, dùng khớp xương nhô ra của ngón giữa hướng eo Vũ Ca tiểu thư hung hăng đánh tới!

Vũ Ca tiểu thư ngay lập tức ý thức được có chút không đúng, lập tức phát ra một tiếng rên rỉ làm cho huyết mạch người khác sôi sục, sau đó thở hổn hển nói: "Nhanh lên, Tiểu Khai, đừng có ngừng mà."

Mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn là khó giải, ánh mắt Tiểu Khai nhất thời lại mê mang, chuẩn bị tiếp tục "đề thương lên ngựa". chỉ là, nắm tay kia của hắn cũng không dừng lại được, đây là ở nguyên lý kinh điển về quán tính của vật lý học đã chỉ rõ rồi, hung hăng đánh lên eo của Vũ Ca tiểu thư.

Vũ Ca tiểu thư toàn thần kịch chấn, phát ra một tiếng rên rỉ bén nhọn mà động tình: "Á!"

Cũng là một tiếng rên rỉ, nhưng lại không giống với vừa rồi, tiếng rên rỉ vừa rồi là đến từ mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ, lúc này, lại là phản ứng tự nhiên của bản năng sinh lý. Mấu chốt là, bởi vì tiếng rên rỉ ngoài ý muốn này, mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ lại lần nữa gián đoạn.

Lần gián đoạn này, Tiểu Khai lại lần nữa thanh tỉnh, không nói hai lời, lại hung hăng nện một quyền xuống.

Cơ hồ là cùng lúc, Vũ Ca tiểu thư lại phản ứng lần nữa, lại phát ra tiếng kêu tràn ngập dụ dỗ mị hoặc: "Nghiêm Tiểu Khai, ngươi còn chờ cái gì a?"

Đây chính là minh chứng cho việc so sánh giữa "nói chuyện và động thủ, cái nào nhanh hơn", sự thật chứng minh, động thủ nhanh hơn nói chuyện, quyền thứ hai của Tiểu Khai đánh đến người của Vũ Ca, lời nói của Vũ Ca mới chỉ được một nửa, không thể không gián đoạn, lại lần nữa phát ra một tiếng rên rỉ khó áp chế.

Tiểu Khai cười ha hả, ánh mắt hồi phục thanh minh, không chút chần chờ, nắm tay không ngừng nã xuống toàn thân Vũ Ca tiểu thân mười quyền.

Vũ Ca tiểu thư cả người run rẩy, chỉ cảm thấy "tình triều" mãnh liệt mênh mông, rốt cuộc khó có thể tập trung tinh lực, phát ra những lời vô nghĩa mơ hồ, trên giường bất tri bất giác thấm ướt một bãi thật to…

Tiểu Khai hít một hơi thật dài, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có trước nay. Tuy hắn không rõ vì sao Vũ Ca tiểu thư lại biến thành như vậy, nhưng không còn nghi ngờ gì, ở trước mặt mình là Cửu Thiên Huyền Nữ. Lúc này phải đối mặt với siêu cấp cao thủ của Ma Thần tộc, Tiểu Khai ngầm lại nguy hiểm vừa rồi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu chậm rãi nhớ lại tất cả thủ pháp trong song tu đại pháp đệ nhất thiên hạ, tay vẫn không ngừng hung hăng đập mạnh trên người Vũ Ca tiểu thư.

Trước kia, thi triển thủ pháp giá sáo thôi tình này, chỉ cần dùng đầu ngón tay là được, bây giờ trên người không có công lực, tự nhiên không dám liều lĩnh như vậy, mỗi một quyền đều tụ tập khí lực toàn thân, ước chừng trên ba trăm quyền liên tiếp bổ xuống, Vũ Ca tiểu thư hiển nhiên bị đánh đến nửa sống nửa chết, chính Tiểu Khai cũng mệt mỏi muốn chết đi sống lại, từng dòng mồ hôi nhẽ nhại rơi xuống.

Hắn nhìn xuống hạ thân Vũ Ca tiểu thư, trong lòng chợt động, bất chấp tất cả, hạ thể co lại, hung hăng tiến nhập vào bên trong thân thể Vũ Ca tiểu thư…

Đương nhiên không phải hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, mà là thi triển một chiêu ác động nhất trong song tu đại pháp đệ nhất thiên hạ: Thải Bổ

Một cái đẩy này, làm cho toàn thân Vũ Ca tiểu thư run rẩy, Tiểu Khai chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ bên ngoài cơ thể xâm nhập vào. Bên trong cấm ma lĩnh vực vốn không thể thi triển công pháp, chỉ là, cỗ nhiệt lưu Tiểu Khai hút vào cũng chỉ là lực lượng bình thường, mà Cửu Thiên Thần Lực đến từ Cửu Thiên Huyền Nữ không thể phóng thích, vẫn tồn tại bên trong cơ thể. Sau một hít này của Tiểu Khai, sắc mặt Vũ Ca tiểu thư nhất thời trắng bệch, cảm giác được đại sự bất hảo.

"Ngươi……. Ngươi muốn làm gì?" Thanh âm Vũ Ca tiểu thư phát ra bây giờ rõ ràng không giống với lúc nãy, đã hoàn toàn là âm thanh của người, thanh âm này mềm mại, đáng yêu, trong trẻo, dễ nghe đến khó có thể hình dung. Chỉ tiếc là, Tiểu Khai lúc này lại tràn ngập sự lo lắng cùng với cừu hận thấu xương, nghe rất không êm tai. "Nghiêm Tiểu Khai, ngươi dám xúc phạm, ngươi… Đây là cái công pháp cổ quái gì?"

Tiểu Khai cắn chặt răng, một chữ cũng không nói, song tu đại pháp đệ nhất thiên hạ chính là công pháp nghịch thiên, cũng không phải Nguyên Sinh Thái công pháp mà Sáng Thế Chi Sơ có, Cửu Thiên Huyền Nữ không biết cũng là chuyện thường. Tiểu Khai tự nhiên sẽ không ngu ngốc đi giải thích nguyên lý công pháp của mình. Trái lại còn tăng thêm một chút tàn nhẫn cúi đầu mạnh mẽ đâm qua. Vũ Ca tiểu thư bị hắn "đâm" đến run rẩy toàn thân, không thể trở cả mình, dưới thân từng tảng chất lỏng lớn chảy ra. Chỉ là, Tiểu Khai giống như ác ma, đâu còn thương hoa tiếc ngọc, một trận thải bổ này, làm cho Vũ Ca tiểu thư đến lực lượng động một đầu ngón út cũng không có. Mà nhiệt lưu trong cơ thể hắn lưu thông ngày càng nhanh.

Mắt thấy như sắp bị hút khô, Vũ Ca tiểu thư cố gắng dùng một tia khí lực cuối cùng, hữu khí vô lực mắng: "Nghiêm Tiểu Khai, ngươi đừng nghĩ như vậy là xong…. Ta…. Ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

Tiểu Khai tàn nhẫn nói: "Ta sẽ đem ngươi thải sạch sẽ, xem ngươi làm sao đi hại người."

Vũ Ca tiểu thư phát ra một tiếng cười yếu đuối vô lực: "Ngươi cho là… Thân là ma thần, Cửu Thiên Huyền Nữ ta dễ dàng bị ngươi xử lý như vậy sao? Hóa thân của ta có hàng vạn hàng nghìn, trải khắp tam giới, thề ngăn cản Sáng Thần thức tỉnh, ngươi tiêu diệt…. Bất quá chỉ là một phân thân trong hàng vạn hàng nghìn của ta thôi. Ngươi…. Ngươi chờ đó, ta sẽ trở lại."

Tiểu Khai trong vui vẻ thầm giật mình, trên mặt không biểu lộ thanh sắc, phản bác nói: "Nếu từng cái hóa thân của ngươi chỉ có một chút thực lực ấy, thì có gì phải e ngại đây?"

Những lời này phỏng chừng nói trúng tâm bệnh của Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng trợn tròn con ngươi, giống như tức giận muốn mắng một tiếng. Chỉ là Tiểu Khai hắn không cho nàng cơ hội đó, phát động một lần hấp thu cuối cùng, rốt cục đem một tia Cửu Thiên Thần Lực cuối cùng trong người nàng hút lấy sạch sẽ.

Vũ Ca tiểu thư đảo cặp mắt trắng dã, nằm xuống, sau đó không còn nhúc nhích nữa.

Ở trên người nàng, Tiểu Khai thở ra một hơi dài, cũng mệt mỏi đến rối tinh rối mù. Hắn vì đạt đến thải bổ thuần túy, vẫn cố gắng áp chế tinh quan, kỳ thật phi thường vất vả, chỉ cảm thấy trong cơ thể sớm có một cỗ chất lỏng đang dâng lên muốn phóng ra, chỉ vì xử lý Cửu Thiên Huyền Nữ nên vẫn phải cố chịu đựng, lúc này đã đến cực hạn. Hiện tại rốt cục đã làm cho Cửu Thiên Huyền Nữ tiêu tán, hắn nhanh chóng khởi động thân mình, xoay người đứng lên.

Nhưng Vũ Ca tiểu thư trên giường lại khẽ run lên, một lần nữa mở ra ánh mắt trong trẻo, hẳn đã khôi phục thần trí, nàng liếc mắt một cái, nhìn thấy Tiểu Khai, nhất thời bật thốt lên: "Nghiêm Tiểu Khai, ngươi định làm gì?"