Tiểu Trúc vẻ mặt nghi hoặc, hơi có chút thất vọng, tự nhủ: "Di, chẳng lẽ ta lại nhầm chứ? Hóa ra nơi này quả nhiên không có ai."
Tiểu Khai tâm lý khẩn trương, lại có chút mâu thuẫn, muốn gọi rốt cuộc lại không dám gọi, giờ phút này gặp lại mà hắn lại phải đi, rốt cuộc nhịn không được, lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: "Này ….. Chờ một chút".
Tiểu Trúc rất phấn chấn, lập tức xoay người lai, ánh mắt đầy vẻ tò mò, vui vẻ nói: "Ngươi mau ra đây nha".
Tiểu Khai cắn răng, hít một hơi dũng khí từng bước bước ra ngoài phong ấn, thấp giọng nói: "Là ta".
Tiểu Trúc ánh mắt lập tức sáng lên: "Ngươi là Nghiêm Tiểu Khai!".
Câu này tuy chỉ có năm chữ đơn giản nhưng đã khiến cho Tiểu Khai vui vẻ không nói lên lời, cười nói: "Nàng còn nhớ rõ ta…".
Tiểu Trúc nháy mắt, nhịn không được cười khúc khích nói: "Trí nhớ của ta không đến nỗi kém như vậy mà, được rồi, ngươi vì cái gì mà ở nơi này?".
"Ta ……. Ta ……." Tiểu Khai gãi gãi đầu, bỗng nhiên nói không ra lời.
"Không có lý do nào để nói hả" Tiểu Trúc khẽ cười nói: "Vậy thì không cần phải nói"
Tiểu Khai vội la lên: "Nàng đừng hiểu lầm, ta không phải không muốn nói cho nàng, nhưng ta chỉ là …. Chỉ là không biết nên nói như thế nào…..".
"Không liên quan a". Với Tiểu Khai trước mặt, Tiểu Trúc cười nói: "Dù sao ngươi đối với ta cũng không có ác ý, như vậy là đủ rồi mà".
Tiểu Khai cười rộ lên, nhớ lại hồi đó lần đầu tiên cùng Tiểu Trúc nói chuyện phiếm với nhau, nàng đúng là như vậy, âu yếm nhìn nữ hài tử trước mặt, bỗng nhiên phảng phất như không nói chuyện nữa, mà Tiểu Trúc hết lần này đến lần khác thích thú khi nhìn vẻ mặt hắn như vậy, trong tích tắc, cảm giác như thời gian trôi qua mấy trăm năm, Tiểu Khai trong lòng có trăm ngàn tư vị, khó có thể nói ra bằng lời.
"Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì mà từ đầu ta không nhìn thấy ngươi?".
"Cái này ….. Không thể nói …".
"Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi vì cái gì mỗi ngày đều tới đây nhìn ta ?".
"Cái này ….. Cũng không thể nói".
"Vậy ngươi còn cái gì có thể nói chứ ?".
"Ta …… Ta có".
"Hihi, nói mau, nói mau lên".
"Ách ……. Ta nghĩ nên hỏi trước một chút, nàng như thế nào mà biết ta ở đây chứ?".
"Uy, nói chuyện kiểu gì thế?" Tiểu Trúc sờ môi nói: "Ngươi rõ ràng chưa trả lời câu hỏi của ta, thế mà lại đi hỏi lại ta".
"Được rồi …… Ta đây sẽ không hỏi nữa".
Tiểu Khai cười khúc khích, cả chính mình rốt cuộc cũng không hiểu tại sao: "Dù sao…. Dù sao cũng không làm sao cả.".
"Hỗn đản, ta nói giỡn với ngươi thôi, Tiểu Trúc cười nói: "Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, ngươi xem bên này là có thể hiểu được".
Tiểu Khai quay lại nhìn, nhất thời giật mình hiểu ra.
Chỗ này, mỗi ngày hắn đi qua, bây giờ bụi cỏ bị ép xuống, hiển nhiên ở đây mỗi ngày đều có người núp. T.r.u.y.ệTrà Truyện
Nếu tinh tế xem xét, dọc đường này còn có rất nhiều dấu chân, nhất là có mấy bước chân in sâu trên đất, vậy càng thêm rõ ràng hơn.
Mấy cái dấu vết nhỏ này, thị nữ Bá cách gia tộc không phát hiện, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Vũ Ca tiểu thư chưa từng phát hiện, hết lần này tới lần khác Tiểu Trúc để ý mới phát hiện ra.
"Tiểu Trúc", Tiểu Khai do dự nói: "Nàng thật sự là thông minh, ân, rất lợi hại".
Tiểu Trúc cười khúc khích, có vẻ đắc ý.
Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Nàng phát hiện nơi này có người, vì cái gì mà không nói cho Đại thiếu gia biết?".
"Ta nghĩ là không nên nói". Tiểu Trúc cũng cười: "Dù sao thấy ngươi cũng không có vẻ là có ác ý mà Đại thiếu gia thích hô đá hô giết, nếu ta nói cho hắn, phỏng chừng hắn muốn tìm người ngay lập tức, vậy còn ý tứ gì".
Tiểu Khai liên tục gật đầu: "Nàng nói quá đúng".
Tiểu Trúc hai mắt linh động, nhìn vài vòng trên mặt hắn, bỗng nhiên nói: "Ngươi có phải rất sợ bị bọn Đại thiếu gia phá hiện?".
Tiểu Khai lập tức đứng lên nói: "Vì cái gì mà nàng nói như vậy?".
"Rất đơn giản a". Tiểu Trúc nói: "Nếu ngươi không sợ bị phát hiện, cần gì phải lén lút phức tạp như vậy, mỗi ngày tới tới lui lui, mệt chết đi mất a, nơi này là Bá Cách gia tộc trọng địa, một người như ngươi, từ bên ngoài tới với thân phận Ma Luyện Sư, theo lý thuyết không nên tiến đến nơi này mới phải, nếu bị Đại thiếu gia bắt được, ít nhất cũng bị nghi là gian tế".
Tiểu Khai nói: "Nàng nói như vậy thế nàng nghĩ ta có hay không phải gian tế?".
Tiểu Trúc quay đầu nhìn hắn, liếc mắt, lắc đầu nói: "Không phải".
Tiểu Khai nói: "Vì cái gì?".
"Không vì cái gì cả". Tiểu Trúc vừa cười vừa nói: "Ta cảm thấy ngươi không giống người xấu, ta cảm thấy nói chuyện với ngươi rất thân thiết, tên của ngươi khiến ta thấy thân thiết, nhưng là hình dáng ngươi hơi có một chút,ân, hơi có chút không thân thiết".
Tiểu Khai sững sờ một chút rồi lập tức đi tới.
Giờ phút này hắn đang mặc biến hình y, trang phục chính là một bộ dáng hung thần ác sát, trên mặt hắn một vết sẹo hình con rết nhìn thoáng qua không chỉ là không thân thiết, quả thực là khủng bố tà ác thì đúng hơn. Tiểu Trúc nói lời này đã tôn trọng hắn lắm.
Giờ khắc này, Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới bức họa nàng vẽ trên mặt đất, hắn bỗng nhiên xúc động mãnh liệt, muốn cởi biến hình y, để Tiểu Trúc nhìn thấy chính bộ dạng của hắn. Kia là hình ảnh nàng đã vẽ xuống a……..
Nhưng ý niệm này vừa thoáng hiện lên trong đầu lập tức bị lý trý đè ép đi xuống. Tiểu Khai thử nói: "Nếu nàng thật thấy ta thân thiết, mỗi ngày qua đây bồi tiếp nàng có được không?".
"Hay a! Hay a!". Tiểu Trúc vỗ tay nói: "Ta đang nguyện ý muốn nhờ ngươi nói chuyện phiếm với ta".
Tiểu Khai chần chờ nói: "Vạn nhất có người đi tới ……..".
Sẽ không sao, Tiểu Trúc cười nói: "Chúng ta đang ở trên lầu, ngoại trừ Đại Thiếu Gia ở ngoài, người khác sẽ không đi lên đâu, Đại Thiếu Gia muốn lên cũng phải xin phép ta trước, yên tâm đi, bọn họ sẽ không thấy ngươi đâu".
"Chính là thế, nhưng là ……". Tiểu Khai nhíu mày, còn đang do dự, Tiểu Trúc đã tiến tới nắm tay áo hắn, miệng nói: "Ta tin tưởng ngươi".
Tiểu Khai thương cảm trào lên, ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Tiểu Trúc, nhịn không được toàn thân run lên, Tiểu Trúc hơi kinh hãi, lùi tay lại, thấp giọng nói: "Thất lễ rồi ".
"Không, Không quan hệ". Tiểu Khai kích động nhịn không được nói: "Kỳ thật ….. Kỳ thật ta ….. Nguyện ý bị nàng …… Bị nàng lôi kéo".
"Dừng lại, Dừng lại, Những lời này ta coi như không có nghe thấy". Tiểu Trúc lập tức cúi đầu, lùi lại từng bước: "Ta là con dâu của Bá Cách gia tộc, ngươi hãy giữ gìn phép tắc".
Tiểu Khai hơi bực mình, nói giọng khàn khàn: "Ta biết rồi".
Tiểu Trúc đi ở phía trước, Tiểu Khai theo sau, hai người trong lòng đều không tự nhiên, một lúc lâu yên lặng, Tiểu Khai chợt nhớ tới chính sự, mở miệng nói: "Tiểu Trúc cô nương, nàng thật muốn gả cho Đại thiếu gia sao?".
"Đương nhiên". Tiểu Trúc gật gật đầu nói: "Đây là sứ mạng của ta mà".
"Chính là thế, nhưng là…. Nàng rõ ràng không thích Đại Thiếu Gia mà ", Tiểu Khai nói: "Chẳng lẽ nàng lại lấy người nàng không thích sao?".
"Không nghĩ tới."
Tiểu Trúc đáp rất kiên quyết: "Ta phải gả cho Đại Thiếu Gia, đây là sứ mạng của ta".
Tiểu Khai có chút buồn bực, tiếp tục nói: "Vậy, Tiểu Trúc Cô Nương, ta hỏi lại nàng câu này, nàng nhớ rõ cha mẹ mình là ai chăng?".
Ánh mắt Tiểu Trúc tối lại, lắc đầu nói: "Ngày đó ngươi hỏi ta vấn đề này, ta một mực suy nghĩ, chính nhưng là ta không nhớ nổi cha mẹ ta là ai".
"Nàng không thấy như vậy là bất thường chứ?". Tiểu Khai vội nói: "Mỗi người đều có cha mẹ a, nàng vì cái gì mà không nhớ rõ chính cha mẹ mình?".
"Ta….. Ta không biết ". Tiểu Trúc có chút buồn rầu lắc đầu nói: "Bọn họ nói, ta bị mất trí nhớ …..".
"Ai nói thế?".
"Tê Bì đại nhân nói thế". Tiểu Trúc nói: "Tê Bì đại nhân có nói, trên người ta từng có rất nhiều đạo phong ấn, thương thế rất nặng, là đại nhân ra tay cứu ta, chính nhưng vì trong quá trình chữa trị sinh ra một ít vấn đề, nên ta tự nhiên mất đi trí nhớ".
Tiểu Khai thầm chửi Tê Bì Bá Cách chó huyết lâm đầu, miệng tiếp tục nói: "Nàng cũng nên hỏi Tê Bì đại nhân một chút, là ai đưa nàng tới nơi này a".
"Ta có hỏi qua", Tiểu Trúc thần tình buồn rầu nói: "Đại nhân nói là Tam Thiếu Gia đưa ta trở về, chính nhưng vì thế Tam Thiếu Gia bị mắc chứng bệnh lạ, là gì ta cũng chưa có hỏi hắn a".
Được rồi, cho dù hắn chưa nói linh tinh, Tiểu Khai thầm nghĩ: "Nàng hãy nghĩ lại, nàng bị thương rồi mới được đưa đến Bá Cách gia tộc, nói cách khác, Nàng và Bá Cách gia tộc vốn không có quan hệ nào cả, dựa vào cái gì nàng có cái sứ mạng làm con dâu Bá Cách gia tộc? Cái này nàng biết là nó không hợp lý mà, phải không ?".
Tiểu Trúc hơi co mày vào, qua thời gian lâu, mới có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói: "Thực không hợp lý lắm, ta….. ta giống như không nghĩ đến a…..".
Cửu Thiên Thần Lực vô cùng bá đạo, chiếm cứ tâm linh quan trọng của Tiểu Trúc, Tiểu Khai cũng nàng thảo luận đã lâu, vẫn như cũ không có chút tiến triển, mỗi khi nói đến chuyện cũ, Tiểu Trúc bắt đầu mờ mịt, sau đó cả người phảng phất như bị thôi miên, bắt đầu nghĩ thấy hết thảy mọi việc đều là thiên kinh nghĩa địa bình thường.
Đây là Thần lực lượng, ta làm gì có khả năng phá chứ? Tâm tình Tiểu Khai tràn ngập tuyệt vọng, nhìn người ngọc trước mắt cười cười nói nói, thật muốn khóc lớn một hồi.
" Uy, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói điểm khác thì tốt hơn?". Tiểu Trúc đảo mắt, cười nói: "Ngươi đã đi qua rất nhiều địa phương đúng không?".
"Đúng vậy …… Rất nhiều". Tiểu Khai có chút cảm khái nói ra:"Tu Chân Giới, Ma Giới, Long Chi Không Gian, Nguyệt Bạch Cấm Địa, Hoàng Sơn Đỉnh, Thục Sơn Hãm Không đảo, Côn Lôn Dao Trì, Vong Xuyên Chi Nguyên, Ác Ma Thành, Bá Cách Gia Tộc. Bất tri bất giác nghĩ lại, ta đã đi qua rất nhiều địa phương a………
Mỗi khi hắn nói tới một địa danh, ánh mắt Tiểu Trúc lại sáng lên, sau khi nghe hết, liền vỗ tay nói: "Vậy ngươi nói cho ta những kinh nghiệm của ngươi a".
Tiểu Khai rùng mình: "Kinh nghiệm của ta?".
"Đúng vậy, đúng vậy", Tiểu Trúc biểu lộ một bộ dáng đáng thương nói: "Ta địa phương nào cũng chưa từng đi qua, ngươi đó, đi qua nhiều nơi như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện có thể kể, nói cho ta nghe đi mà, được không".
"Ta ……." Tiểu Khai bỗng nhiên trong lòng vừa động, gật đàu nói: "Cũng tốt, ta tiện nói cho nàng một câu chuyện, là thế này, câu chuyện Vô Tự Thiên Thư".